Xiêm y màu lam, dáng người cao gầy...
Khoảnh khắc trông thấy người đó, ta lập tức mở to hai mắt, thiếu chút kêu lên.
Nhưng ta lập tức bình tĩnh lại.
"Đàm Sở Ngọc" trước mắt không phải nam tử hào hùng tiếp nước tay áo tung bay như ở sân khấu ngày trước, tuy tiểu sinh này cũng rất tuấn tú nhưng đôi mắt phong tình vạn chủng kia không phải ai cũng có.
Ta thầm giễu cợt chính mình. Ngày đó hắn rời đi là vì đã nhìn thấu ngươi lừa ta gạt trong hoàng thành, mà bản thân hắn cũng đã đoạn tuyệt tông môn, sao có thể còn quay lại, đối mặt với nơi dơ bẩn này?
Ta thở phào.
Nhưng khi ta rời mắt đi, đột nhiên nghe một tiếng vang, quay đầu lại thấy ly rượu trong tay Thường Tình rơi xuống đất, vỡ nát.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn.
Lúc này, sắc mặt Thường Tình hơi cứng, theo bản năng duỗi tay lau y phục, nàng ấy thường ngày luôn duy trì dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng hiện giờ thế mà lại có chút vụng về.
Ta lại nhìn Thân Nhu, nàng ta vẫn ngồi đó, nhưng trong ánh mắt lại có ý cười lạnh.
Ta lập tức hiểu ra mọi việc.
Thường Tình từng hiến nghệ cho mấy vị điện hạ ở phủ thái sư, nếu chỉ là thiên kim của phủ thái sư, hát vài câu hay múa một điệu cũng chẳng có gì không ổn, chỉ là nàng hiện tại đã là hoàng hậu, quá khứ từng làm bạn cùng con hát đương nhiên sẽ biến thành câu chuyện mà mọi người không bao giờ dám nhắc tới ngoài mặt, nhưng tối nay, Thân Nhu cố tình chọn vở diễn này rõ ràng là để trào phúng nàng ấy.
Sắc mặt Thường Tình đã hơi khó coi, nhưng nàng vẫn lập tức đứng dậy hành lễ với Bùi Nguyên Hạo: "Thần thiếp thất lễ, Hoàng Thượng thứ tội."
Bùi Nguyên Hạo phất tay: "Không sao."
"Tạ Hoàng Thượng." Thường Tình đứng lên, lại nhìn sân khấu, "Hoàng Thượng, thần thiếp đột nhiên không khỏe, xin cáo lui trước."
Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng ấy: "Cũng được, mấy hôm nay lo liệu việc ăn Tết trong cung nàng cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Tạ Hoàng Thượng, thần thiếp cáo lui." Dứt lời, Thường Tình liền xoay người rời đi, không hề quay đầu.
Khi tấm lưng nàng ấy hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, ta nhíu mày nhìn Thân Nhu, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được, khóe môi anh hồng hơi nhếch lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười lạnh kia lại biến mất.
Tiết mục cuối cùng không dài, cũng không phải tiết mục thú vị nhất. Sau khi kết thúc, tất cả phi tần hành lễ với Bùi Nguyên Hạo rồi giải tán, mà Thân Nhu thế mà cũng không có bất cứ lưu luyến gì, lập tức rời đi.
Có điều, thân ảnh nàng ta trong bóng đêm vẫn như lóe sáng khiến người ta không nhịn được mà muốn kiếm tìm.
Ta nghe Ngọc công công đến bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, tối nay... Đến Cảnh Nhân Cung sao?"
Nghe thế, ta theo bản năng quay đầu, có điều chân vẫn còn chần chờ, thì nghe Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: "Đi Trọng Hoa Điện."
Về Phương Thảo Đường, Ngô ma ma và Tiểu Ngọc giúp ta cởi áo choàng móc lên giá. Ngô ma ma nhìn ta, lo lắng hỏi: "Tài tử sao thế? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" Bà nắm tay ta, giật mình: "Sao tay cũng lạnh thế?"
Ta ngồi xuống cạnh bàn, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, do thời tiết lạnh thôi."
"Dưới bếp còn canh nóng, tài tử uống chút làm ấm cơ thể đi."
"Cũng được."
Tuy không ăn uống gì, nhưng bà ấy đã nói thế, ta cũng gật đầu.
Sau khi rửa mặt, Ngô ma ma bưng một chén canh nóng tới, nói: "Tài tử, mau uống đi."
"Ừ."
Ta nhận lấy uống hai ngụm, lại thấy Tiểu Ngọc và Thủy Tú đứng cạnh có vẻ gấp gáp thì cười nói: "Các ngươi không cần ở lại hầu hạ, ăn một chút rồi đi chơi đi, tối nay trời lạnh, đừng để bị phong hàn."
"Tạ tài tử!" Hai người họ vui vẻ hành lễ, cầm điểm tâm canh nóng ăn rồi nhảy nhót ra ngoài, cầm pháo hoa đốt trong viện, cả viện lập tức được chiếu sáng.
"Tài tử, tài tử mau ra đây xem!" Cách cửa sổ, Thủy Tú ở bên ngoài hét lớn, liều mạng vẫy tay vào bên trong.
Tiểu Ngọc cũng cười hì hì: "Tài tử ra đây xem đi, pháo hoa đẹp lắm!"
Hiện giờ ta không có tâm trạng, nhưng dù sao cũng là trừ tịch, thấy bọn họ hào hứng nhảy nhót như thế, ta cũng không đành lòng khiến họ không vui, cho nên liền khoác áo choàng chậm rãi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt là ánh sáng chói lọi.
Trong viện sớm đã tràn ngập pháo hoa, hồng vàng lục lam như trăm hoa nở rộ, đẹp như thiên cung.
"Tài tử người xem, đẹp quá!"
Ta ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt, không nói gì. Pháo hoa đúng là rất đẹp, nhưng xưa nay ta không hề thích, bởi vì vẻ đẹp của nó quá ngắn ngủi, chớp sáng một lát thì chỉ còn lại tịch mịch, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cũng đã biến mất trước mắt.
Thật ra trn đời này đâu có gì là lâu dài, là vĩnh hằng chứ?
Thủy Tú và Tiểu Ngọc còn cười đùa, pháo hoa trong viện nở rộ không ngừng, đẹp không tả xiết, trong không khí cũng tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi hơn thường ngày. Ta đứng một lát, bỗng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, lồng ng.ực cũng bị đè nén, không hít thở được, định về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng vừa định xoay người, vừa ngẩng đầu, xuyên qua pháo hoa lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở cổng lớn.
Ta lập tức cứng đờ.
Là thật, hay mơ?
Ở cổng lớn, thân ảnh cao lớn kia vẫn mặc áo lông cừu, gương mặt tuấn tú như tiên nhân kia được pháo hoa chiếu sáng càng có vẻ góc cạnh, lại không có độ ấm như tạo hình hàn băng.
"Hoàng... Hoàng Thượng..." Ta khẽ gọi.
Đám cung nhân cũng nhìn thấy, lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Hoàng Thượng!"
Không phải mơ?
Thật sự không phải mơ!
Ta mở to hai mắt, nhìn hắn xuyên qua khói lửa chậm rãi đi về phía mình. Như bừng tỉnh từ trong giấc mơ,,ta vội quỳ xuống: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi." Hắn nhàn nhạt bỏ lại ba chữ này, rồi vào trong.
Ta nhất thời chưa thể hoàn hồn, chỉ biết đỡ cây cột chậm rãi đứng dậy, tay chân càng thêm mềm nhũn, sửng sốt một hồi mới xoay người vào phòng, hắn đã ngồi xuống cạnh bàn. Ta cẩn thận đi qua, nhẹ nhàng hỏi: "Sao Hoàng Thượng lại đến đây?"
Hắn liếc nhìn ta: "Nàng không muốn trẫm tới?"
"Không, không phải."
Ta chỉ không hiểu. Rõ ràng hắn đã đi Trọng Hoa Điện, hơn nữa tối nay Thân Nhu tốn biết bao tâm cơ, dùng cách lạt mềm buộc chặt như vậy, thậm chí mượn tiết mục biểu diễn trn sân khấu chọc Thường Tình không vui còn không phải vì muốn thị tẩm tối nay sao? Sao lại để hắn bỏ đi?
Nhưng những vấn đề này sao có thể hỏi thẳng?
Có điều, hắn tới, tuy ta hơi lo lắng nhưng đáy lòng vẫn rất vui. Mong muốn của ta vốn không nhiều, chỉ hi vọng nam nhân của ta có thể cùng ta đón Tết như dân chúng bình thường, cho dù chỉ ngồi uống chén canh nóng cũng hơn hưởng thụ bất cứ sơn hào hải vị gì.
Vì thế, ta cười nói: "Hoàng Thượng tới đây muộn như vậy, chắc là lạnh lắm đúng không?"
Hắn nhìn ta.
"Bếp nhỏ của thần thiếp còn canh nóng, thần thiếp đi lấy cho Hoàng Thượng."
Hắn không nói gì, ta liền xoay người ra ngoài. Cung nhân cũng thông minh, sớm đã mang canh tới. Ta nhận lấy mâm, đang muốn trở vào, đúng lúc thấy Ngọc công công đứng ngoài chờ, không nhịn được mà đi qua nhỏ giọng hỏi: "Ngọc công công, sao Hoàng Thượng không ở lại Trọng Hoa Điện?"
Ngọc công công liếc nhìn vào trong, đáp: "Hình như hôm nay nguyệt sự của Quý Phi tới, cho nên Hoàng Thượng chỉ ngồi một lát liền đi. Có điều tài tử, Hoàng Thượng uống chút rượu, người hầu hạ cẩn thận một chút."
Nguyệt sự của Thân Nhu tới? Là hôm nay sao?
Ta hơi nhíu mày, trước đây khi hầu hạ ở Trọng Hoa Điện hình như không phải thời gian này.
Chẳng qua nguyệt sự của nữ nhân cũng rất khó nói, đến sớm hay muộn đều có. Ta đứng dưới mái hiên, mùi lưu huỳnh gay mũi khiến ta chóng mặt, cơ thể cũng khó chịu, vì thế vội vào phòng.
Bùi Nguyên Hạo vẫn ngồi đó, bất động không nói gì.
Ta cẩn thận đi qua, đưa canh nóng cho hắn: "Hoàng Thượng, dùng một chút làm ấm người..."
Còn chưa hết câu, hắn đột nhiên bắt lấy tay ta.
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, thời điểm đối diện với đôi mắt kia, trong lòng không khỏi than một tiếng.
Đó là ánh mắt chứa đầy d.ụ.c vng.
"Hoàng Thượng..."
Ánh mắt như muốn cắn nuốt người ta ở dưới ánh nến khiến lòng người hoảng sợ.
"Vẫn là nàng giúp trẫm làm ấm người đi."
Dứt lời, hắn cầm chén canh đặt lên bàn, sau đó bế ta lên, xoay người vào nội thất.
Khi đặt ta xuống giường, hắn vẫn còn dịu dàng, nhưng đến lúc cởi xiêm y, đè lên trn, động tác đã hoàn toàn mất khống chế, hơi thở nóng bỏng của hắn hạ xuống, ta còn chưa kịp nói gì, môi lưỡi đã luân hãm.
"Ưm..."
Nụ hôn của hắn mang theo mùi rượu, tay không ngừng ci thắt lưng của ta, sau đó dùng sức xé bỏ xiêm y trn người, da thịt tuyết trắng cứ thế mà lõa lồ dưới thân hắn.
Lòng ta bất an giống như cảm nhận được gì đó, ngay cả bụng cũng bắt đầu đau.
Trước khi thần trí hoàn toàn tan rã, ta né tránh nụ hôn của hắn, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Hoàng Thượng, đừng..."
"Đừng?" Hắn nhìn ta, trong mắt ẩn ẩn tức giận, "Nhưng trẫm muốn.
"Hoàng Thượng." Ta vội cầu xin, "Đêm nay thần thiếp không khỏe, chỉ sợ không thể phụng dưỡng Hoàng Thượng."
"..."
Hắn chậm rãi ngồi dậy, cúi người nhìn ta.
Ta thở phào, nhưng bỗng cảm thấy bụng nhỏ co rút đau đớn, đang muốn giải thích, lại nghe hắn cười lạnh.
"Không khỏe? Nàng có gì mà không khỏe?"