Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

chương 380: nam cung ly châu suy sụp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thuyền ngược dòng đi về phía bắc, chớp mắt đã qua nửa tháng, mọi người tới Nhậm thành.

Thời tiết ngày càng oi bức, tuy đi đường thủy nhưng mỗi ngày đều bị ánh mặt trời chói chang chiếu xuống thật khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

Ta và Thủy Tú ở trong một cái khoang nhỏ, vì còn án tử trn người, mọi cửa đều có người canh gác, tuy không phải đeo xiềng chân nhưng bọn họ vẫn trông chừng tương đối nghiêm, ăn mặc mỗi ngày có người đưa tới, chạng vạng mới có thể ra ngoài hít thở không khí một chút, còn những thời gian khác đều chỉ có thể ở trong phòng.

Hôm nay, trời không gió, cảm giác bị đè nén càng khiến người ta buồn bực.

Thủy Tú đầu đầy mồ hôi vẫn không ngừng quạt cho ta, nàng vừa dùng tay áo lau mồ hôi trn cổ vừa lẩm bẩm: "Sao lại nóng thế nhỉ!"

Không biết có phải vì có tâm sự hay không, ta ngay cả mồ hôi cũng nghẹn trong người, một giọt cũng không chảy ra.

Thủy Tú nhìn sắc mặt ta, lo lắng hỏi: "Cô nương, người không bị cảm nắng đấy chứ?"

Ta miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai ngày nay thuyền đi khá nhanh, sau khi qua Nhậm thành, ta nhớ phía trước có một hẻm núi hiểm yếu, hai bên khe núi có hai con suối đổ ra, nhìn từ xa như hai con mãnh hổ nhảy lên, cho nên mới được gọi là Hổ Thích Giáp. Vượt qua Hổ Thích Giáp là Khương Yển chia con sông làm hai nhánh, lúc xuống nam chúng ta đi bên trái, bây giờ lên bắc đi bên phải sẽ nhanh hơn một chút.

Thủy Tú thấy sắc mặt ta càng ngày càng tái nhợt, hỏi: "Cô nương vẫn ổn chứ?"

"Không sao." Ta mỉm cười lúc đầu.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người nói chuyện: "Ngọc công công, ngài tới rồi."

"Mở cửa."

Cửa khoang được cẩn thận mở ra, ngẩng đầu liền thấy Ngọc công công đứng ngay cửa, bầu không khí trong phòng nóng tới mức khiến gã nhíu mày.

Thủy Tú thấy gã, lập tức chạy tới hành lễ: "Ngọc công công."

Ngọc công công gật đầu, đi đến nhìn ta: "Thanh Anh cô nương, sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?"

"Phiền ngài nhớ thương, khá hơn nhiều rồi." Ta cười gật đầu, rồi hỏi, "Không biết hôm nay Ngọc công công tới là có chuyện gì?"

Gã nhìn ta một hồi, sắc mặt có hơi phức tạp: "Hoàng Thượng vừa nói các ngươi bị nhốt ở đây, chỉ sợ nóng nực khó chịu, bây giờ bên ngoài đang có gió, bởi vậy cho các ngươi ra boong tàu hóng gió."

Ta không khỏi giật mình.

Thuyền đi về hướng bắt đã hơn nửa tháng, hình như Bùi Nguyên Hạo đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta và Thủy Tú, không, thời điểm ở châu phủ cũng đã dần quên, trong mắt hắn chỉ có Nam Cung Ly Châu, mỗi lần Ngọc công công hay Nam Cung Ly Châu tới đều chỉ có bọn họ mà thôi, chưa từng có bất kỳ tin tức nào về hắn.

Nhưng hôm nay hắn lại bảo ta lên boong tàu hóng gió?

Thủy Tú nghe vậy, lập tức cao hứng, chạy tới bắt lấy cánh tay ta: "Cô nương, Hoàng Thượng còn nhớ người kìa!"

Ta cắn môi, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Ngọc công công, sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhớ tới ta?"

"Không biết, cũng không có ai nhắc tới cả, chỉ là khi nãy người lái thuyền nói thuyền chúng ta sắp vượt Hổ Thích Giáp, Hoàng Thượng và Nam Cung tiểu thư đứng ở đầu thuyền hóng gió một lát thì lệnh ta tới đây truyền lời. Thanh Anh cô nương, đừng hỏi nhiều như thế, Hoàng Thượng cho cô nương ra ngoài cũng là ân điển của Hoàng Thượng, mau đứng lên đi, ở mãi trong phòng nóng lắm."

Trong phòng thật sự rất nóng, cứ như cái lò hấp vậy. Thời điểm Thủy Tú dìu ta ra ngoài, ập tới là làn gió mang theo hơi nước, cả người lập tức sảng khoái tinh thần.

Mặt trời sắp ngả về tây, mặt hồ gợn sóng.

Quả nhiên đầy người đứng trn boong tàu, những hộ vệ, thái giám và cung nữ đó đều theo quy củ đứng ở hai bên, mà ta vừa ngước mắt liền thấy Bùi Nguyên Hạo và Nam Cung Ly Châu đứng ở đầu thuyền, gió thổi bay vạt áo, hai nhân vật tuyệt đỉnh đứng đó cứ như tiên nhân.

Người tuy nhiều nhưng không một ai nói chuyện, ngay cả tiếng ho khan cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách.

Ngọc công công thì thầm bên tai ta: "Cô nương qua đó tạ ơn đi."

Ta nghĩ nghĩ, gật đầu, liền nhẹ nhàng qua đó, nhưng vừa tới gần lại nghe Bùi Nguyên Hạo dịu dàng hỏi: "Còn nóng không?"

"Hết rồi." Nam Cung Ly Châu lắc đầu, thái độ tuy vẫn lãnh đạm nhưng không phải đẩy người ta đi xa ngàn dặm, mà khiến người bên cạnh không nhịn được mà muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Trn thế giới này có một loại nữ nhân trời sinh đã có thể hấp dẫn nam nhân, Nam Cung Ly Châu chính là người như vậy, thậm chí không liên quan tới dung mạo hay thái độ, cũng khó trách đệ nhất mỹ nhân thiên triều là nàng chứ không phải Thân Nhu, Thân Nhu quyến rũ nhu mị, dùng hết tâm cơ cũng chưa chắc có thể khiến Bùi Nguyên Hạo coi trọng, mà Nam Cung Ly Châu chỉ cười một cái đã đủ khiến nhiều người vì nàng mà không màng sống chết.

Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo cứng nhắc cũng trở nên mềm mại: "Nàng thích phong cảnh chỗ này không?"

"Thích."

"Nàng có biết đây là nơi nào không?"

Nam Cung Ly Châu lắc đầu.

"Vậy nàng có biết tại sao trẫm lại đưa nàng tới đây ngắm phong cảnh không?"

Nam Cung Ly Châu vẫn lắc đầu.

Bùi Nguyên Hạo chỉ phía trước: "Trước mặt là Hổ Thích Giáp."

Nghe tới ba chữ Hổ Thích Giáp, thân hình mảnh khảnh của Nam Cung Ly Châu hơi run rẩy.

Ta cũng nhìn theo ngón tay của hắn, mặt sông trước mắt khói sóng mênh mang cứ như không có bờ bến, có lẽ vì thời tiết quá nóng hoặc do địa thế, phía trước thế mà chỉ có hơi nước, tất cả đều trở nên mơ hồ.

Trong hơi nước, Hổ Thích Giáp như ẩn như hiện.

Đúng lúc này, ta đột nhiên cảm thấy tốc độ của thuyền chậm lại.

Người xung quanh cũng thấy thế, trn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Thuyền càng ngày càng chậm như vẫn theo quán tính đi về phía trước.

Dần dần, eo sông như mãnh hổ xuất hiện trước mắt.

Đột nhiên, thuyền dừng lại.

Nam Cung Ly Châu cứng đờ, sau một lúc lâu mới hỏi hắn: "Sao lại cho thuyền dừng?"

Bùi Nguyên Hạo vẫn nhìn nàng, cười nói: "Trẫm muốn đưa nàng đi ngắm phong cảnh."

Ta đứng ngay phía sau họ, Ngọc công công và Thủy Tú đứng bên cạnh ta, lúc này mọi người đều có cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng dưới tâm trạng hoảng loạn vẫn không ai lên tiếng, mọi người đều nín thở nhìn chăm chú phía trước.

Trn mặt sông cuồn cuộn, tất cả bình tĩnh, chỉ có nước sông róc rách lưu động.

Nhưng Nam Cung Ly Châu lại bắt đầu run rẩy, càng run càng mãnh liệt, thậm chí đầu ngón tay giấu dưới ống tay áo cũng run lên.

Lúc này, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi vươn tay nắm lấy tay nàng.

"Đừng sợ." Hắn nhìn phía trước, chậm rãi nói, "Trẫm nói rồi, dù ở bất kỳ thời điểm nào, trẫm đều sẽ không tổn thương nàng, cũng sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nàng."

Vừa dứt lời, trong sương mù trước mắt bỗng trở nên hỗn loạn.

Mọi người bàng hoàng, Thủy Tú sợ tới mức run rẩy ôm lấy cánh tay ta, nhưng ta vẫn đứng đứng vàng ở đó nhìn chằm chằm phía trước, xuyên qua sương mù hình như có một bóng dáng rất lớn xuất hiện.

Lúc này, mấy người lái thuyền chạy tới thì thầm mấy câu bên tai Ngọc công công, Ngọc công công lập tức tiến lên bẩm báo: "Hoàng Thượng, bên dưới báo phía trước xuất hiện một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng đi xuống hướng về phía chúng ta."

Nghe đến đây, Nam Cung Ly Châu lập tức mở to mắt.

Nàng theo bản năng bước lên một bước như muốn tiến lên, nhưng Bùi Nguyên Hạo lại dùng sức nắm chặt tay nàng, kéo nàng lại.

"Ngọc Toàn." Hắn không quay đầu, chỉ phân phó, "Truyền khẩu dụ của trẫm, đề phòng, tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Vâng." Ngọc công công nhận lệnh, thời điểm xoay người lui xuống còn lo lắng nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

Ta đứng đó nhìn Nam Cung Ly Châu càng ngày càng bất an, càng ngày càng cố gắng giãy giụa, tất cả mờ mịt trong lòng dần tiêu tán.

Ta đoán đúng rồi!

Con thuyền xuống Nam kia đến từ Thắng Kinh.

Khó trách nàng vội vã thúc giục Bùi Nguyên Hạo hồi kinh như vậy. Tuy nàng đã về bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, người Thắng Kinh và thế lực phương Nam không thể tiến hành đàm phán, nhưng thật ra nghĩ kỹ lại là có thể thông suốt. Nàng không thể đàm phán, không có nghĩa người khác không thể đàm phán.

Có lẽ trước khi phát hiện ta qua lại với Mạc Thiết Y, nàng đã có kế sách này, bắt đầu từ việc dùng khổ nhục kế quay về với Bùi Nguyên Hạo, cùng lúc đó, một người phụ trách đàm phán khác từ Thắng Kinh xuống nam, chỉ cần nàng có thể điệu hổ ly sơn dẫn dụ Bùi Nguyên Hạo hồi kinh, việc đàm phán của người Thắng Kinh và phương Nam có thể tiến hành.

Đây mới là át chủ bài của nàng!

Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là người từ Thắng Kinh xuống nam tiếp nhận việc đàm phán của nàng là ai?

Người trn con thuyền lớn kia là ai?

Trái tim ta thắt chặt, nhìn chằm chằm con thuyền phía trước, hình dáng thuyền lớn dần từ trong sương mù hiện ra, càng ngày càng gần, mãi đến giữa cốc, hai bên khe núi như hổ đói vồ mồi muốn nuốt chửng con thuyền lớn kia!

Sắc mặt Nam Cung Ly Châu trắng bệch, đến giờ đã không thể giữ bình tĩnh, không ngừng giãy giụa: "Ngài buông tay, buông ta ra!"

Bùi Nguyên Hạo không nói gì, vẫn giữ chặt nàng ấy.

Đôi mắt đen nhánh kia đã đỏ ngầu.

"Ngài buông tay! Buông tay!" Nam Cung Ly Châu mất khống chế, liều mạng giãy giụa, vừa đánh hắn vừa điên cuồng hét lớn, "Đừng qua đây! Nguyên Tu, đi mau Nguyên Tu, có mai phục! Nguyên Tu, đi mau!"

Nhưng mặc kệ nàng kêu thế nào, giọng nói mỏng manh vẫn không thể chống chọi với sự thật ở ngay trước mắt, mắt thấy thuyền lớn ngày càng đến gần, nàng suy sụp ngồi quỳ xuống đất.

Bùi Nguyên Hạo chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Tại sao... Ngài sớm đã biết, sớm đã biết ta cố ý quay về bên cạnh ngài!" Nam Cung Ly Châu bật khóc, "Tại sao đến bây giờ ngài mới..."

"Bởi vì trẫm muốn hỏi nàng một câu." Hắn nhìn nàng, "Ly Châu, bắt đầu từ thời điểm nào nàng không còn yêu ta nữa hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio