Lại thêm một tuần nữa trôi qua ở bệnh viện, Minh Hạ hồi phục rất là nhanh tình trạng sức khỏe của cô rất tốt có thể nói là tốt hơn trước kia nữa, còn hai chân của cô sẽ không bị liệt hoàn toàn chỉ cần tập vật lí trị liệu thì sớm muộn gì cũng có thể đi lại được. Buổi trưa cô đang ngồi trên giường bệnh đọc báo, càng lúc cô càng muốn về nhà hơn vì ở đây rất là buồn tuy có Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhưng mà đâu phải lúc nào anh cũng rãnh, ở nhà còn có Will và ông bà John để trò chuyện.
- Cô Laura, ăn trưa thôi! – một cô y tá bưng đồ ăn vào.
Nhắc tới đồ ăn mới nhớ, phải nói từ ngày tỉnh dậy đến giờ cô phải ăn một loại thức ăn rất là khó ăn, tại sao nó lại khó ăn? Tại vì hầu như nó chỉ có một hương vị là nhạt nhẽo và các loại đồ ăn thì tất nhiên là phải loãng rồi, cô cũng đã từng nói với Tuấn Kiệt là đổi đi nhưng mà lại bị “ bác sĩ khó tính” giáo huấn cho một trận thế là mỗi lần ăn cô đều nhắm mắt nhắm mũi nuốt một hơi cho xong.
- Cô ăn đi. – cô y tá thúc giục.
- Ờ…..chị ra ngoài làm việc đi, tôi ăn liền đây này! – cô cố gắng nở một nụ cười thân thiện với y tá.
Nhìn mấy cái chén thức ăn mà phát ngán, cô cảm thấy buồn nôn ghê, cô cứ nhìn nó rồi lắc đầu, bụng đói rồi mà không muốn ăn tí nào cứ cầm muỗng lên rồi đặt xuống vẻ mặt hết sức u sầu, sao lúc này cô lại nhớ đồ ăn Will nấu dữ vậy.
- Lại không nghe lời, lại biến ăn. Em đúng là không tự lo nỗi cho bản thân mà! em định nhịn đói luôn hả? – “bác sĩ khó tính” đã vào.
- Em đã nói với anh rồi em ăn không có được, chừng nào mới được về nhà vậy anh? – cô thở dài.
- Cũng sắp rồi, bây giờ em có ăn trưa không? – giọng anh nghiêm khắc lại.
- KHÔNG……em ăn không có được mà. – cô phồng hai má lên nhìn anh.
Anh nhìn biểu cảm của cô mà bật cười, nhưng cũng sẽ không bỏ qua chuyện làm sao bắt cô ăn đâu. Anh bước lại gần đến cầm cái chén thức ăn lên, múc một muỗng thức ăn đưa đến miệng cô.
- Em không ăn thì anh đút em ăn vậy. – anh cười.
- Cái….cái gì?
Thôi chết rồi, Tuấn Kiệt mà đích thân ra tay là chắc một trăm phần trăm cô phải chào thua, bây giờ là không muốn ăn cũng phải tự nguyện ăn, số Minh Hạ thật khổ mà.
- Anh đã đích thân như vậy mà em không ăn nữa hả? em còn nhớ lúc trước em không chịu uống thuốc thì…..kết cục là em cũng phải thua anh thôi, bây giờ không chịu ăn cơm, em muốn….. – nét mặt anh thể hiện rõ sự nguy hiểm.
“ Lúc trước? uống thuốc? à phải rồi, lúc đó tại mình không chịu uống thuốc nên….Tuấn Kiệt dùng biện pháp….cưỡng hôn…a.a.a..không được” – cô nhớ lại.
- Em ăn, em ăn là được chứ gì! – cô ngoan ngoãn.
Thế là vai trò “bảo mẫu” của Tuấn Kiệt đã đến lúc phát huy, một vị bác sĩ ít nói chuyện với ai, nghiêm túc mà phải có lúc ngồi đút từng muỗng cơm cho Minh Hạ như thế này nghĩ đến lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc lắm.
- Anh này, anh bận việc gì mà sáng giờ em không thấy anh đâu hết vậy?
- Lúc trước Lily có cấu kết với một đám y tá làm chuyện xấu anh đã đuổi việc hết mấy cô đó rồi, bây giờ bệnh viện đang bị thiếu y tá nên anh phải đi tuyển thêm.
- Sao? Tuyển thêm y tá hả?
Anh gật đầu nhưng mà trong lòng cô thấy hơi lo, y tá là nữ mà đích thân anh tuyển là anh phải tiếp xúc với nhiều cô, hiền có, xấu có, đẹp có,….. lỡ đâu anh bị cướp thì sao?
- Tuấn Kiệt anh đừng có đi tuyển y tá nữa nha! – cô chớp chớp hai con mắt nhìn anh.
- Tại sao? – anh ngạc nhiên.
- Không có gì….mà anh đừng có đi tuyển nữa là được. – cô ấp úng.
- Đâu có được, bệnh viện bây giờ đang rất cần y tá anh mà không tuyển thêm thì làm sao có người chăm sóc bệnh nhân? – anh nhìn cô.
- Em không thích, anh mà đi tuyển y tá thì anh sẽ tiếp xúc nhiều với mấy cô đó sẽ có người đẹp hơn em thì sao? Tốt hơn em thì sao? Chưa nói mấy cô đó sẽ thích anh….rồi họ sẽ cướp anh mất thì sao? – cô tức quá nói ra một mạch.
Sau khi nói xong mới nhìn lại anh thấy anh đang mỉm cười nhìn cô và cô mới biết là mình đang bị kích động hơi quá nhưng mà những điều đó cũng hoàn toàn có lý thôi, gặp trường hợp này ai mà không sợ.
- Hạ Hạ! ngoài em ra thì không ai cướp được anh đâu. Ăn cơm tiếp đi.
Có nên tin hay không? Nhưng mà Minh Hạ sẽ tin vì một khi yêu ai đó rồi giữa hai người họ điều cần thiết nhất sẽ là niềm tin, nó là thứ gắn kết giữa hai người và luôn đặt lên hàng đầu.
- Henry! Đây là thông báo tuyển nhân viên một lát tôi sẽ dán lên. – Jay bước vào.
- Jay, chuyện tuyển y tá thì cậu sẽ là người đi tuyển.
- Nhưng mà chẳng phải ban đầu……anh nói anh sẽ đích thân lựa chọn?
- Nhưng tôi cũng tin cậu!
Anh nói rồi thì tiếp tục quay lại phía Minh Hạ bỏ lại gương mặt đang ngơ ngác của Jay, từ lúc trước đến giờ mới thấy được cái cảnh anh đang tập trung chăm sóc cho một bệnh nhân như thế. Dù đã biết rằng cô gái ấy quan trọng nhưng mà tận mắt thấy thì Jay mới biết ngoài mặt lạnh lùng trong công việc còn có lúc Tuấn Kiệt lại là một con người dễ gần đến vậy.
- À mà tôi có đem kết quả khám sức khỏe của Laura đến cho anh luôn đây. – Jay đưa cho anh túi hồ sơ rồi ra ngoài.
Minh Hạ nghe nói vậy cũng hồi hộp lắm, cứ nghe nói đến hiện trạng của cô là cô lại cảm thấy như vậy dù ổn hay không ổn, nhưng mà nhìn nét mặt của anh kìa không có nhíu mày, không cười, vậy là sao?
- Rất tốt! ngày mai chúng ta về nhà. – anh để hồ sơ xuống và nói.
- Thật không? Hihi……mai được về nhà rồi! – cô vui mừng.
Cuối cùng cũng đã đợi được đến lúc này rồi, nhưng mà sao ngày hôm nay trôi qua lâu vậy, cứ đợi cho trời mau tối, đến tối thì chờ cho mau sáng…. Và thời gian nói tạm biệt cái bệnh viện này cũng đã đến.
- Cô Laura, bác sĩ Henry dặn tôi đến đây giúp cô thay trang phục. – một bà y tá trông cũng hơi lớn tuổi một chút trên tay cầm một túi đồ.
Đã cuối năm rồi, nhiệt độ xuống càng thấp ra ngoài trong người phải mặc mấy lớp áo mới không bị lạnh, thay đi bộ đồ bệnh nhân trên người cô bây giờ có một cái áo len bên trong, một chiếc áo bông bên ngoài, trên cổ có một cái khăn choàng và một chiếc váy phủ lấy chân trông cô vẫn rất dễ thương.
Minh Hạ ngồi xe lăn, y tá đẩy cô ra cửa bệnh viện luôn, lúc này đã có người chờ sẵn ở ngoài đó là anh, hôm nay anh mặc áo sơ mi ở trong và một chiếc áo len màu đen ở ngoài kết hợp với quần âu trên cổ có cái khăn choàng mà cô đã đan cho anh nữa.
- Chị vào làm việc tiếp đi, cô ấy cứ để tôi lo. – anh bảo.
Bảo vệ chạy xe của anh đến, anh bế cô vào ngồi trong xe rồi cũng vòng qua đi vào trong xe, anh thắt dây an toàn cho cô xong rồi chạy xe. Nói thật Minh Hạ xuất viện thì cũng là lúc anh mới được về nhà vì từ trước đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện nên anh cũng dám rời đi khỏi đây.
Tới nhà, vẫn là căn nhà mang đầy ấm áp và yêu thương ấy nơi đây có biết bao kỉ niệm của cô với tất cả mọi người. Từ xa đã thấy sẵn mọi người đứng một hàng chờ anh và cô. Xe dừng anh mở cửa xe ra còn không quên lấy cái nón đội vào cho cô.
- Chào cậu chủ và cô chủ mới về! – tất cả đồng thanh khi anh định bế cô ra ngoài.
- Anh định là gì thế? Xe lăn đâu sao không đem ra? – cô còn ngồi trong xe không chịu đi ra.
- Xe để ở trong nhà, anh đưa em đi vô trong nhà.
- Thôi kì quá! Mọi người ở đây nhiều quá mà anh đòi bế em đi. Xoay lưng lại cõng em đi. – cô ra lệnh.
Anh cũng làm theo, lưng anh rất là ấm áp, vững chắc rất êm nữa, đáng để nương tựa khi cần, cô ôm cổ anh thế là mọi người đã thấy được một màn hết sức tình cảm, Minh Hạ có chút mắc cỡ nhưng mà thôi kệ nhắm mắt cho qua, ra khỏi xe cô còn không quên chào tất cả mọi người.
- Chào tất cả mọi người, Laura đã trở về. – cô mỉm cười.
- Chào cô chủ! – tất cả chào lại cô.
Cái gì đang xảy ra thế này? Tại sao tất cả lại xưng hô lạ vậy? cô cũng không hiểu sao. Anh cõng cô vào nhà rồi đi lên phòng nhưng lại xảy ra một chuyện khác nữa, anh không đưa cô vào phòng mình mà lại đi vào phòng của anh.
- Anh, anh đưa em vào đây làm gì? Sao không cho em về phòng mình?
- Đây là phòng của em. Đồ đạc của của em đã được chuyển qua đây hết rồi. – anh nhìn về tủ quần áo.
- Cái gì? Anh nói phòng này là của em……và…là của anh nữa? – cô chỉ vào anh.
Lại tiếp tục gật đầu, có thể sao? Chỉ sau một thời gian cô không ở nhà thì mọi chuyện dường như đã bị sắp đặt khác đi mất rồi, tóm lại cô không có quyền quyết định chuyện gì hết anh sắp đặt sao thì cô làm theo vậy.
- NHƯNG…..nhưng mà…….. – cô hoang mang.
- Anh không thể để em ở một mình trong khi hai chân không thể di chuyển được em biết không? Lỡ có chuyện gì thì ai biết? ai sẽ đến đúng lúc để lo cho em? Anh chỉ còn cách là bắt em ở gần anh thôi. – anh xoa đầu cô.
Nghe anh nói thì cũng đúng, anh là bác sĩ ở gần anh thì rất tiện, mà quan trọng hơn là đỡ sợ ma, thôi thì đành chấp nhận như thế đi chờ cô hồi phục sẽ tính tiếp.