Một Đời Ngọt Ngào

chương 27: yameta! (đừng mà!)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Thiến Thiến thật sự giả bộ không nổi nữa, mang theo nổi giận nâng một cước đá vào trên vai anh, sau đó kéo chăn che kín mình.

An Thế Trúc không phòng bị thiếu chút nữa lăn xuống dưới giường, hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, An Thế Trúc hành động trước, đi ra đè cô.

Cố Thiến Thiến thế nhưng bọc kín người mình, bây giờ lại không có cách nào đẩy anh ra, An Thế Trúc đè nặng cô bắt đầu tháo chăn.

“An Thế Trúc!”

An Thế Trúc ''mơ mơ màng màng'' “Ừ!” một tiếng, Cố Thiến Thiến vừa thấy trạng thái này của anh thì thầm kêu không ổn, sẽ không thật sự say chứ, giảng đạo lý với đàn ông uống say, có thể thông sao? Trong lòng cô một chút cũng không nghĩ ra, bây giờ cô hối hận, giả vờ ngủ cái gì chứ, cái này gọi là đâm lao thì phải theo lao đi?

“Anh… Ưm! Ưm! Ưm!” Thân thể nhỏ của Cố Thiến Thiến bị đè tới mức một chút cơ hội phản kháng cũng không có, nháy mắt lại nhớ tới trạng thái khi cô giả vờ ngủ, điểm duy nhất khác nhau là, vừa mới bắt đầu là cô tự nguyện nằm ngay đơ, bây giờ là cô phản kháng lại, nhưng kết quả kỳ thật đều giống nhau, miệng anh thì hôn, tay thì sờ soạng, còn làm tiếp những tình tiết vừa rồi, không, chuẩn xác mà nói, anh nhảy vọt qua tình tiết “nhìn”, trực tiếp động thủ sờ soạng luôn.

Cố Thiến Thiến khiếp sợ mở to hai mắt, anh thật sự sờ soạng, còn không ngừng sờ qua sờ lại, như là đang tìm cái gì.

Bởi vì cô giãy dụa, động tác của An Thế Trúc làm cho cô hơi hơi đau, theo bản năng ngừng giãy dụa, đau cũng biến thành ngứa, loại ngứa này giống như chồng chất lên nhau, anh từ khẽ vuốt không ngừng tại tăng mạnh, anh lấy ngón tay, cuối cùng xâm nhập vào chỗ nào đó.

Cố Thiến Thiến cả người cứng đờ, giống như gặp phải một trận gió lốc băng tuyết lớn, cô bị đông lạnh thành pho tượng, không thể cử động, phản ứng như trước, cảm giác dị vật đâm vào, có chút đau.

Anh buông cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô ra, thở phì phò hỏi: “Đau không?” Nói xong còn dùng ngón tay khẽ giật giật.

Cô khẩn cấp trả lời, trông mong nhìn anh:

“Đau, tôi đau quá.”

“Nhỏ như vậy đã đau?” Anh rút ngón tay ra, Cố Thiến Thiến lập tức kẹp chặt hai chân, đầu gối của anh quỳ xuống chen vào giữa hai chân của cô, anh nhìn nhìn ngón tay mình, dùng một loại ánh mắt làm cô nóng rực nói: “Em ẩm ướt .”

Cố Thiến Thiến: “…” Cô thực hận ước gì chưa đọc tiểu thuyết Ngôn Tĩnh đưa, như vậy cô nhất định sẽ không lý giải được hàm nghĩa những lời này của An Thế Trúc.

Thẹn quá hóa giận, cô nhấc chân lại muốn đá, lúc này An Thế Trúc đã sớm có phòng bị, đánh một cái trên đùi của cô, lại còn nhéo một phen.

Sau đó anh lại đè lên người cô một trận, ngón tay để ở chân của cô sờ tới sờ lui, sờ vài lần anh lại lấy tay xâm nhập vào chỗ nào đó, cử động khe khẽ một chút sau đó lại rút ra, ngay từ đầu ngón tay anh đi vào khá khó khăn, sau đó cử động vài lần đổi lại đi vào đã trơn chu, Cố Thiến Thiến buồn bực cắn anh một ngụm, An Thế Trúc buông môi cô ra, ngón tay vẫn như trước ở bên trong cô thong thả cử động.

“Nhẹ như vậy, còn đau không?”

“Lấy tay anh ra!” Cô đánh một phát vào cái tay anh đang xoa ngực cô, kết quả bởi vì cô bỗng nhiên giãy dụa, ngón tay hơi hơi xâm nhập vào thân thể cô mạnh mẽ vào sâu hơn, Cố Thiến Thiến lập tức không dám động đậy nữa, An Thế Trúc như trước cử động tay vào trong.

“Lấy tay ra!” Cô không có cốt khí muốn khóc thêm một lần, nếu khóc hữu dụng hơn lời nói…

“Tôi không muốn làm ở trong này!” Cô căm giận trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ lừng lẫy nếu anh muốn cứng rắn cô sẽ khóc cho anh xem.

Biểu tình An Thế Trúc có chút kỳ quái, lại có chút không xác định: “Có phải anh đụng phải màng trinh của xử nữ hay không?”

Cố Thiến Thiến: “…” Loại chuyện này đừng tới hỏi cô chứ, cô làm sao mà biết.

Anh lại thử sờ sờ, bây giờ Cố Thiến Thiến lại càng không dám ngọ nguậy, chẳng may anh không cẩn thận phá rách…

“Anh lấy tay ra đi.”

“Cho anh nghiên cứu một chút.”

Nghiên cứu em gái anh!

Cô nghiến răng, bây giờ nhìn dáng vẻ An Thế Trúc, làm gì còn có dáng vẻ nửa phần say rượu, vô cùng có tinh thần, còn banh rộng chân của cô, kéo tới hướng ánh đèn, có “lòng tốt” nhắc nhở cô: “Em đừng lộn xộn, chẳng may bị phá rách, cũng đừng oán anh.”

“Không oán anh thì oán ai?”

Đầu anh cũng không nâng lên trả lời: “Động tác của anh rất nhẹ, em tự lộn xộn thì không liên quan đến anh.”

Cố Thiến Thiến nghẹn lời, mặt cũng vặn vẹo, chủ yếu và thứ yếu đều điên đảo, tên khốn nạn! Cô bây giờ còn thực sự không dám cựa quậy, đáng thương nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh. Còn không bằng giả vờ ngủ, cô nghĩ, thật không khác nhau, à, vẫn có chút khác nhau, là càng thêm nghẹn khuất…

“Thoải mái không?” Anh bắt đầu cho tay từ lối vào bằng biên độ nhỏ, giọng nói cũng run run .

“Đau!” Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Còn đau sao?” Anh lầm bầm lầu bầu một câu, “Nhất định là không đủ ướt át…”

Anh rút ngón tay ra, cơ thể căng thẳng của Cố Thiến Thiến lập tức thả lỏng, nhưng giây tiếp theo cô trơ mắt nhìn đầu anh chôn xuống. Vừa nãy da còn có chút lạnh, bây giờ cô cảm thấy chính mình cũng sắp biến thành núi lửa, tùy lúc đều có thể nổ mạnh, hơi thở nóng bỏng, đầu lưỡi ướt át nóng rực, cô lại một lần nữa nhấc chân muốn đá, đáng tiếc bởi vì tư thế rất không cho phép, từ chối vài cái đã bị An Thế Trúc đè chân lại.

Anh dường như cũng có chút kích động, hơi thở nóng bỏng dồn dập không hề có tiết tấu, đầu lưỡi ướt át cũng quét tới quét lui lung tung, Cố Thiến Thiến giãy dụa một cái, anh không hề để ý, liếm từ bên ngoài một lần, lại bắt đầu xâm nhập vào bên trong.

Hơi lạnh, ở chỗ đầu lưỡi của anh dời đi, như trước vẫn là cảm giác bị dị vật đâm vào, Cố Thiến Thiến lại không có cảm giác đau, vừa mới mẻ vừa dễ chịu, ở trong thân thể của cô không ngừng tích lũy, cô không hề giãy dụa, có lẽ chính là vì sợ anh phá rách tấm màng yếu ớt đó, hoặc là chính cô đang theo đuổi cái loại bản năng nguyên thủy tốt đẹp nhất của nhân loại.

Cố Thiến Thiến cảm thấy, ngoại trừ lần đầu tiên sẽ rất đau, và hậu quả phụ nữ phải gánh vác là mang thai, thì cái loại nam nữ vui vẻ này, cô cũng không chịu thiệt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người đàn ông kia phải là người cô thích, bằng không vừa nghĩ đã cảm thấy khó chịu, ngoại trừ ngượng ngùng, cô cũng không phản cảm làm chuyện này cùng An Thế Trúc, cô thậm chí còn lạc quan nghĩ, bây giờ cô được người nào đó hầu hạ, nằm là có thể hưởng thụ…

Cho nên sau khi tích lũy khoái cảm cuối cùng lên đỉnh, cô mới bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

“Không muốn, không muốn, không muốn…” Cô càng kêu càng thê lương, sức lực cũng càng lúc càng lớn, thật sự là dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ xuất ra.

Cố Thiến Thiến phản kháng kịch liệt như vậy, An Thế Trúc đành phải buông cô ra, buồn bực nhìn chằm chằm bé con mềm nhũn thành một đoàn, rõ ràng vừa nãy còn giống con mèo nhỏ kêu khiến anh chịu không nổi, sao chỉ chớp mắt cô đã liều mạng giãy dụa, bây giờ thì dáng vẻ phải chết không sống.

“Làm sao vậy?” Anh trèo qua người cô.

Cố Thiến Thiến từ từ nhắm hai mắt thở, bị hôn xuống mặt, lập tức cả kinh mở mắt ra, “A” cách mặt anh rất xa.

An Thế Trúc trầm mặc: “Em làm sao vậy?”

“Không cho phép hôn tôi!” Cô kéo chăn qua, đắp ở trên người.

An Thế Trúc tuyệt đối không phải người ngoan ngoãn nghe lời, vừa thấy cô có thái độ ghét bỏ, trong lòng anh nghẹn một bụng lửa giận, túm người lại muốn hôn, Cố Thiến Thiến vội vàng che miệng mình, giọng nói cũng không mạnh mẽ như trước: “Muốn hôn thì đi đánh răng trước đã!”

Đầu óc An Thế Trúc vừa nghĩ liền hiểu ra, nhất thời hết chỗ nói, không phải là vừa hôn chỗ ấy của cô… Anh một chút cũng không ngại dùng môi hôn toàn thân cô, thế mà cô lại để ý như vậy.

Cô ngáp một cái, dùng chăn quấn chặt mình, mơ màng nói: “Tôi mệt rồi, ngủ ngon.”

An Thế Trúc: “…”

Mọi chuyện không phải phát triển như vậy.

Anh đi qua thấp giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Cố Thiến Thiến nhắm mắt lại tiến vào trạng thái ngủ…

“Giả bộ ngủ hả?”

Cô bất đắc dĩ trả lời: “Tôi thật mệt nhọc, mệt mỏi quá.”

“Thoải mái không?” Người nào đó chấp nhất hỏi.

“Bình thường thôi…” Cố Thiến Thiến cảm thấy nếu bên tai không có cái giọng nói đáng ghét này, cô nhất định có thể tiến vào trạng thái ngủ.

“Anh đây luyện tập một chút nữa.” Nói xong, anh liền mò vào trong chăn, Cố Thiến Thiến buồn bực mở mắt ra, “Tôi không muốn.”

“Anh muốn!” Anh trả lời lưu loát rõ ràng, ngón tay đâm thẳng vào mục đích, vừa đụng tới một cái, cảm thấy cô giống như cái sàng run lên, lại bắt đầu liều mạng giãy dụa, kêu “Không cần.” .

An Thế Trúc đen mặt nghĩ, rõ ràng vừa nãy vẫn rất tốt, đây là cô thẹn thùng sao? Nhất định là thẹn thùng!

Anh dùng lực banh hai chân của cô ra không nói hai lời hôn xuống, Cố Thiến Thiến lập tức kêu lên: “Anh là đồ khốn nạn, mau thả tôi ra!”

An Thế Trúc ngẩng đầu nhìn cô không nói lời nào, Cố Thiến Thiến giống như chết đi sống lại, càng không ngừng thở, An Thế Trúc im lặng buông cô ra, sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía phòng tắm.

Anh vừa đi, Cố Thiến Thiến như mất hồn, cô không nói gì nửa chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường, có ý gì đây, cô chịu không nổi mà anh cũng muốn tức giận sao ?

Hơn mười phút sau, An Thế Trúc quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, trên mặt không gợn sóng, anh tùy ý lau mái tóc ướt sũng, lạnh nhạt nói: “Ngủ đi.”

Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn hỏi: “Này, anh làm sao vậy?”

Cô không hỏi còn tốt, vừa hỏi lại làm An Thế Trúc nổi nóng: “Anh có ý gì sao? Đừng biến anh giống như một kẻ muốn cường bạo phụ nữ!”

An Thế Trúc rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy đối với cô, cho nên sau khi anh nói xong, ngược lại chính anh là người bình tĩnh trước, anh thở dài, giọng nói cũng trầm thấp xuống: “Em ngủ trước đi.”

Anh bắt đầu thay quần áo dường như muốn rời khỏi, Cố Thiến Thiến vô cùng rối rắm theo dõi anh mặc quần áo, chờ anh đi về phía cửa, mới vội vàng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh thuê một phòng khác, em ngủ trước đi, ngủ ngon.”

Cố Thiến Thiến: “…”

Cô vội vàng bọc chăn đứng dậy, An Thế Trúc đã mở cửa ra, chân nửa muốn đi nửa muốn đứng lại, cô căm tức kêu anh: “Anh quay lại.”

Anh quay lại nhìn cô, Cố Thiến Thiến hé miệng, khô khan nói: “Không cần thiết lãng phí tiền, đừng đi nữa?”

Cái lý do gì đây, không phải là không muốn anh đi như vậy chứ gì.

An Thế Trúc đóng cửa lại, không rên một tiếng lại trở về, Cố Thiến Thiến vội vàng cười với anh: “Ngủ đi.”

“Không tốt lắm đâu, em đã không có hứng thú với anh, ngủ tiếp cùng nhau…”

Cố Thiến Thiến thầm hận, cô cũng đã chủ động giữ người, tên khốn nạn này lại còn kiêu ngạo với cô.

“Ngủ!” Cô nhắm mắt lại gục đầu xuống, lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh của anh.

Cách nửa phút sau, cô nghe thấy tiếng sột soạt anh bắt đầu cởi quần áo, sau đó giường lún xuống, chăn bị anh lật ra, sau đó chậm rãi tới gần cô, cuối cùng gian phòng lâm vào bóng tối.

Cố Thiến Thiến thầm thở dài một hơi, an tâm mà chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, chỉ là cái người kia vừa nãy còn cách cô nửa thước, không biết lúc nào thì đã đến sát lưng của cô, Cố Thiến Thiến lúc này mới giật mình nhận ra, cô cái gì cũng không mặc, thế mà cô lại quên điều này…

Buồn ngủ nháy mắt hết sạch trở nên kinh hoảng, cô không được tự nhiên di chuyển về phía bên giường, anh lại sát vào, còn trực tiếp dùng một cánh tay ôm ngang, khoác trên lưng của cô, đem người ôm vào trong lòng anh.

Da anh rất nóng, cũng không mặc quần áo, vật cứng rõ ràng chọc trên mông cô khiến cô nghĩ không nhìn cũng không được, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Tôi ngủ đây.”

Anh không hé răng, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng đã từ thắt lưng tìm kiếm xuống hoa cốc của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio