tháng sau……………………………
- Will à, anh gói mấy cái bánh đó xong chưa vậy? – tiếng cô từ trên lầu phát ra.
- Xong rồi! – Will trả lời lại.
Bước xuống cầu thang chính là cô nhưng không phải là một Minh Hạ trẻ con như ngày nào, giờ đây khi lập gia đình cô mới hiểu rằng đã lúc mình cần trưởng thành.
- Hihi, anh Will chiều nay anh nhớ làm cái món bánh gì mà anh mới học hôm trước đó cho em ăn nha! – cô kéo ghế ngồi ở bàn ăn.
- Ôi trời! cô chủ Laura, dạo này em bị làm sao vậy? suốt ngày em chỉ ăn toàn là bánh ngọt có khi còn ăn thay cơm nữa. Cậu chủ biết vậy sẽ la đấy. – Will lấy tay xoa trán.
- Ngon mà! Tự dưng em không thích ăn cơm cho lắm! – cô nhún vai.
- Ngày nào cũng làm bánh ngọt…riết rồi nhà ta y chang như một cái tiệm bánh.
Cô đang ngồi thưởng thức mấy cái bánh trên bàn trong trạng thái mông lung, đột nhiên nghe Will nói liền bừng tỉnh.
- Ý kiến rất hay, chúng ta mở một tiệm bánh đi! – mắt cô sáng rực.
- Anh….chỉ là nói đùa thôi. – Will nghe thế thì lạnh sống lưng vì cậu biết cậu chủ nhất định sẽ không tán thành ý kiến này.
Minh Hạ bỏ cái bánh xuống rồi ngồi ngẫm nghĩ một chốc, sau một lúc cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi cầm mấy cái bánh Will vừa gói xong đứng lên.
- Em đi mang bánh cho Henry đây!
Vừa nói dứt câu cô đã nhanh chóng chạy đi, hôm nay cô đi bằng taxi mà không gọi tài xế như mọi hôm vì cô cho rằng như thế sẽ phiền phức đến con người ta. Minh Hạ là như thế từ khi kết hôn ngoài trừ thích dựa dẫm hay nhờ vả Tuấn Kiệt thì bất cứ ai cô cũng không muốn phiền họ, nói chung cuộc sống đôi vợ chồng này cứ vô cùng ngọt ngào.
Hôm nay Tuấn Kiệt làm việc ở bệnh viện Happy, ngay từ lúc anh công bố thân phận là chủ tịch tập đoàn Happy thì người ta cũng đoán ra anh chủ của bệnh viện này vì thế thay vì gọi bằng “bác sĩ Henry” như mọi khi tất cả mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là chủ tịch.
Xe dừng lại ở trước cổng bệnh viện, Minh Hạ từ từ bước ra rồi đi vào trong, mọi người ở đây đương nhiên biết cô là vợ của anh nên rất cung kính. Còn đối với cô như thế nào cũng được vì ai ai cũng là con người như nhau không cần vì sự phân chia cấp bậc mà quá khuôn khổ như vậy, cô không thích cho lắm.
- Chào phu nhân! – y tá.
- Chào phu nhân! – đến bác sĩ.
Tất cả mọi người gặp cô đều như thế những khi như vậy cô liền cười tươi chào họ thế nên trong lòng ai nấy cũng đều rất quý mến sự thân thiện này của cô. Cũng đã hơi trưa, anh đang ngồi trong phòng là việc xem tài liệu một cách say mê, thông qua cửa sổ bằng kính cô có thể quan sát được tất cả liền chuẩn bị tư thế bước vào.
Cốc…..cốc….cốc……………
- Vào đi! – giọng nói quy cũ, vẫn lạnh lùng như năm xưa.
Cạch…………………..
Minh Hạ vào anh vẫn không để ý lắm nhưng từ khi cô đến hương hoa nhè nhẹ cứ quanh quẩn khắp phòng làm anh phải ngẩn đầu dậy.
- Bà xã hôm nay không ở nhà ngồi thiết kế hay đi bán hoa phụ mấy nhân viên sao?- anh vòng tay qua kéo cô ngồi trên chân mình.
- Ông xã, đây là bệnh viện sao có thể ngồi như thế này? – cô nhíu mày.
- Ai dám cản? – một sự nguy hiểm lớn cho những ai dám đi vào phòng của anh lúc này.
- Em là đến thăm anh một chút sẵn tiện đem bánh em làm đến cho anh ăn. – cô duỗi tay lấy túi bánh ôm vào lòng.
Không chỉ vậy cô còn dòm ngó bàn làm việc của anh một chút, dẫu biết là công việc của anh rất nhiều nhưng không nên nhiều quá như thế. Công việc? cô chợt nhớ ra mình đến đây cũng có công việc muốn nói với anh.
- Ông xã thân yêu, em muốn mở một tiệm bánh. – cô le lưỡi.
Người kia đang trong tâm trạng bình ổn thì đột nhiên sắc mặt có chút biến chuyển, hình như là sắp nổi giận.
- Em cảm thấy mình làm chưa đủ việc? – anh có chút suy tư.
- Không, chỉ là em thấy có một tiệm bánh rất tốt, em có thể làm bánh rồi có thể được ăn bánh nữa, rất vui. – cô suy nghĩ đếm một cửa tiệm trưng bày đủ cái loại bánh.
- Anh đồng ý! - anh nói một câu làm cô sửng sốt.
- Có thật không?- cô không nghĩ là anh có thể dễ dàng đồng ý như thế.
Anh gật đầu, sở dĩ anh đồng ý là vì có lí do Minh Hạ muốn mở tiệm bánh là vì thích ăn bánh, anh bận rộn công việc nên đôi khi lại khiến cô buồn nên đây cũng là dịp tốt để anh bù đắp.
Một lát sau Minh Hạ tạm biệt anh rồi ra về, cô còn đang thở thẩn trong niềm vui nên đi rất chậm. Bỗng dưng một cảnh tượng hết sức đau lòng đang đập vào mắt cô, một người phụ nữ tầm cỡ khoảng ba mươi tuổi đang ôm một tấm hình em bé ngồi khóc nức nở, thấy thế đôi chân cô không biết lúc nào đã đi lại đó ngồi kế chị ta.
- Có chuyện gì vậy chị? – cô không chịu được mà hỏi.
Người phụ nữ đó lúc đầu không thèm để ý nhưng một lúc sau chị ta quay lại nhìn thấy ánh mắt ân cần của Minh Hạ thì khuôn mặt giãn ra được đôi chút.
- Thật ra nhiều năm trước tôi đã đến bệnh viện này điều trị bệnh u não của mình, khi đó tôi còn trẻ bị bệnh quả là điều đau lòng nhưng may mắn tôi đã hết bệnh. - vẻ mặt chị ấy quả là rất suy sụp.
- Thì ra chị cũng đã từng bị bệnh này…. – giọng cô có sự đồng cảm.
- Tôi bây giờ đã lập gia đình nhưng…..ông trời một lần nữa lại cướp mất hi vọng của tôi…hic..tôi không thể nào sinh con được, bên nhà chồng đều nói tôi bị bệnh nên mới thành ra như thế này. – chị ấy khóc nấc lên.
Lời nói đó quả là một mũi dao xuyên thẳng vào tim cô, không sinh con được ư? Cô và anh mới kết hôn mà làm sao….? cô bất giác đưa tay sờ bụng mình, cũng đã được thánh rồi mà vẫn chưa có gì, không lẽ là thật?
- Có chuyện gì vậy Will? – giọng anh trầm ổn.
- Cậu chủ à cậu về mau đi cô Laura có chuyện rồi. – Will hối hả.
Nghe xong câu nói đó trên bàn vang lên những tiếng gấp hồ sơ vội vã, anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng khoác vội chiếc áo vest rồi nhanh chóng rời đi.
- Cô chủ từ khi đi đưa bánh cho cậu về thì không ăn uống hay nói năng bất cứ điều gì, cô cứ chui vào phòng mà khóc. – Will báo cáo.
Đứng ngoài của phòng anh vẫn nghe thấy tiếng khóc nhè nhẹ của cô, rõ ràng là lúc đi về cô vẫn rất vui vẻ rốt cuộc đã có chuyện gì?
Anh mở cửa đi vào, căn phòng có ánh sáng mờ nhạt vợ của anh đang thu mình lại ở một góc. Chỉ đến khi anh bật đèn lên thì cô mới nhận ra sự có mặt của anh. Anh đi đến cẩn thận bế cô đặt lên giường rồi ôm vào lòng.
- Có chuyện gì nói nghe nào. ai đã làm gì em? – anh vỗ lưng cô.
- HUHU ông xã! Em xin lỗi! em là người vợ quá là vô dụng. – cô khóc lớn hơn.
- Bà xã em nói cái gì vậy? cái gì mà vô dụng? – anh không hiểu.
- Em không thể sinh con cho anh được – cô chậm chạp nói từng chữ.
Rồi cô kể hết sự việc lúc trưa cho anh nghe và những suy đoán trong lòng cô. Tuấn Kiệt nghe mà vô cùng sửng sốt và buồn cười nhưng anh né cười lại và cảm thấy đau lòng trước sự lo sợ của vợ mình.
- Bà xã nghe anh nói! Không phải đâu, em vẫn có thể sinh con được bình thường. Không có một căn cứ nào cho thấy em không có khả năng đó. – anh giải thích.
- Nhưng mà người phụ nữ kia……………- cô vẫn còn hoài nghi.
- Em tin anh hay là tin người phụ nữ kia? Anh là bác sĩ cuả em nên anh biết tình trạng cuả em như thế nào. Yên tâm đi chúng ta vẫn có con như người bình thường. – anh lại trấn an cô.
- Có thật là sẽ sinh được không? - mắt cô đỏ hoe mong chờ sự khẳng đinh cuối cùng của anh.
- Là thật, nơi đây rồi sẽ có một tiểu thiên thần của anh và em - anh để tay lên bụng cô
Như đã hiểu ra nên lòng cô đã nhẹ được phần nào, cứ thế cô từ từ ngủ đi trong lòng anh. Có lẽ khóc quá nhiều, lo cũng quá nhiều nên khi được giải bày con người cũng trở nên dễ chịu hơn.
- Bà xã hôm nay ở bệnh viện có tổ chức tiệc, em đi với anh nhé. – anh xốc cô dậy.
- Tiệc? em………………. – cô thấy rất mệt mỏi định sẽ từ chối.
- Em phải đi, sẽ có điều rất thú vị.
Sắc mặt Minh Hạ đã tươi tỉnh hơn một chút, đến nơi mới biết rằng bệnh viện Happy hôm nay sẽ tuyên bố thành lập một quỹ từ thiện gì đó. Từ xa đã thấy rất đông các phóng viên cùng các vị khách tham dự, điều này cho thấy sức ảnh hưởng của sự kiện này không hề nhỏ.
- Ngồi ở đây này! – anh cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ở hàng ghế đầu, cả hai người họ cùng chăm chú theo dõi.
- Chào tất cả mọi người, cám ơn các vị phóng viên, nhà báo cùng tất cả các vị khách mời đã dành thời gian quý báo đến dự buổi tiệc này. Buổi tiệc thành lập quỹ từ thiện dành cho các bệnh nhân mắc căn bệnh về não của bệnh viện Happy. – MC.
Phía trên anh MC tươi cười dẫn dắt chuyện còn ở bên dưới là tiếng vỗ tay hưởng ứng của mọi người.
- Và bây giờ tôi xin mời chủ tịch của bệnh viện Happy anh Henry lên phát biểu đôi dòng suy nghĩ về quyết định lập quỹ từ thiện này. – MC đưa tay hướng về phía anh.
“ Chào mọi người, thật ra việc thành lập một quỹ từ thiện như thế này tôi đã suy nghĩ đến từ rất lâu, các vị có biết là tại sao hôm nay tôi mới tổ chức buổi lễ này? Trong cuộc đời tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân nhưng lại gặp phải một bệnh nhân vô cùng đặc biệt người đó chính là bà xã của tôi bây giờ.
Cô ấy bị bệnh u não, khi tôi gặp cô ấy là lúc cô ấy đang có ý định kết thúc cuộc đời vì tuyệt vọng. Tôi lúc đó là bác sĩ điều trị cho cô ấy, những năm tháng đó là nhưng năm tháng tôi nhận ra rất nhiều điều, tôi thấy cuộc đời này có những giây phút thật ngắn ngủi và hình như đáng sợ nhất đó chính là giây phút tận mắt nhìn thấy người mà mình yêu thương cận kề với cái chết.
Trải qua bao nhiêu đau đớn, cố gắng cuối cùng cô ấy đã có thể khỏi bệnh và chúng tôi mới có thể chào đón hạnh phúc của mình. Con người có những lúc vì những điều kiện mà không thể chạm tay đến hạnh phúc, vì thế quỹ từ thiện được lập ra nhằm mục đích giúp đỡ hết mình nhưng bệnh nhân khó khăn để họ có được một cuộc sống một tương lai mới.
Qũy từ thiện này sẽ có tên là Laura, đó cũng là tên của bà xã tôi nó có ý nghĩa tượng trưng cho sự chiến thắng và điều đó cũng là lời chúc tôi gửi đến các bệnh nhân. Qũy từ thiện Laura là món quà tôi dành tặng cho cô ấy và tất nhiên cô ấy cũng sẽ là người đứng tên nó, cám bà xã của anh! Một lần nữa tôi tuyên bố quỹ từ thiện Laura chính thức được thành lập.”
Phải nói rằng những cô gái ngồi ở dưới vô cùng ngưỡng mộ Minh Hạ, sự bày tỏ bất ngờ làm cô như mất đi hồn phách, trái tim cô như đông cứng lại.
- Woa! Quả là một câu chuyện tình yêu hết sức ý nghĩa, bây giờ tôi cảm thấy rất hâm một phu nhân của anh, có thể cho tôi mời phu nhân lên đây được không? – anh MC yêu cầu.
Anh mỉm cười không nói cũng không biểu hiện gì, từng cử chỉ hàng động của anh đều bị quan sát rất kĩ, anh chầm chậm rời đi xuống phía hàng ghế của cô rất nhẹ nhàng và từ tốt dắt cô đi lên. Phải nói là cô cực kì hồi hộp, trước cả trăm cặp mắt như thế quả là khó có thể bình tĩnh được.
- Phu nhân chị có thể cho tôi biết cảm nghĩ bây giờ của chị? – MC đưa mic cho cô.
Một tay được anh nắm chặt, một tay đón lấy mic quả thật trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng khó có thể nói hết.
- Ông xã sao anh có thể giao cho em đứng tên một chuyện lớn như vậy? Tất cả những gì trong lòng em đã bị anh hiểu hết em chỉ biết cám ơn anh rất nhiều, yêu anh rất nhiều! – nói xong cô hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
Thật là dễ thương các anh đèn liên tục chiếu lên sân khấu, ai cũng ao ước mình sẽ được như thế. Sau màn phát biểu mọi người bắt đầu giao lưu, Minh Hạ cảm thấy hơi khó chịu nên đã xin đi vệ sinh,anh thì đứng nói chuyện với khách mọi chuyện vẫn không có gì nếu……………
- Chủ tịch, chủ tịch, phu nhân bị ngất xỉu ở gần nhà vệ sinh, anh hãy theo tôi đi đến đó. – một nhân viên chạy lại báo.