Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

chương 332: sóng ngầm mãnh liệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thủy Phật Tháp vẫn yên tĩnh như trước.

Đón tiếp ta vẫn là Quế ma ma hầu hạ bên cạnh Thái Hậu. Lúc đó sau khi bái kiến Thái Hậu và quen thuộc với người ở nơi này, ta mới phát hiện bà chính là người lần đó ta bắt gặp nói chuyện với Tiền ma ma ở lãnh cung. Có điều, bà không biết ta từng gặp bà trong trường hợp như vậy, nhưng ta tới Lâm Thủy Phật Tháp mấy lần, trò chuyện rất hợp ý Thái Hậu, thái độ của bà đối với ta cũng rất hòa ái dễ gần.

"Mời tài tử, hôm trước Thái Hậu còn nhắc tới người mãi."

"Đa tạ ma ma."

Ta gật đầu với bà, rồi vào Phật Tháp. Ánh sáng nơi này không tốt lắm, nhưng có ánh nến trước bàn thờ Phật, ta vẫn nhìn rõ người phía trước. Thái Hậu đang niệm Phật, ánh nến lay động tản ra ánh sáng màu cam hồng trn gương mặt tái nhợt của bà khiến bà dù đạm mạc cũng trở nên ấm áp.

Ta đang muốn đi qua hành lễ, Thái Hậu không mở mắt, chỉ nói: "Đã tới đây rồi thì không cần mấy nghi thức xã giao kia."

"Tạ Thái Hậu."

Ta vẫn hành lễ với bà, sau đó cẩn thận ngồi xuống.

Thái Hậu niệm kinh xong mới mở mắt nhìn ta: "Sắc mặt hôm nay sao lại không tốt thế?"

"Thần thiếp không sao, tạ Thái Hậu quan tâm."

Bà khẽ cười: "Nghe nói hôm nay hoàng đế rời khỏi từ Phương Thảo Đường, còn không thượng triều tới, Hoàng Hậu triệu ngươi tới Cảnh Nhân Cung hỏi chuyện, có chuyện này không?"

Sắc mặt ta trắng bệch.

"Chịu ủy khuất à?"

Ta lắc đầu: "Hoàng Hậu nói đúng, thần thiếp nhận."

"Vậy ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì?"

"Thần thiếp..." Ta theo bản năng muốn giải thích, nhưng khi mở miệng lại không biết trả lời thế nào.

Đến nay ta vẫn chưa nhìn thấu Thường Tình là loại người gì, nhưng ít nhất hiện giờ ta cảm nhận được nàng ấy không có ý thù địch gì, nàng ấy cao cao tại thượng chưởng quản hậu cung này, mỗi lời nói cử chỉ đều có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, không có tật xấu gì.

Người khiến ta bất an là Thân Nhu.

Hôm nay nàng ta không nói gì, thái độ cũng không giống ngày xưa, hơn nữa từ khi Hứa tài nhân dọn khỏi Phương Thảo Đường, nàng ta dường như đã quên sự tồn tại của ta, đồ ăn thức uống của ta không xảy ra vấn đề gì, cũng không ai tới tìm ta gây chuyện.

Nhưng càng như vậy, ta càng bất an.

Chuyện điểm tâm trước đó ta và nàng ta đều biết, bản thân nàng ta có thủ đoạn, ta không thể hiểu tại sao lần này nàng ta không cố kỵ ta như Hứa tài nhân.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự buông tay sao?

Hay là tất cả bình tĩnh này chỉ là biểu hiện giả dối trn mạch nước ngầm mãnh liệt?

Thái Hậu nhìn ta, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Nhạc tài tử, người tin Phật đều phải niệm A Di Đà Phật không?"

Ta sửng sốt, không biết tại sao bà lại hỏi vấn đề này.

Tuy nhiên, ta vẫn thành thật đáp: "A Di Đà Phật là một trong Tam Thánh Phật phương Tây, khi thành Phật ngài đã đọc bốn mươi tám đại nguyện, trong đó có một đại nguyện là "ai nghe danh của ta thì hãy chuyên tâm nhớ nước của, trồng những cội công đức", do vậy mọi người đều đọc danh hào của ngài vì người niệm Phật có ánh sáng soi sáng, tất cả ác quỷ không thể xâm hại."

Thái Hậu khẽ cười: "Đúng là người đọc sách, không thể làm khó ngươi."

Ta bỗng mơ màng, bên tai hình như lại vang lên một giọng trầm thấp: "Ta sẽ bảo vệ nàng và hài tử".

Thái Hậu chậm rãi nói: "Đời người khó tránh sẽ gặp ác quỷ dạ xoa, có gặp hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi có A Di Đà Phật của chính mình không."

"Ý của Thái Hậu là Hoàng Thượng là A Di Đà Phật của thần thiếp?"

"Ai có thể bảo vệ ngươi, người đó chính là A Di Đà Phật của ngươi."

Không biết vì lý do gì, thời điểm nghe câu này, lòng ta chợt nhói đau.

Hoàng đế là A Di Đà Phật của nữ nhân trong cung, cũng là tín ngưỡng của tất cả nữ nhân.

Nhưng trong cung nhiều nữ nhân như vậy chỉ có một A Di Đà Phật là hắn, mà hắn lại có quá nhiều tín đồ.

Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên hắn nói sẽ bảo vệ ta chính là khi ở phủ thái sư, nhưng đêm đó, trong lòng hắn lại ôm một nữ nhân khác còn quan trọng hơn sinh mệnh hắn.

Nghĩ đến đây, ta cười chua xót.

Thái Hậu vẫn luôn nhìn ta, khi ta cười khổ, ánh mắt bà bỗng hoang mang cứ như thông qua ta nhìn tới nơi rất xa: "Ngươi luôn khiến ai gia nhớ tới một người."

Ta sửng sốt: "Ai cơ?"

"Một người ai gia rất ghét." Trn gương mặt từ ái của Thái Hậu thế mà lộ nụ cười lạnh hiếm thấy, "Ả được chuyên sủng nhưng lại không biết thế nào là đủ, khiến người ta vừa nhìn đã chán ghét."

Ta biết người bà ấy đang nói là Triệu Liệt hoàng hậu.

Thái Hậu thanh tu ở Phật Tháp nhiều năm, ta vốn tưởng bà ấy sớm đã quên yêu hận tình thù, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, ta có thể cảm nhận sự bất mãn bà ấy dành cho Triệu Liệt hoàng hậu, thậm chí là hận.

Nhưng ta lại không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người đã đoạn tuyệt trần duyên vẫn không thể buông bỏ nỗi hận này.

Nhưng nếu đúng như lời Thái Hậu nói, ta không biết lý do vì sao Triệu Liệt hoàng hậu đã được Thái Thượng Hoàng chuyên sủng nhưng vẫn không biết đủ, nhưng đối với ta...

Ta nhẹ giọng: "Như người uống nước, ấm lạnh tự biết."

"Như người uống nước, ấm lạnh tự biết?" Thái Hậu lẩm bẩm lặp lại tám chữ này, "Đúng vậy, có vài nỗi khổ khó nói nên lời..."

Ta an tĩnh ngồi đó, suy nghĩ rất lâu. Thái Hậu cũng không nói gì, chỉ niệm A Di Đà Phật, mãi đến thời điểm sắp dùng cơm trưa, ta mới đứng dậy cáo từ.

Khi sắp rời khỏi Phật Tháp, ta bỗng nhớ tới một vấn đề, quay đầu gọi: "Thái Hậu."

"Hả?"

"Thái Thượng Hoàng, ngài ấy là A Di Đà Phật của người sao?"

Thân ảnh tĩnh tọa đưa lưng về phía ta đột nhiên run lên, ta không thấy nét mặt bà ấy. Trầm mặc rất lâu sau, bà bình tĩnh trả lời: "Ông ta là ác quỷ dạ xoa của ta."

Ta lập tức ngây dại.

Cánh cửa Phật Tháp chậm rãi đóng lại, tia nắng cuối cùng chiếu xuống Thái Hậu cũng bị chôn vùi.

...

Có lẽ biểu hiện đêm đó của ta khiến Bùi Nguyên Hạo không vui, một khoảng thời gian kế tiếp hắn không hề tới tìm ta.

Đám cung nữ cũng hết cách, chỉ có thể nghe ngóng từ bên ngoài mới biết hàng đêm Hoàng Thượng đều phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, rất ít khi triệu phi tần thị tẩm, bầu không khí lãnh đạm này trong mùa đông lại càng thêm lạnh.

Băng đã kết đầy dưới mái hiên, tuyết lớn biến cả hoàng thành thành một màu trắng xóa.

Sắp Tết rồi.

Tuy bốn phía đều là một màu trắng nhưng trong hoàng thành vẫn rất náo nhiệt, đèn lồng rực đỏ sớm đã treo đầy dưới hiên, ngay cả các cung nhân cũng mặc xiêm y mới, ai nấy đều vui mừng.

Thái giám quản lý khu vực sớm đã cho cung nhân thêm than lửa, mà năm nay vì là năm đầu tiên tân hoàng đăng cơ, các cung còn tặng rất nhiều hoa quả. Ta đứng nhìn mọi người trong bầu không khí vui vẻ cũng khẽ cười, quay đầu phân phó Thủy Tú: "Đi phát tiền thưởng đi."

Đám tiểu thái giám cười hì hì: "Nhờ tài tử mà lại có rượu ngon để uống rồi."

Ta mỉm cười, bỗng chú ý tới sọt dây mây ở bên cạnh, liền hỏi: "Đó là cái gì?"

"Là pháo hoa." Một tiểu thái giám đáp, "Đây đều là pháo hoa nhà mẹ đẻ của Quý Phi nương nương chọn mua, không giống với pháo hoa bình thường. Chỗ chúng ta cũng được tặng mấy cái, tài tử có muốn xem không?"

"Đang ban ngày ban mặt đột pháo hoa gì chứ?"

Bọn họ cũng cười, hành lễ với ta xong liền chạy đi, chỉ có Thủy Tú và Tiểu Ngọc cảm thấy mới mẻ, năn nỉ ta. Ta chỉ đành đồng ý cho bọn họ đốt mấy cái. Hai người liền hoan thiên hỉ địa cầm tới góc tường đốt lửa, pháo hoa lập tức nở rộ, bay tán loạn trong nền tuyết, đẹp không tả xiết.

Ta đứng dưới mái hiên nhìn pháo hoa, bỗng nhớ lại một năm trước.

Khi ấy bọn ta còn ở Dương Châu, nhưng là nửa thành tịch liêu, nửa thành náo nhiệt, chính nam nhân mắc bệnh hiểm nghèo sắp kế thúc sinh mệnh kia lại mang đến cho thành Dương Châu cảnh tượng đẹp nhất.

Hoàng Thiên Bá, hiện giờ hắn đang ở đâu?

Ta không biết những lời ta nói với Bùi Nguyên Hạo hôm ấy hắn nghe lọt tai được bao nhiêu, hay là ta chỉ đang đâm một con dao vào tim hắn?

Suy nghĩ ta bay đi xa, chờ nghe Ngô ma ma chỉ Thủy Tú và Tiểu Ngọc, mắng: "Hai người các ngươi ba ngày ban mặt đốt pháo hoa gì hả, mùi nồng nặc như vậy sặc chết người ta, còn không mau thu dọn!"

Hai cung nữ le lưỡi, vẫn cười hì hì.

Ngô ma ma bất lực đi tới, khuyên can: "Tài tử về phòng đi, bên ngoài lạnh lẽo, hơn nữa mùi pháo hoa khó chịu lắm."

"Ừ." Ta gật đầu, xoay người vào trong.

Có điều, mùi lưu huỳnh vẫn không tiêu tan, ngược lại còn lan tràn khắp không khí. Dù sao cũng đang ăn Tết, mọi người đều thích đốt pháo hoa, tới chạng vạng là có thể thấy cung nữ đốt lửa trong sân làm một đêm đèn đuốc rực lửa. Ngọc công công cũng dẫn người đi nhắc nhở, nhưng không có tác dụng gì.

Chớp mắt đã tới trừ tịch.

Hôm nay, trong cung đặc biệt mời gánh hát từ phương nam tới, buổi tối biểu diễn ở Noãn Hương Các. Các phi tần trong cung đều phải đi, tuy thường ngày ta được miễn vấn an nhưng lúc này cũng phải tham dự, chẳng qua do mấy hôm nay không có tinh thần, ta ngủ tới qua giờ Thân buổi chiều mới dậy.

Thủy Tú và Tiểu Ngọc hầu hạ ta mặc y phục, còn cố ý trang điểm thật đậm. Nhưng thấy ta mệt mỏi uể oải, Ngô ma ma cũng lo lắng: "Tài tử sao vậy? Mấy ngày nay người cứ không khỏe."

"Ta cũng không biết." Ta nhíu mày ngồi xuống giường, "Chỉ là không có tinh thần."

"Có cần mời thái y tới xem không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio