Cố Thiến Thiến nếu muốn cuộc đời tan vỡ và cuối cùng có thêm vài chuyện, thì nửa đêm không ngủ được đi xem phim với An Thế Trúc, tuyệt đối là đệ nhất.
Sau khi An Thế Trúc đeo nhẫn cho cô, Cố Thiến Thiến dùng sức tháo ra, nhẫn vướng lại ở đốt ngón tay, làm thế nào cũng không tháo ra được, An Thế Trúc ở một bên nhìn cô tháo nhẫn, cũng không ngăn cản.
Cố Thiến Thiến cố gắng năm phút đồng hồ sau, An Thế Trúc từ từ ăn bỏng: “Tháo không được thì đeo đi.”
Cố Thiến Thiến nghe vậy nâng mi, căm giận nhìn theo anh: “Anh rốt cuộc có ý gì?”
“Cầu hôn.”
Môi Cố Thiến Thiến khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn anh, An Thế Trúc thu lại vẻ lười nhác, kéo Cố Thiến Thiến vào trong lòng, nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, anh thở dài một tiếng, mới nâng mặt Cố Thiến Thiến lên hỏi: “Cố Tiểu Xuyến, em đối với anh một chút cảm giác cũng không có à?”
Trong đầu Cố Thiến Thiến loạn thành một đoàn, với An Thế Trúc? Trước kia cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, trước kia lúc tuổi, cô với anh tựa như hai đứa trẻ con nghịch ngợm, khi nào ở cùng một chỗ đều ồn ào, tuy rằng An Thế Trúc thường xuyên trêu đùa cô, nhưng không thể phủ nhận anh cũng bảo vệ cô, chăm sóc cô, thậm chí có thể nói từ những chuyện cô nhớ lại, trước khi rời khỏi thành phố B, cô với An Thế Trúc ở cùng một chỗ, còn nhiều hơn so với cô ở cùng cha mẹ cô.
—–Tôi là giải phân cách giữa quá khứ và hiện tại—–
An Thế Trúc lúc biết Cố gia muốn chuyển đến thành phố C, phụng phịu chạy tới hỏi cô: “Nhóc cũng muốn đi sao?”
Lúc ấy Cố Thiến Thiến vừa thả chó cắn bạn của An Thế Trúc bị thương, lòng rất lo lắng, ước gì sớm rời khỏi đây một chút, liền nghiêm mặt hưng phấn nói: “Đương nhiên rồi!”
Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu: “Về sau, không còn người bắt nạt tôi nữa!”
An Thế Trúc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên kéo tay cô tràn ngập chờ mong nói: “Nếu nhóc không đi, về sau anh sẽ không bắt nạt em, em có thể ở nhà của anh, giống như lúc trước vậy…”
Cố Thiến Thiến còn thật sự nghĩ nghĩ, nào có người không cần cha mẹ mình, đi ở nhà người khác, cô kiên quyết lắc đầu: “Không được!”
Sau đó An Thế Trúc đi luôn, mấy ngày cũng không đến tìm cô, ở trường học tình cờ gặp, anh ta cũng không thèm để ý cô, giống như hai người xa lạ.
Cố Thiến Thiến cùng đa phần bạn học của mình tạm biệt, duy nhất An Thế Trúc là không có, cô cũng muốn tạm biệt An Thế Trúc, nhưng vừa nghĩ đến An Thế Trúc không thèm nhìn cô, cô cũng lười làm thân với anh ta, vài ngày sau Cố Thiến Thiến đi theo ba Cố mẹ Cố đến thành phố C, hưng phấn được một ngày, tâm tình Cố Thiến Thiến liền xuống dốc, cô nhớ An Thế Trúc.
Về sau không có người nắm tay cô qua đường, không có người mua đồ ăn vặt cho cô, không có người vừa cười nhạo cô lại vừa giúp cô chải đầu, nhưng mà, cô biết thành phố B và thành phố C cách xa nhau vạn dặm, cô rốt cuộc không được nhìn thấy anh nữa.
Đoạn thời gian đó Cố Thiến Thiến vẫn thật lặng lẽ, mẹ Cố nghĩ là do đổi nhà mới, khiến cô không quen, cô quả thật không quen, mỗi ngày đều gặp An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến cảm thấy thật phiền, nhưng vừa nghĩ đến về sau sẽ không còn được gặp lại anh nữa, cô làm cái gì cũng không vực nổi tinh thần dậy.
Thẳng đến khi An Thế Trúc gọi điện thoại đến cho cô: ”Cố Tiểu Xuyến, có phải nhóc nghĩ rằng đi thành phố C là có thể thoát khỏi bàn tay của anh hay không? Nghĩ cũng đừng nghĩ, về sau mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh! Nghe rõ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Thiến Thiến buồn bực vài ngày, lập tức tinh thần lên cao: “Vì sao tôi phải gọi điện thoại cho anh?”
“Nhóc là người hầu của anh, đương nhiên phải cấp báo tình hình của nhóc cho anh!”
Mỗi ngày gọi điện thoại một lần, mãi cho đến năm ấy cô tốt nghiệp tiểu học, An Thế Trúc xuất hiện ở trong nhà cô, Cố Thiến Thiến trong phút chốc cũng chưa nhận ra An Thế Trúc, ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ rơi trên tóc anh, sườn mặt anh tuấn dật, hình dáng rõ ràng, anh ngồi ở trên sofa, cười nói với mẹ Cố, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại.
Ở tuổi mười lăm đang là một thiếu niên, ánh mắt còn mang theo ngây ngô, ánh mắt anh như sao sáng, sáng rực rỡ, trên mặt mang theo nụ cười thanh cao và kiêu ngạo.
Cố Thiến Thiến lúc ấy đã nghĩ: dáng vẻ thật đẹp, so với trợ giảng trường cấp hai gì đó, thì đẹp hơn nhiều.
Mẹ Cố gọi một tiếng: “Thiến Thiến mau tới đây, còn nhớ anh Gậy Trúc hàng xóm trước kia không?”
Hai mắt Cố Thiến Thiến choáng váng, đây là An Thế Trúc sao?
Cô và An Thế Trúc mỗi ngày đều gọi điện thoại, có khi còn có thể ở trên mạng nói chuyện phiếm chat video, nhưng loại chuyện này cô cảm thấy là một bí mật nhỏ của riêng mình, không nói cho ai, cho nên mẹ Cố vẫn không biết hai người kỳ thật vẫn lén liên lạc.
Cô và An Thế Trúc thường xuyên chat video, nhưng…, An Thế Trúc cho tới bây giờ chưa cho cô nhìn thấy dáng vẻ của anh, nên khi anh tới, lúc đầu cô cũng chưa nhận ra được.
Ngay lúc đó cô cảm thấy đại khái là vui mừng, nhưng đã quen cùng anh cãi nhau, vì thế cô không mặn không nhạt “Dạ.” một tiếng.
Sau đó An Thế Trúc thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nghỉ hè hàng năm đều phải đến ở gần tháng, Cố Thiến Thiến phủ nhận với bạn mình về “bạn trai” An Thế Trúc, bạn tốt hỏi: “Vậy các cậu là quan hệ gì?”
Cố Thiến Thiến khó xử, suy nghĩ thật lâu cũng không có cách nào đưa ra định nghĩa về quan hệ của cô với An Thế Trúc, cô vừa sinh ra, An Thế Trúc liền biết cô, bọn họ cùng nhau lớn lên, vẫn cãi nhau ầm ĩ, hẳn tính là bạn tốt nhỉ? Nhưng cảm thấy cái từ này đặt ở trên người cô và An Thế Trúc thật kỳ quái.
Cô không có cách nào đưa ra định nghĩa về An Thế Trúc, nhưng bạn tốt nghe xong tự thuật của cô, định nghĩa rất chuẩn xác: “Đây không phải là thanh mai trúc mã sao?”
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai ()
() Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: nghĩa là chàng cuỡi ngựa trúc chạy đến, chạy vòng quanh giường đùa với mai xanh.
Câu thơ này rút ra từ bài thơ của Lý Bạch là bài Trường Can hành. Bài thơ này tả mối tình thơ ngây của chàng và nàng, cùng ngụ trong xóm Trường Can, thuở nhỏ luôn luôn nô đùa quấn quít cùng nhau.
Ngay lúc đó mặt Cố Thiến Thiến đỏ lựng lên, cãi lại vài câu.
Nhưng mà, nhưng mà, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, cô và An Thế Trúc tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng mà, nhưng mà…
Kết thúc tháng nghỉ hè, Cố Thiến Thiến có tâm sự của mình, nhưng chết cũng không thừa nhận cô và An Thế Trúc là loại quan hệ này, bọn họ chỉ là bạn tốt mà thôi! Ừ! Đúng vậy!
Năm thứ hai, cô rốt cục thu hoạch một đóa hoa đào Lâm Thanh, còn đang ở giai đoạn hảo cảm, An Thế Trúc đến gần, liền K.O() người ta , Cố Thiến Thiến u oán .
() K.O: Knock Out
Lúc điền nguyện vọng thi đại học, An Thế Trúc như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, Cố Thiến Thiến hỏi: “Anh cũng không phải mẹ tôi, tôi sao phải nghe lời anh?”
An Thế Trúc cười cười, xoay người đi, chốc lát sau mẹ Cố tìm Cố Thiến Thiến tâm sự, sau đó Cố Thiến Thiến điền nguyện vọng vào trường đại học An Thế Trúc đang học.
Cố Thiến Thiến trong lòng buồn bực, An Thế Trúc tuy rằng không phải mẹ cô, nhưng tuyệt đối có thể tác động được mẹ cô, có anh ta ở đây, cô như đứa con nhặt được, thật sự là hâm mộ, ghen tị, hận.
—–Tôi là giải phân cách giữa quá khứ và hiện tại—–
“Cố Tiểu Xuyến, em đối với anh một chút cảm giác cũng không có sao?”
Trong vài phút Cố Thiến Thiến nhớ lại hồi ức mười mấy năm, trả lời khẳng định: “Có!”
Trong đôi mắt An Thế Trúc tràn đầy ánh sáng lấp lánh, khóe môi gợi lên, chợt nghe Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi nói thêm một câu: “Hâm mộ, ghen tị, hận!”
Mặt An Thế Trúc cứng lại vài giây, giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ: “Ý anh nói không phải là loại cảm giác này!”
Cố Thiến Thiến tháo không được nhẫn, giọng điệu tất nhiên không tốt, biết rõ còn cố hỏi nói: “Vậy là cảm giác gì?”
Vẻ mặt An Thế Trúc càng thêm bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, môi chạm môi Cố Thiến Thiến, dừng lại một chút: “Em có cảm giác gì?”
“Cảm giác anh rất không biết xấu hổ .”
An Thế Trúc: “…”
Cố Thiến Thiến nhìn thấy mặt An Thế Trúc có loại thần sắc kinh ngạc rồi biến mất cực nhanh, trong lòng vô cùng đắc ý, còn chưa kịp đắc ý được giây, cô đã bị An Thế Trúc nhấn trên sofa, nụ hôn mới lại hạ xuống, thật nóng thật kịch liệt.
Thật lâu sau, An Thế Trúc mới buông Cố Thiến Thiến thở hổn hển ra: “Em có cảm giác gì?”
Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn anh, cố ý nói: “Tôi muốn gọi !”
Vẻ mặt An Thế Trúc thản nhiên lấy điện thoại mình ra, quăng cho Cố Thiến Thiến: “Gọi đi!”
Cố Thiến Thiến: “…” Quả nhiên, muốn cho anh ta kinh ngạc không phải một chuyện dễ dàng.
Cố Thiến Thiến bắt lấy rồi quăng trả lại cho An Thế Trúc, hừ một tiếng, An Thế Trúc ôm cô đến trên đùi, không nói chuyện, Cố Thiến Thiến quay đầu tiếp tục xem phim, trên thực tế, nội dung phim căn bản không đi vào đầu cô.
Nửa ngày sau, An Thế Trúc bỗng nhiên ở bên tai cô nhẹ giọng nói một câu: “Anh thích em.” Anh tạm dừng vài giây, giọng nói tựa như có vài phần hồi hộp, “Em thích anh không?”
Ánh mắt Cố Thiến Thiến dừng ở trên nhẫn, nhịn không được trào phúng: “Anh thích tôi, thì cầu hôn tôi luôn? Anh thích mọi người, thì cầu hôn mọi người à? Cũng hành động giống như vậy? Bắt buộc người ta đeo nhẫn cầu hôn?”
An Thế Trúc bị Cố Thiến Thiến không chút lưu tình nói mấy câu khiến im lặng, tay anh kéo gương mặt của cô gần sát mặt mình, vẻ mặt trầm tĩnh và nghiêm túc hiếm thấy: “Là anh vừa rồi nói không rõ…”
“Không phải anh thích em, là anh yêu em. Cố Tiểu Xuyến, anh chỉ yêu một người, chỉ yêu một mình em, đây là lần đầu tiên anh cầu hôn, anh…, em chờ anh một chút.”
Cố Thiến Thiến choáng váng nhìn chằm chằm màn hình lớn, đợi An Thế Trúc đi ra khỏi phòng chiếu phim cô mới phản ứng lại, vừa muốn há miệng gọi anh trở về, anh đã biến mất ở cửa.