Người bí ẩn nheo mắt nhìn Hoàng Uyển Như, cảm thấy vị Công chúa này tuy có chút khôn khéo, nhưng bị người hại vẫn là chuyện bình thường.
“Ta dẫn Công chúa ra ngoài.” Hắn ta chỉ đơn giản nói.
“Ngươi… ngươi là ai?” Hoàng Uyển Như lấy hết can đảm hỏi.
Kẻ kia đứng lại, hơi ngập ngừng rồi im lặng đi tiếp.
Hoàng Uyển Như tiếp tục đi theo, bước chân loạng choạng hơi khó khăn, nhưng không còn cách khác, ai bảo nàng cứ kiên quyết tự chạy vào.
“Này… Á…” Hoàng Uyển Như vấp phải gì đó.
Theo quán tính nàng kéo được tay áo của người áo đen kia, sau đó ngã xuống.
Vì bất ngờ mất thăng bằng, kẻ áo đen kia cũng ngã theo, cả hai vô tình nằm sát nhau.
Hoàng Uyển Như luống cuống muốn đứng lên nhưng vì quá vội lại lần nữa ngã xuống, đè lên người nam nhân kia.
Lúc này hơi ấm từ trên người cả hai truyền cho nhau, Hoàng Uyển Như lại cảm giác an yên như vậy, vô cùng giật mình, vội vàng tách ra.
“Xin lỗi… Ta không cố ý.” Hoàng Uyển Như cố gắng trấn an bản thân.
Người kia cảm giác có chút mất mát, như vừa mất đi một thứ gì đó quý giá của đời mình.
“Không sao.” Người thần bí kia cũng không nhiều lời.
“A…” Hoàng Uyển Như cảm thấy dưới chân có chút đau.
“Bị thương?” Người kia lộ ra một tia quan tâm khó thấy.
Hoàng Uyển Như gật gật đầu, nhưng nàng vẫn mím môi nhịn đau.
Nhìn vẻ quật cường này của nàng vô cùng đáng thương.
“Lên đi.” Nam nhân áo đen quỳ xuống, muốn cõng Hoàng Uyển Như lên vai.
Nhưng nàng nhìn vậy thì lắc đầu: “Không cần.”
“Sợ sao?” Người thần bí thoáng qua chút trêu đùa nói.
“Dù sao ta cũng không biết ngươi là ai.” Hoàng Uyển Như kiên quyết.
“Nếu ta làm gì Công chúa, người nghĩ người có thể thoát?” Hắn nói vô cùng có lý.
Hoàng Uyển Như suy nghĩ nhưng vẫn từ chối, kéo chân đi tiếp, nhịn đau một chút cũng không sao.
Dù sao nhìn thấy Công chúa trên lưng nam nhân lạ cũng không phải chuyện tốt nha.
“Nam nữ vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.” Hoàng Uyển Như vừa tiến về phía trước vừa nói.
“Dù sao cũng cảm tạ lòng tốt của ngươi.” Nàng cũng không quên khách khí nói một câu cảm tạ.
“Công chúa tại sao lại vào đây?” Người kia bỗng nhiên hỏi.
“Ta… ta đã nói rồi, là đi dạo nha.” Hoàng Uyển Như vẫn bám lấy lý do này.
“Đêm tối mờ mịt đi dạo trong rừng cây âm u? Công chúa thấy hợp lý sao?” Người kia hỏi lại.
Hoàng Uyển Như đánh giá một chút người trước mặt.
Hắn ta cũng khách khí, đối xử có lễ, cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ là lòng phòng bị của nàng quá nặng, cũng không dễ dàng tin ai.
Nhưng cảm giác yên tâm kia làm nàng thấy lạ.
“Nếu ta nói ta đi tìm ngươi, ngươi tin không?” Hoàng Uyển Như bỗng nhiên thốt ra.
Người thần bí chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn Hoàng Uyển Như, ép nàng từng bước lùi vào gốc cây.
“Công chúa biết sự có mặt của ta ở đây?” Hơi thở nguy hiểm xâm nhập vào cổ của Hoàng Uyển Như.
“Ta… ta… chỉ muốn biết có ai ở đây không?” Hoàng Uyển Như đầu óc mụ mị, không biết trả lời thế nào.
“Công chúa, có ai nói với nàng rằng nàng quá ngu ngốc.
Người như nàng không bị người khác lợi dụng cũng sẽ bị người khác đùa giỡn tới chết.” Người kia không câu nệ mà nói thẳng.
“Đúng.
Ta vô dụng, chính vì vậy mới phải tìm ngươi.
Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi có thân phận gì, nhưng ta biết ngươi có thể giúp ta.” Hoàng Uyển Như không tức giận, nàng là đang cảm thấy bi ai cho bản thân.
Có thể được sống lại một đời xem như là may mắn, nàng cần nắm chắc cơ hội này thay đổi mọi thứ, mà cho đến hiện tại, ngoài thân phận Công chúa nàng cũng không còn gì.
“Ta biết là ngươi nghi ngờ, ngươi không tin ta nhưng ta sẽ lấy thành ý mà cầu ngươi.” Nàng nói xong lại quỳ mạnh xuống, đầu gối chấn động, đau tới mức muốn khóc thành tiếng.
“Công chúa, nàng thật tìm ta? Làm sao lại biết ta?” Người thần bí kia thật sự bất ngờ.
Hoàng Uyển Như đau đến cắn răng, hít một hơi thật sâu.
“Ta biết ngươi, ta biết ngươi có thể giúp ta.
Chỉ cần ngươi có thể giúp được ta, dù là trả bằng bất cứ giá nào, ta cũng có thể.” Hoàng Uyển Như biết bản thân khó mà giải thích.
Người thần bí nhìn thấy bộ dạng nàng thì hơi đau lòng, cũng không bận tâm nhiều, đỡ nàng dậy.
“Đau?” Hắn ta hỏi.
Hoàng Uyển Như gật gật đầu, cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng nàng cũng không thể làm gì khác được.
Người kia bế nàng nhấc bổng lên, ôm chặt nàng đi ra ngoài khu vườn này, Hoàng Uyển Như vô cùng bất ngờ, chưa bao giờ có ai dám lỗ m ãng như vậy.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, cũng chưa ai bá đạo như vậy.
“Này, ta… ngươi… không thể.” Hoàng Uyển Như lúng túng.
“Yên nào.
Nàng không muốn bị rơi xuống đấy chứ? Chẳng phải muốn ta giúp sao.” Người kia lạnh lùng nói, nhưng giọng nói lại dịu hơn mấy phần.
“Ngươi đồng ý?” Hoàng Uyển Như không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Người bí ẩn kia mỉm cười, trong lòng hắn đang ôm một cô nương ôn hương nhuyễn ngọc, lại là Công chúa cao quý.
Nàng là một cô nương rất thú vị.
“Đầu gối nàng bị thương thành ra thế kia rồi, ta không đồng ý nàng thì có phải nàng quỳ luôn ở đó?” Hắn làm bộ ghét bỏ.
Hoàng Uyển Như cảm thấy đau đớn truyền tới, không nhắc thì thôi, nhắc lại thấy đau thật.
“Tới rồi, nàng từ đây qua chỗ Hoàng hậu, cứ nói đường quá tối nên ngã mạnh.
Để Hoàng hậu kinh động Thái y cùng quý mệnh phụ đi.” Hắn chỉ điểm.
“Ta chưa hiểu, ngươi biết chuyện tối nay sẽ xảy ra?” Hoàng Uyển Như tròn mắt nhìn hắn.
Hắn không nói gì chỉ gật đầu.
“Đi đi, làm theo lời ta nói.” Hắn xua tay, đứng yên một chỗ.
Hoàng Uyển Như vô thức đi về hướng phòng của Hoàng hậu, nàng nhớ lại những sự kiện kiếp trước, chỉ là hắn làm ngơ mặc kệ nàng bị người chà đạp danh dự.
Nhưng trách sao được? Không ai có trách nhiệm phải bảo vệ ai cả.
Nàng chỉ đang suy nghĩ làm sao Lưu Lam Nhược quen được người kia?
Nàng không hiểu người kia có năng lực thế nào lại có thể chi phối được mọi thứ?
Rất nhanh Quế ma ma nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng thì sợ hãi đưa Công chúa vào trong phòng, bẩm báo Hoàng hậu.
“Như nhi, đây là làm sao?” Hoàng hậu đau lòng không thôi.
“Thái y, gọi Thái y tới nhanh.” Tiếng ra lệnh vô cùng gấp rút.
Chính vì truyền Thái y trong đêm đã kinh động các quý mệnh phụ phu nhân cùng các vị tiểu thư quan gia khác.
Bọn họ tuy chưa rõ chuyện gì nhưng cũng phải chỉnh trang tới phòng Hoàng hậu, dù sao cũng phải thể hiện sự quan tâm của mình.
Khi các mệnh phụ phu nhân cùng thiên kim tiểu thư đến trước phòng Hoàng hậu hỏi thăm tình hình, lúc này một cung nhân bộ dạng hớt hãi chạy tới.
“Không hay rồi… phía phòng Công chúa, bên kia…” Cung tỳ nói không thành câu, thở vô cùng gấp.
“Vô lễ, có gì nói ra, sao lại cứ ấp úng như thế?” Hoàng Tiệp Lạp nhíu mày quát.
Hoàng hậu thì triệu Thái y, còn phía Công chúa lại xảy ra chuyện, lại có chuyện trùng hợp thế sao?
Suy cho cùng Hoàng Tiệp Lạp vẫn là thân phận Hoàng thân quốc thích, hiện tại vẫn do bà ta dẫn đầu xử lý.
“Các vị phu nhân lo lắng rồi, phía bên phòng Công chúa có chuyện, nhưng Hoàng hậu đang không tiện xử lý.
Nô tỳ mạn phép mời các vị có thể tới bên kia hỗ trợ chứ?” Quế ma ma cúi thấp người cung kính báo.
“Tất nhiên là được, ma ma quá khách khí.
Công chúa là kim chi ngọc diệp, cần trợ giúp chúng ta không hề ngại.” Dư Ninh Lan - phu nhân Phong gia lên tiếng đáp ứng.
Đoàn người theo hướng phòng Công chúa mà đi tới, trong đoàn người kia Tống Liêu Đan chợt mỉm cười đắc ý..