Ăn sáng xong Tuấn Kiệt đi gọi điện thoại cho ai đó còn Minh Hạ thì ngồi trong phòng khách đọc sách, một lúc sau anh đến và ngồi xuống cạnh cô.
- Có chuyện gì vậy anh?
- À…. Anh có công việc phải đi một lát, em ở nhà có muốn làm gì thì gọi Will và Mary giúp đỡ. Trưa anh sẽ về đón em, nhớ chuẩn bị đó. – anh cười.
- Trưa hả? đi đâu? – ánh mắt cô tò mò.
- Thì tới lúc đó em sẽ biết.
Tuấn Kiệt ôm cô một cái rồi đeo mắt kính vào vội vàng di chuyển ra xe, tốc độ của anh nhanh đến mức cô chỉ còn thấy bóng lưng của anh, không biết đã có chuyện gì mà anh lại hối hả như thế, cô cũng chỉ nghe lời anh thôi chắc mấy bữa nay công việc đang chất đống mà chưa giải quyết bây giờ mới có thời gian làm.
- Cô chủ cô có muốn đi dạo không? Em đưa cô đi. – Mary nhìn cô thân thiện.
Minh Hạ mỉm cười gật đầu, Mary cũng rất dễ thương cô ấy có một mái tóc màu vàng nhạt, con mắt màu xanh và làn da trắng nhưng mà không trắng bằng Will. Mary đỡ cô ngồi qua xe lăn rồi đẩy cô đi vòng vòng khắp mọi nơi, ở trong nhà thì hình như chỉ có cô là con gái, bà John cũng hiếm khi vào nhà mà toàn trông coi cửa tiệm bây giờ có thêm một người bạn là con gái thì điều đó đối cới Minh Hạ thật vui biết mấy.
- Mary bao nhiêu tuổi rồi? – cô quay đầu lại đằng sau nhìn Mary.
- Dạ thưa cô chủ em bằng tuổi với Will, em tuổi.
- Em nhỏ tuổi hơn chị đó, em mới có tuổi thôi chị đừng xưng “em” với em nữa nha?
- Nhưng……tôi……… - Mary đang suy nghĩ.
- Thôi để sau, mình đi tiếp đi chị.
Cô đề nghị Mary đẩy cô ra quán cà phê, từ lúc về đến giờ cô chưa được gặp bà John cô rất là nhớ bà. Vừa vào cửa xa xa đã thấp thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ với mái tóc búi vàng, gương mặt Minh Hạ trở nên vui hơn bao giờ hết, tại sao mỗi lần nhìn bà John cô có cảm giác như được gần bên mẹ của mình.
- Bà John ơi! Con đến rồi. – cô gọi thật to.
- Laura! Bữa nay ra đây chơi với ta đó à?
Trên tay của bà John là một cái bánh bông lan chocolate, gương mặt bà nhìn rất là hiền, mỗi khi nói chuyện với bà cảm giác của cô rất là dễ chịu, cô vừa ngồi ăn bánh vừa tâm sự.
- Bà ơi, con rất là nhớ bà! – cô ôm cánh tay của bà John.
- Cô đó, chỉ biết nịnh tôi. – bà xoa đầu cô.
Hai người ngồi nói chuyện rất vui vẻ làm cho Minh Hạ cũng quên mất thời gian luôn, hôm nay từ khi đến đây cô mới có dịp nói chuyện được nhiều như thế đó. Đúng là mỗi khi ta gặp được một người hợp với mình thì bao nhiêu thời gian vẫn không nói hết, chỉ đến khi……..
- Laura có điện thoại của em này. – Will vội vã đưa điện thoại cho cô, trên người cậu còn mang cái tạp dề chưa kịp tháo ra.
Cô quay sang nhìn Will gương mặt cậu rất mệt mỏi, nhận điện thoại từ tay cậu, vừa áp tai vào nghe thì truyền vào tay cô là một giọng nói thật ấm áp, nhẹ nhàng.
- Em đã chuẩn bị xong chưa? Anh về đón em nhé!
Ôi chuyện gì đang xảy đến vậy? cô đã quên mất lời dặn của anh, bây giờ trời đang lạnh không có nắng nên cô cứ tưởng vẫn còn sớm, chết rồi phải làm sao?
- Khoan……khoan đã anh. Em…em chưa có chuẩn bị, em xin lỗi, em quên mất rồi. – gương mặt cô tỏ vẻ có lỗi.
- Không sao! Anh biết, anh chỉ gọi điện sớm để nhắc em thôi. Bây giờ em vào nhà chuẩn bị đi, một lát anh về nhà đón em. – bên kia vẫn đang cười.
- Dạ…..em đi liền đây. Bye anh.
Minh Hạ vộ vàng cúp máy luôn mà không đợi anh nói thêm gì, cô tự vỗ vào hai má mình, mọi người xung quanh ai cũng nhìn nét mặt lo sợ của cô mà tất cả không hiểu chuyện gì.
- Mary, nhanh lên, chị……đưa em vào nhà, thay đồ, chuẩn bị. – cô hối thúc Mary.
Mary thấy vậy cũng nhanh chóng đưa cô vào nhà, Will cũng đi theo, tội nghiệp hai người họ vì nhà không có anh nên không có ai đưa cô lên phòng và kết quả là mỗi người một bên khiêng cô và cả chiếc xe lăn đi lên lầu như khiêng kiệu. Mary cùng cô đi vào phòng, mở cái tủ đồ lớn ra cô cũng không biết anh đưa đi đâu nên chọn một cái áo sơ mi trắng bên trong mặc với cái áo len màu đỏ sẫm, đi cùng chân váy màu trắng trông cũng rất hợp, tóc là chỉ cần gọn gàng là được.
- Phiền hai người đem em xuống thêm một lần nữa….hihi. – cô cảm thấy mình thật vô dụng.
- Không có gì, Laura à! Em ốm nên rất nhẹ. – Will.
Ngoài sân đang có tiếng xe đi vào, đoán là xe của anh nên mắt cô sáng rỡ hai người kế bên hiểu ý được cứ nhìn nhau mà mỉm cười. Anh bước vào tháo mắt kính ra rồi nhìn cô một lượt.
- Dễ thương. – anh véo mũi cô.
Cô không biết anh mang cô đi đâu nhưng thật ra cô cũng không để ý nhiều cho lắm. Xe chạy vào một cái cổng lớn chỗ hai người họ đang đến đó là “Tập đoàn HAPPY” không ngờ nơi đây hoành tráng hơn cô nghĩ rất nhiều, tập đoàn này rất cao, cô đoán bên trong chắc sẽ rất quy mô dữ lắm.
- Anh Tuấn Kiệt đây là tập đoàn HAPPY? Anh đưa em đến đây làm gì? – cô quay sang hỏi anh.
- Có việc.Một lát em sẽ biết.
Xe dừng chỗ, có một đám người đứng đó chờ sẵn Tuấn Kiệt vừa bước xuống thì tất cả cuối đầu chào anh, có một người cô nhìn mặt trông rất là quen đẩy cái xe lăn lại để đón cô xuống. Anh bế Minh Hạ ra ngoài, xong rồi dặn cô.
- Hạ Hạ, anh phải đi một lúc, em đừng sợ có Jun và đám người này bảo vệ em, em cứ theo Jun một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau. – anh nắm tay cô.
- Em….em biết rồi, anh cứ đi đi. – cô gật đầu nhưng trong lòng lo lắm.
Tuấn Kiệt đi trước, cái anh trợ lí Jun gì đó đẩy cô đi, thật là khó chịu xung quanh các nhân viên ai cũng nhìn cô hết, cô cảm thấy không thoải mái chỉ biết cầu trời cho được mau về sớm. Jun đưa cô đến cái phòng làm việc của cậu rồi bảo thư kí đem cho cô một ly trà.
- Phu nhân mời cô uống trà. – Jun cầm ly trà đưa cô.
Minh Hạ nghe nói vậy thì trố mắt ra nhìn Jun.
“ Thằng cha này đang nói chuyện với ai vậy? ai là phu nhân ở đây? Mình muốn đi về….Tuấn Kiệt ơi là Tuấn Kiệt!” – cô nhìn xung quanh tìm cái người tên là “phu nhân”.
- Hả? anh nói gì vậy? phu nhân ở đâu? – cô tròn mắt nhìn Jun.
- Phu nhân thích đùa quá, cô là vợ tương lai của chủ tịch tất nhiên là phải gọi bằng “phu nhân” rồi.
- Anh mới là người đùa đó. – Minh Hạ mắc cỡ có chút đơ đơ.
- Thôi chúng ta vào chủ đề chính luôn, một lát chúng ta sẽ vào một nơi cực kì đặc biệt, đông người nhưng đừng sợ sẽ có người luôn bảo vệ phu nhân /. Chủ tịch đã căn dặn hết rồi phu nhân chỉ cần ngồi đó theo dõi mọi thứ xung quanh thôi.
Jun đưa cô một cái nón rộng vành màu đen bảo cô đội vào, ở đây Minh Hạ như một “quý cô” đúng là ở một đẳng cấp khác biệt thì con người cũng sẽ khác. Cô và Jun lại tiếp tục di chuyển, trước mặt họ là một cánh cửa vừa mở ra cô không thể tưởng tượng nỗi nữa, một khán đài rộng lớn trong đó có hàng trăm phóng viên đang ngồi chờ, Jun đưa một người khác đẩy Minh Hạ vào cô ngồi ở hàng ghế gần cuối nhưng cũng vừa tầm mắt để theo dõi.
“ Tuấn Kiệt ơi, anh tính làm gì nữa đây? ở đây đông người quá, em sợ lắm. Anh ở đâu?” – cô liên tục lấy nón che mặt lại.
Các phóng viên cứ liên lục xì xầm gì đó nhưng mà cô cũng không có hứng thú để nghe, theo cô đoán thì đây chắc có lẽ là một buổi họp báo hay gì đó. Bỗng mọi người đều ngồi ngay ngắn lại hướng mắt lên trên, Jun đang xuất hiện và tiến về phía cái bàn trên khán đài, biết bao cái máy chụp hình hướng về Jun.
- JUN, JUN, JUN,…TRỢ LÍ CHỦ TỊCH TỚI KÌA….CHỤP HÌNH MAU LÊN! – các phóng viên nói với nhau.
- Tôi là Jun, trợ lí của chủ tịch tập đoàn HAPPY, rất hân hạnh và cám ơn các vị phóng viên và tất cả mọi người đã đến đây tham gia buổi họp báo này. – Jun cúi đầu chào và ngồi xuống.
- Chào trợ lí, cho tôi xin hỏi hôm nay tập đoàn các anh mở cuộc họp báo này nhằm mục đích gì? Có phải tập đoàn HAPPY có chuyện gì quan trọng cần tuyên bố? – một phóng viên đứng dậy.
- Khoan….từ từ đã nào! Chúng tôi là một tập đoàn lớn và có uy tín, hôm nay chúng tôi mở họp báo là chỉ mong mang đến cho mọi người một câu trả lời tốt nhất về điều mà mọi người thắc mắc bấy lâu nay.
Minh Hạ nghe nói mà lòng thấy khó chịu, hôm nay là ngày gì vậy? sao có nhiều chuyện cô chả hiểu gì.
- Theo thông tin chúng tôi được biết tập đoàn HAPPY mới điều chế ra một loại thuốc mới có công dụng rất tốt và thành phần cũng khác hơn so với các loại thuốc trước. Vậy ai là người nghĩ ra công thức để làm ra loại thuốc này, xin anh trả lời cho.
- Đúng vậy, tập đoàn HAPPY vừa chỉ mới điều chế ra một loại thuốc đặc biệt nhưng chưa sản xuất và phải nói rằng thành công của ngày hôm nay là nhờ đến tài năng của một nhân vật chủ chốt.
Nghe nói đến đây đám phóng viên lại tiếp tục nhìn nhau, họ lại bàn tán một cách sôi nổi, đúng là mệt thật.
- Anh nói sao ạ? Xin anh hãy nói cụ thể hơn cho chúng tôi được rõ hơn, nhân vật chủ chốt là sao? – cả đám tra hỏi Jun.
- Tôi không nói nhiều nữa, muốn biết rõ hơn thì hãy hướng mắt về cánh cửa sau lưng mọi người, tất cả đều được giải đáp. – nét mặt Jun có vẻ thích thú.
CẠCH………………………- Hai vệ sĩ mở hai cánh cửa ra.
- Ồ…………………Ồ………… - tất cả mọi người ngạc nhiên.