Bùi Nguyên Phong giật mình, quay đầu nhìn ta: "Cái gì? Tỷ muốn đi gặp đám thích khách đó?"
Ta gật đầu.
Hắn nhíu mày, trầm mặc nhìn ta một lúc, mới nói: "Thanh Anh, những lời ta nói với tỷ trn thuyền tại sao tỷ không chịu nghe? Ta đã nói với tỷ, những việc ở Giang Nam này, tỷ tốt nhất đừng quản, nhưng tỷ..."
Thấy hắn lo lắng, ta lại khẽ cười, cắt ngang: "Vương gia."
"..."
"Việc ta làm không vì ai cả."
"..."
"Ta làm như vậy là vì đây là việc lớn, sẽ ảnh hưởng tới ngàn vạn con người."
"..."
"Ta từng bị thích khách bắt cóc, cũng từng qua lại với vài người trong số họ, ta đi, có lẽ sẽ có ích hơn các ngài dụng hình."
Nhìn ta bình tĩnh cười, Bùi Nguyên Phong vẫn còn do dự.
Ta tiếp tục: "Nếu may mắn hỏi ra gì đó cũng tiện cho các ngài đi tìm, vẫn tốt hơn động đao động thương, máu bắn năm bước, ngài nói đúng không?"
Bùi Nguyên Phong vẫn không tin ta, nhíu mày. Im lặng hồi lâu, hắn thở dài, nói: "Thôi được, ta có thể sắp xếp. Có điều đêm nay không được, bọn ta đều phải đi dạ yến, chờ qua tối nay ta sẽ sắp xếp cho tỷ."
Ta gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời thành lâu được đèn dầu chiếu rọi sáng như ban ngày, không nói gì nữa, đi theo Bùi Nguyên Phong.
...
Bên ngoài ầm ĩ, tiếng người ồn ào vang vọng phía chân trời.
Đèn lồng đủ kiểu dáng treo đầy thành lâu lắc lư theo gió, ánh sáng đỏ thắm chiếu rọi cả thành lâu, cứ như bao phủ trong một rặng mây đỏ. Quan phủ tổ chức tiệc tối bên trn, dường như nửa người Dương Châu đều tụ tập bên dưới, phóng mắt nhìn ra xa, biển người tấp nập, ầm ĩ rung trời.
Tất cả đều giống hình ảnh của hơn một năm trước.
Điểm khác biệt chính là lần này ta đứng bên trn.
Không giống quá khứ chỉ có thể đứng dưới nhìn từ xa, cũng không nghèo túng, chất vật, thậm chí tuy đám quan viên đã biết ta là "cung nữ" đang chịu tội, nhưng thân tín của hoàng đế đều khách khí với ta, ngay cả Tề Vương cũng ở bên cạnh, đám người này đều có đôi mắt luyện trong chảo dầu, đương nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt này, khi ta đi qua, tất cả liền chắp tay mỉm cười.
Ta xấu hổ, im lặng, quay đầu nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo chen chúc như ăn Tết dưới thành lâu, ầm ĩ đến đinh tai nhức óc.
Thấy ta nhìn dòng người chen chúc xô đẩy, lại quay đầu nhìn đám thị vệ trn thành lâu, Bùi Nguyên Phong nhẹ nhàng hỏi: "Thanh Anh, tỷ đang nhìn gì đấy?"
"Những người này không phải tất cả đều là Vũ Lâm Vệ."
"Ừ."
"Bọn họ đâu?"
"Một nửa ở lại châu phủ, nửa còn lại được giao nhiệm vụ ra ngoài, Hoàng Thượng lệnh họ đi tìm hiểu tin tức, bắt buộc phải trong ba ngày tra được manh mối của thích khách."
Ta nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười: "Ta đoán những người này đều đã gặp Nam Cung tiểu thư đúng không?"
Sắc mặt Bùi Nguyên Phong cứng đờ.
Ta cười bảo: "Tuy Hoàng Thượng xuống Nam không phải vì chuyện này, nhưng đây luôn là một nỗi niềm trong lòng ngài ấy." Ta quay đầu nhìn bên dưới, còn cả ngọn đèn dầu phương xa, "Cũng không biết Nam Cung tiểu thư có ở bên dưới không."
"Tỷ đoán có thể có không?"
"... Có."
"Tại sao?"
Ta khẽ cười, quay đầu nhìn hắn: "Nếu ta là Nam Cung tiểu thư, ta cũng muốn tới xem một chút."
"..."
"Ta đoán ngài ấy cũng muốn gặp Nam Cung tiểu thư."
Con người vẫn thế, nhưng hoàng đế và hoàng tử lại có khác biệt, huống hồ... Quan hệ giữa họ chẳng khác nào sợi dây kéo dài từ kinh thành đến Thắng Kinh, lại vượt mấy ngàn dặm xuống Nam, không thể cắt đứt.
Nàng ấy chắc cũng muốn gặp Bùi Nguyên Hạo.
Mà Bùi Nguyên Hạo sao có thể buông bỏ nàng ấy được...
Bùi Nguyên Phong cứ nhìn ta, dáng vẻ dần trở nên cô đơn. Qua hồi lâu, hắn nhẹ giọng: "Thanh Anh, đến khi nào thì tỷ mới có thể hiểu ta như huynh ấy đây?"
Ta giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn, trn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi trong bóng đêm lộ sự mất mát, ngay cả đôi mắt sáng như sao kia cũng trở nên ảm đạm.
"..." Ta thở hổn hển, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại khô khốc đến nói không ra lời.
Mà hắn vừa thấy ta bối rối liền vội nở nụ cười, nói: "Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, tỷ đừng để ý, không cần lo cho ta."
"..."
"Ta... Ta chỉ hi vọng tỷ có thể vui vẻ, thế là tốt rồi."
Tuy hắn nói vậy, nhưng mất mắt trong mắt lại không giấu được ai, ta im lặng một hồi, nhẹ giọng: "Vương gia, có những chuyện không như ngài nghĩ..."
Hắn trông mong nhìn ta, nhưng lại không dám hỏi, chỉ sợ hỏi rồi lại nhận đáp án đau đớn hơn.
Ta nghĩ nghĩ, khẽ cười: "Tương lai ngài sẽ hiểu."
Đúng lúc này, nơi xa truyền tới tiếng thông báo: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Quan viên xung quanh tức khắc vực dậy tinh thần, tất cả đều nghiêm túc đứng.
Ta quay đầu thấy phía trước có một người đi tới, nhiều nhất là hộ vệ và quan viên tùy tùng hoàng đế dẫn xuống Nam, còn thân ảnh đi giữa quen thuộc chính là Bùi Nguyên Hạo.
Đây là lần đầu tiên thiên tử đích thân tới phương Nam từ khi thiên triều lập quốc tới nay.
Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, lần này hắn xuống Nam quả thật khiến dân chúng phương Nam từ sợ hãi đến hoài nghi, từ hoài nghi đến kinh ngạc, hiện tại mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo vẫn lạnh lùng, thái độ cứng rắn như nham thạch, trường bào màu vàng mặc trn người hắn cũng lộ ra nét đẹp quý giá và trầm ổn khó mà miêu tả bằng lời, ở trong màn đêm càng là nơi chói lóa nhất. Lúc bắt đầu dân chúng bên dưới vốn còn cãi cọ ầm ĩ, chờ đến khi thật sự nhìn thấy thiên tử như thiên nhân bước ra, tất cả đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Cả đất trời dường như đều trầm tĩnh vì hắn.
Cũng không biết ai đi đầu, bá tánh chậm rãi quỳ xuống.
Nhìn biển người đen nghìn nghịt, ta quay đầu nhìn nam nhân đứng giữa kia, hắn cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả dưới chân như một vị thần đang nhìn chúng sinh.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Tiếng hô rung trời vang lên.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay: "Bình thân."
Ngay lúc vừa nói xong câu này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, bước lên một bước nhìn chằm chằm bên dưới, tay nâng lên nắm chặt tường thành như muốn bóp nát hòn đá.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy hắn như vậy, quan viên xung quanh đều kinh ngạc, Bùi Nguyên Phong cũng vội tiến lên một bước, thấp giọng: "Hoàng Thượng, sao thế?"
Bùi Nguyên Hạo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bên dưới, tay nắm chặt đến trắng bệch.
Lòng ta chợt có linh cảm, lập tức quay đầu nhìn dưới thành lâu.
Dân chúng dưới thành lâu còn chưa kịp đứng dậy, biển người đen nghìn nghịt trong màn đêm như bóng đen vô tận, nhưng ánh mắt Bùi Nguyên Hạo lại nhìn chằm chằm phương xa.
Đúng lúc này, biển người nổi loạn.
Từ bốn phương tám hướng từ hướng Bùi Nguyên Hạo nhìn bỗng chạy như bay, đó là giao lộ phía Tây. Nam người chen chúc không kẽ hở, nhưng những người đó vẫn liều mạng xông ra, cứ như muốn vội vàng bắt lấy thứ gì đó.
"Gì vậy?"
"Mau tránh ra! Tránh ra!"
"Bắt lấy họ!"
Tiếng ầm ĩ từ nơi xa vang lên, dân chúng trn đường không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy tư thế của đám người này cũng ý thức được là quan gia đang bắt người, lập tức lui sang một bên.
Mấy quan viên tức giận, cau mày muốn nói gì đó, ta lại chỉ liếc nhìn đám người phương xa, thân ảnh mơ hồ có chút quen thuộc kia tức khắc thay đổi sắc mặt.
"Cẩn thận thích khách!"
Không, không phải thích khách!
Những người đó cản bản không phải muốn xông về đây, mà là sau lúc đại loạn, bọn họ muốn rời đi theo hướng ngược lại.
Dòng người hoảng loạn như thủy triều dữ dội, dữ dội đến mức muốn xô đổ toàn bộ Dương Châu. Trong đám đông đó, ta chú ý tới một bóng người, tuy xung quanh hoảng loạn nhưng nàng vẫn không dính bùi trần, nghiêm nghị như tiên, cho dù màn đêm đã sâu, đứng giữa nhiều người như vậy cũng không thể phai nhạt khí chất của nàng.
Vẻ đẹp của nàng không có thời gian, khoảng cách nào có thể hủy diệt.
Rõ ràng cách xa như vậy, ta vẫn thấy rõ nàng được người xung quanh che chở lùi về sau, vừa đi vừa quay đầu nhìn nam nhân trn thành lâu này.
Ánh mắt giao nhau, có ngọn lửa được đốt lên không nói nên lời.
Vừa thấy thân ảnh kia, Bùi Nguyên Hạo lập tức nắm chặt hai tay.
Vũ Lâm Vệ sớm đã khởi động, bọn họ không màng tất cả mà xông về phía đó. Dân chúng cũng biết đã xảy ra chuyện, người từng trải qua cuộc tập kích của thích khách năm trước đều sợ chuốc họa vào thân, la lối bỏ chạy, tạo ra không ít cản trở cho Vũ Lâm Vệ, dưới thành lâu tức khắc loạn càng thêm loạn.
Ta cứ như thấy lại cảnh tượng trong đêm một năm trước.
Chỉ khác là lần này không có pháo hoa, không có đao quang kiếm ảnh, ta đứng trn thành lâu, mà hắn lại nhìn một nữ nhân khác.
Nữ nhân thật sự trong tim hắn.
Hắn căn bản không nhúc nhích, cứ như cả người đã đóng băng, nhưng sự sôi trào này băng lạnh cũng không cản được, ánh mắt nóng rực như ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong đêm.