Hôm nay tất cả các bác sĩ, y tá trong bệnh viện HAPPY đều được triệu tập vào phòng họp. Đúng giờ đã hẹn viện trưởng với khuôn mặt sát khí bước vào, Tuấn Kiệt là người đi vào cuối cùng, tất cả đều ngồi vào vị trí im thinh thít.
- Nói mau! Ai trong số các người biết về chuyện vừa xảy ra trong bệnh viện? – tiếng viện trưởng vang khắp phòng.
Tất cả chỉ cuối đầu xuống, họ chưa bao giờ thấy viện trưởng tức giận như thế, tuy Jay là một người còn rất trẻ nhưng về mặt lãnh đạo cũng như trình độ chuyên môn thì rất giỏi và là một người đáng tin cậy nên anh mới giao vị trí viện trưởng cho cậu ấy.
- Ai là người phát hiện ra vụ án đầu tiên? Nếu không nói mà biết thì…………………………
- TÔI – giọng của nữ.
- May? Cô đã thấy được gì? – anh nhìn thẳng vào mắt May.
- Thực ra………thực ra lúc em…..em tới thăm chừng bệnh nhân Laura thì nghe một tiếng động lớn, em mở cửa bước vào thì………….
- Thì sao hả? – giọng viện trưởng càng lạnh hơn.
Tuấn Kiệt thấy cô gái này có vẻ rất lạ, những cái cô ta nói đều rất ngập ngừng, giọng điệu thì đầy lo lắng ánh mắt sợ hãi luôn cố tìm một cái gì đó như cần sự trợ giúp từ một ai, anh vẫn ngồi im quan sát các nhân vật xung quanh
- Thì……………thấy hai người nằm bất động ở dưới sàn………em chỉ thấy được như vậy thôi còn những chuyện sau đó chắc mọi người đã biết.
- Tất cả mọi người còn ai biết gì nữa không? – sau một chút suy ngẫm viện trưởng hỏi lại.
Nhận lại câu trả lời của viện trưởng chỉ là một cái lắc đầu vô nghĩa, anh ra hiệu cho Jay kết thúc cuộc họp, anh hiểu rõ nếu có tiếp tục tra xét thì tất cả câu trả lời không làm hài lòng được anh, kẻ xấu thì ẩn nấp xung quanh đâu dễ gì ra ngoài ánh sáng cho ta thấy được bản chất của họ. Điều mà anh hướng mắt đến bây giờ chỉ có tình trạng hồi phục của cô thôi.
Tại phòng làm việc của anh một chàng trai mặc vest đen mở cửa bước vào.
- Chủ tịch tôi đến rồi! – tiếng của trợ lí Jun.
- Tất cả công việc ở tập đoàn HAPPY ổn chứ?
- Dạ anh cứ yên tâm công việc vẫn đâu vào đó. Thuốc mà anh bảo điều chế đã làm xong, tôi có mang đến luôn đây.
(Giải thích thêm: Tập đoàn HAPPY là tập đoàn do ba mẹ Tuấn Kiệt gầy dựng, lúc đầu nó cũng không được lớn lắm nhưng sau khi anh lên tiếp quản thì nó càng ngày lớn mạnh và vững chắc hơn có thể nói mang tầm cỡ quốc tế, HAPPY là tập đoàn chuyên kinh doanh về dược. Tập đoàn HAPPY và bệnh viện HAPPY có một mối quan hệ rất là mật thiết, nhưng tất cả mọi người từ trước đến giờ chưa ai có thể biết được người giữ vị trí cao nhất là ai, chỉ có một ít người làm việc thân cận mới biết được mặt người lãnh đạo)
Cầm mấy lọ thuốc trong tay mà anh lại nghĩ về Minh Hạ, lúc trước anh đã thấy cô không thể nào điều trị bằng các loại thuốc trong bệnh viện được, bằng tất cả kinh nghiệm kiến thức anh lôi tất cả hồ sơ, bệnh án, xét nghiệm,….. để nghiên cứu điều chế ra loại thuốc mới này, hi vọng có thể giúp ích cho bệnh của cô.
- Cậu có tìm tất cả các loại thảo dược mà tôi dặn để điều chế không?
- Vâng! Tất cả những gì anh dặn tôi đã cho người tìm kiếm và điều chế theo đúng chỉ dẫn của anh, thuốc này tác dụng phụ rất ít, rất an toàn.
Đã hai ngày trôi qua một không ai nghĩ mức độ hồi phục của Minh Hạ lại tiến triển rõ rệt như vậy, thời kì nguy hiểm đã qua, gương mặt hốc hác đã trở nên tươi hơn,các thiết bị xung quanh cũng ít lại. Việc điều trị cho một mình cô chỉ có anh biết, tất cả những loại thuốc, quá trình điều trị đều được bảo mật.
Tít……..tít……..tít…………………. – vẫn là âm thanh của máy theo dõi phủ đều khắp phòng cô.
- Hạ! em mau tỉnh dậy nói chuyện với anh đi. Anh nhớ em! – anh cầm tay cô.
Vẫn là không có phản ứng gì anh cũng không trách cô, tất cả là lỗi của anh, lỗi của anh không chăm sóc kĩ cho cô, không ở cạnh cô để cô bị kẻ xấu nhẫn tâm ra tay. Mấy ngày hôm nay anh rất ít khi về nhà, hầu như chỉ ở lại phòng bệnh để chăm sóc cho cô.
- Không sao, để anh nói cho em nghe! Em cũng đừng vội, nếu em mệt thì em cứ ngủ thêm một chút nhưng em nhớ khi khỏe hãy mở mắt ra quay về với anh còn bây giờ thì……để anh nói em nghe.
Cứ mỗi lần Tuấn Kiệt nói chuyện, Minh Hạ im lặng là trái tim người ngồi đó lại bị thổn thức, không biết cô có đang nghe anh nói hay không nhưng anh vẫn muốn nói, nói xong rồi lòng anh lại thấy nhẹ hơn, và mỗi lần nói xong anh lại vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
-Mami à! Hôm nay con không về được, con còn cả đống công chuyện ở bệnh viện phải giải quyết….mami thông cảm cho con. – viện trưởng vừa đi vừa cầm điện thoại.
-Tối ngày công việc, con tính bỏ mami cô đơn ở nhà luôn đó hả? Ta giận con luôn đó.
-Ôi trời! mami lại giận nữa, còn có Daddy ở nhà đó, sáng mai con về……….bye mami. – vội vàng cúp máy.
Jay là một người của công việc nhưng cũng khổ thay anh có một bà mẹ lúc nào cũng hay cằn nhằn về công việc của anh, nhưng ngược lại anh rất hiểu cho mẹ vì có thương mới như vậy. Buổi tối ở bệnh viện tất cả bệnh nhân đều đã nghỉ ngơi, Jay đi dạo xung quanh rồi đinh quay trở về phòng làm việc tiếp, đi ngang qua phòng Minh Hạ anh thấy Tuấn Kiệt đã gục xuống ngủ say bên giường, Jay nở một nụ cười rồi đi tiếp.
Bước vài bước nữa là đến phòng Zoe nhưng chưa kịp đi tới thì Jay mơ hồ thấy một cái bóng đang loay hoay, thập thò bước đến cánh cửa từng cử chỉ động tác đều rất nhẹ như không thể nào phát ra một tiếng động nhẹ. Cái bóng đó chính xác là nữ, là y tá, cô ta đang định làm gì? Hình như tay cô ta đang cầm một ống chích nhưng cô ta đang lưỡng lự. Bỗng dưng một dáng đi như giết người tiếng vào trong, Jay đành núp vào tiếp.
- Đi theo tao – tiếng nói rợn người phát ra.
Jay liền đi theo hai người đó, một kẻ lôi kéo một kẻ, người phía sau đang hết sức vùng vẫy, cuối cùng họ đi vào nhà kho của bệnh viện nơi ít người lui tới. Đến lúc này Jay mới phát hiện ra hai người đó là May và Lily.
- TẠI SAO MÀY KHÔNG DÁM HẢ? – Lily ném May xuống đất.
- Chị Lily chị tha cho em! Làm vậy là ác lắm. – May khóc lóc cầu xin.
- Mày thương nó lắm hả? vậy mày có thương đứa em gái tội nghiệp của mày không? – mặt Lily trở nên sắc bén.
- Em……em……..
Jay đứng bên ngoài vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, Lily đang bắt May phải làm chuyện gì? Tại sao cô ta và May đều có mặt ở phòng Zoe? Chẳng lẽ hai người muốn hại Zoe? Quá là khó hiểu.
- Tao bảo mày cho con Zoe một mũi………………
XẺNG……………………………..RẠC…………
Tiếng động phát ra làm Lily và May giật mình, cả hai liền tức tốc chạy ra bên ngoài nhưng nhìn đi nhìn lại không có ai, chỉ có điều dưới chân thì……………
Meo………meo – một chú mèo nhỏ đang nhìn họ.
- Trời ạ……mèo ở đâu mà chạy vô trong bệnh viện vậy? – LiLy hết hồn.
Jay thì chạy như ma rượt, lúc nãy là do mỏi chân nên Jay đổi tư thế nào ngờ vấp phải cái lon nước cộng thêm tiếng kêu của mấy cái lá khô chưa nghe được gì đẽ phải chịu thua, cũng hên anh tìm được chỗ nấp và thầm cảm ơn trời có một vị cứu tin từ trên trời rơi xuống.