Đoàn xe chạy tới sóng vai cùng chúng ta, rốt cuộc cũng dừng lại.
Lúc này, một hán tử từ bên trong khom lưng ra ngoài, nam nhân này dáng người cao lớn, thậm chí cao hơn Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy nửa cái đầu, gương mặt đông cứng như nham thạch, biểu tình cũng cứng đờ, dưới lông mày đen nhánh là đôi mắt ngập tràn sát khí, miệng mũi đều rộng như hùng sư.
Vừa thấy gã, thủ thành lập tức nâng cao cảnh giác, tay nắm chặt chuôi đao: "Kẻ tới là ai?"
Ta trộm nhìn Dương Vân Huy, hắn cũng đang nhìn nam tử cao lớn kia, biểu tình có chút kỳ quái.
"Tránh ra!"
Gã vừa mở miệng, thanh âm như sét đánh khiến người xung quanh đều cả kinh, đầu lĩnh thủ thành căng da đầu tiến lên, quát: "Ngươi là ai? Trời đã tối, không được vào thành!"
"Chỉ bằng các ngươi cũng dám cản ta?"
Người đó nói chuyện nóng nảy như lửa, tính tình của vậy, vừa nhảy xuống xe liền chạy tới cửa.
Hai quan binh giơ đao định cản gã lại, đao còn chưa ra khỏi vỏ đã bị gã xách cổ áo lên, ném vào không trung.
Còn chưa kịp kêu một tiếng, cả hai đã bị ném đi rất xa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mọi người xung quanh đều sợ ngây ra.
Ta cũng bị một màn này dọa tới trợn mắt há hốc mồm, nhưng điều khiến ta kinh ngạc chính là Dương Vân Huy ở trêи lưng ngựa nhìn màn này, trêи mặt tuy không có biểu tình gì nhưng cặp mắt đã lập lòe như gặp phải kẻ địch.
Quan binh thủ thành thấy người tới không có ý tốt, tất cả đều xông lên, đại hán kia lập tức cao hứng muốn đánh nhau, đúng lúc này, trong xe ngựa lại truyền tới thanh âm lười biếng, có vẻ già nua.
"Không được làm bậy.
"
Lời vừa dứt, đại hán liền dừng bước, ngoan ngoãn đứng bên xe ngựa.
Đầu lĩnh thủ thành đã bị dọa tới một thân đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn xe ngựa kia, quát: "Ngươi! Các ngươi rốt cuộc là ai?"
An tĩnh thêm chốc lát, một bàn tay mềm mại trắng nõn từ trong xe ngựa vươn ra, đây rõ ràng là tay của nữ nhân, xuất hiện trong đêm phong tuyết thế này giống như âm luật mềm mại nhất xông vào đại lữ thanh nhạc.
Tay nàng cầm một lệnh bài, bên trêи khắc to một chữ: Thường!
Sắc mặt tướng thủ thành lập tức tái nhợt, vội quỳ xuống: "Mạt tướng bái kiến Thường thái sư!"
Thái sư?
Nghe tới hai chữ này, hô hấp của ta bất giác dừng lại,mà Bùi Nguyên Hạo cũng chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt lộ một sợi tinh quang.
Thái sư Thường Ngôn Bách, trọng thần trong triều, đứng đầu tam công ()!
() Tam công (三公): ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến, gồm thái sư, thái phó, thái bảo.
Ông ta không phải đã cáo lão hồi hương rồi sao? Lúc này sao lại đột nhiên trở về?
Trong lòng còn đang khó hiểu, thanh âm già nua bên kia lại vang lên: "Nghe nói Tam điện hạ cũng hồi kinh, có điều, nếu thân thể điện hạ không thoải mái, lão phu cũng một đường mệt nhọc, hôm nay không chào hỏi nữa, chờ ngày khác vào kinh sẽ tự mình bái phỏng.
"
Ông ấy đã lên tiếng, thủ thành cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể lui sang hai bên, xe ngựa lập tức nâng bánh vào thành.
Xe ngựa đi được một lúc mới dừng lại, Dương Vân Huy vén màn nhảy lên: "Tam ca!"
Hắn nhìn ta một cái, như dừng lại, mới tiếp tục: "Tình hình không ổn.
"
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo lại không mấy thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng ngưng trọng rất nhiều, qua một lúc lâu mới gật đầu: "Động tĩnh của chúng ta đều bị họ nắm trong lòng bàn tay.
"
Ta ngồi một bên nghe, đáy lòng cũng trầm xuống.
.