Bốn giờ chiều, chưa kịp sắp xếp toàn bộ đồ vật trong ngôi nhà mới, Thời Mộng đột nhiên gọi đến bảo muốn ăn lẩu nấm, vậy là tôi lật đật ghé vào siêu thị mua ít nguyên liệu.
Thật ra tôi biết Thời Mộng không thật sự thèm lẩu nấm, cũng chẳng cố ý làm khó một thai phụ phải chạy tới chạy lui.
Mà cô ấy lo sợ tôi mãi bó chân một chỗ trong nhà sẽ lại nghĩ ngợi linh tinh, khiến tâm trạng mỗi lúc càng nặng nề.
Vì vậy Thời Mộng mới viện cớ giục tôi ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc.
Thanh toán xong, tôi bước ra tới cửa siêu thị, bị một bạn nhỏ khoảng năm, sáu tuổi trong lúc nô đùa đã va phải người tôi, làm túi đựng thực phẩm và túi xách rơi xuống, rau củ lăn lông lốc trên đất.
Tệ hơn là chiếc điện thoại văng ra làn đường, tôi bất lực nhìn nó bị nghiền nát dưới bánh ô tô.
Có một người đàn ông tốt bụng đi ngang qua đã nán lại giúp tôi, vừa cúi nhặt số hoa quả tôi vừa rối rít:
"Cảm ơn anh."
Người đàn ông cho quả táo cuối cùng vào túi bóng:
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói của anh ta nghe khá quen thuộc, tôi dừng lại, ngẩng đầu nhận ra:
"Anh Lệ Phong."
Lệ Phong cười rất tươi, chiếc áo thun tay lỡ rộng thùng thình và quần short giản dị, trông gương mặt nam tính thêm phần trẻ trung, mềm mại.
Anh ta chìa tay đón túi thực phẩm tôi đang cầm:
"Anh giúp em."
Tôi chưa hết ngỡ ngàng, quét mắt từ đầu đến chân Lệ Phong lần nữa:
"Sao anh lại ở đây? Không phải đã quay về Ấn Độ rồi ư?"
Anh ta thở dài, nhìn xa xăm tỏ vẻ thần bí:
"Sau khi bị em từ chối tình cảm, công việc cũng gặp chút vấn đề."
Niềm tươi vui trên mặt tôi đột ngột chùng xuống.
Anh ta quay sang tôi, giọng sầu não:
"Bây giờ anh trở thành người thất nghiệp rồi.
Nói đi nói lại cũng là lỗi từ em, có phải em nên chịu phần trách nhiệm không?"
Tôi hơi day dứt lẫn khó xử.
Lần đó Lệ Phong nhắn tin bảo muốn gặp tôi, kèm theo những dòng chữ thổ lộ tình cảm.
Tôi đã lựa lời khéo léo từ chối đối phương, cứ nghĩ chỉ là làm rõ và thể hiện lập trường dứt khoát trong một mối quan hệ.
Nào ngờ vì chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ tới công việc của Lệ Phong.
Nhưng nếu cho tôi quay lại thời điểm ấy, tôi vẫn sẽ chọn làm như vậy.
Tôi ngại ngùng khó nói:
"Thật ra..."
Lệ Phong dừng ánh mắt trên khuôn mặt co rúm của tôi một lúc, rồi bỗng dưng bật cười:
"Đùa em thôi."
Tôi ngơ ngác:
"Là có ý gì đây?"
"Sau khi hoàn thành xong chuyến công tác anh đã xin nghỉ phép, thời gian này sẽ ở lại Thiên Điểu, vừa nạp đầy năng lượng tinh thần, vừa tìm hiểu thêm thị trường hóa mỹ phẩm trong nước."
Tôi thở phào, gật gật đầu nhưng lòng ngập tràn hậm hực, ấy vậy mà bị anh ta trêu đùa một cách dễ dàng.
Lệ Phong cười không nghiêm chỉnh, ắt hẳn cảm thấy rất hả hê.
"Đúng rồi.
Sao em lại ở đây?" Anh ta hỏi.
Tôi cùng Lệ Phong bước lên vỉa hè, ánh đèn đường lập lòe xanh đỏ phía bên kia dòng người, xe.
Không khí giá băng rơi rớt trên đôi má tôi lạnh cóng:
"Em vừa chuyển nhà sang thành phố này.
Thời Mộng nói bỗng nhiên thèm lẩu nấm, nên em ghé qua mua ít đồ, cũng xem như nấu chút gì đó ăn mừng dọn đến nơi ở mới."
Anh ta nhặt lại chiếc điện thoại đã vỡ nát đưa cho tôi:
"Hỏng nặng thế này có lẽ không sửa được rồi."
Tôi tiếc nuối nhận lấy.
Lệ Phong quan sát xung quanh, nhiệt tình bảo:
"Em đi một mình ư? Để anh đưa em về."
Tôi khách sáo từ chối:
"Không cần đâu, cảm ơn anh.
Chỗ ở mới cũng gần đây thôi, đi thêm vài bước là đến rồi."
Lệ Phong cong môi, hơi kéo dài giọng ẩn ý:
"Em không định mời bạn học cũ một bữa cơm sao?"
Lệ Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cách khoa trương, như đang cố tình thu hút tôi:
"Nhanh vậy ư? Đã gần năm giờ chiều rồi."
Anh ta quay mặt đi, con ngươi đong đưa, biểu cảm bắt đầu thiếu nghiêm túc, xoa bụng than thở:
"Thật ra...không phải chỉ mình Thời Mộng cảm thấy đói đâu."
Giọng Lệ Phong càng về sau càng nhỏ dần.
Tôi phì cười.
Cứ mãi chăm chăm vào tình ý lúc trước của anh ta khiến tôi luôn muốn giữ tốt khoảng cách, mà quên mất phép lịch sự nên có.
Tôi nói:
"Nếu anh Lệ Phong không chê khả năng nấu ăn vụng về của em, vậy mời anh ghé qua nhà cùng dùng cơm với em và Thời Mộng, thêm một đôi đũa sẽ càng thêm náo nhiệt."
Tôi thật sự có lòng.
Tròng mắt Lệ Phong sáng lấp lánh, khóe môi cong sâu:
"Anh là người không biết từ chối đâu, bữa cơm này anh nhất định phải ăn."
Tôi chớp mắt cười tươi.
Lệ Phong bảo:
"Em đứng đây chờ một lát, anh đi lấy xe."
"Vâng."
Về đến nhà, tôi xắn tay vào bếp, chuẩn bị một bữa lẩu thịnh soạn và ấm cúng nhất có thể.
Bởi vì hôm nay không chỉ ăn mừng chuyển sang nơi ở mới, mà tôi còn thầm xem đây là buổi tiệc, chào đón thiên thần bé bỏng trong bụng mình.
"Con yêu, cảm ơn con đã đến bên cạnh mẹ." Tôi lặng lẽ niệm bằng tất cả hạnh phúc.
Khi tôi đang bận rộn trong bếp, chuông cửa vang lên "ting tong" mỗi lúc càng hối thúc.
Lệ Phong vừa nhặt xong chỗ rau ăn lẩu liền chạy sang giúp tôi:
"Có lẽ Thời Mộng về tới rồi đấy, em ra mở cửa đi, ở đây cứ để anh."
Tôi hoài nghi:
"Được không đó?"
Anh ta nhướng mày vỗ ngực:
"Đừng nhìn anh như vậy chứ, anh từng làm phụ bếp trong nhà hàng lúc còn là du học sinh ở Nga đấy."
Tôi cười ngưỡng mộ:
"Woa, thế tại hạ có mắt như mù rồi.
Đắc tội, đắc tội."
Tiếng chuông tiếp tục reo lên.
Lệ Phong giành xẻng nấu ăn trên tay tôi, hòa nhã cười:
"Đi đi."
Tôi cởi tạp dề, ra khỏi nhà bếp.
Vừa mở cửa liền thấy vẻ mặt nhăn nhó của Thời Mộng:
"Sao cậu lâu vậy?"
Tôi chưa kịp trả lời, Thời Mộng đã bước vào phòng khách, cởi đôi giày cao gót đặt lên kệ.
Cô ấy hơi ngửa mặt, hít hít mùi thức ăn bay lơ lửng trong không khí:
"Cậu đang nấu gì đấy? Thơm quá đi."
Tôi nhanh chân tiến tới bàn trà, rót cho Thời Mộng một ly nước:
"Đói rồi phải không?"
Thời Mộng chậm chạp lại gần, uống xong ngụm nước lớn rồi thả tự do cơ thể bải hoải xuống chiếc sô pha giường:
"Mệt chết mất."
Tôi hỏi han:
"Sao vậy? Công việc hôm nay không thuận lợi?"
Cô ấy đột nhiên ngồi bật dậy, cởi túi xách đeo vai đặt sang một bên:
"Cậu có biết đối tác lần này công ty tớ chuẩn bị ký hợp đồng là ai không?"
Vớ khăn lau, tiện tay làm sạch bàn kính ở phòng khách, tôi chẳng mấy để tâm, qua loa hỏi lại:
"Là ai?"
Thời Mộng ậm ừ một lúc, tôi nhìn thấy có sự giằng co rất lâu trong con ngươi màu hổ phách ấy.
Cuối cùng Thời Mộng chỉ nhả ra được ba từ chẳng đầu chẳng cuối:
"Không có gì."
Sau đó lại ngã huỵch xuống sô pha như mất hết sinh khí, ánh mắt lơ lửng ở không trung, đăm chiêu khó hiểu.
Từ trước đến nay tôi hiếm khi nhìn thấy cô ấy bực tức đến vậy, tính tình Thời Mộng khá đơn giản, yêu ghét đều hiện ra hết trên mặt, nói xong rồi sẽ nhanh chóng quên sạch.
Nhưng lần này cô ấy lại chọn chịu đựng, tự ôm uất ức vào mình, ắt hẳn đang có tâm sự nặng nề, hoặc là áp lực khó giải bày.
Tôi dừng tay lại, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô ấy:
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì khiến cậu không vui?
Thời Mộng quay mặt qua nhìn tôi, thật lâu sau đó mới chịu hé môi trong sự kiên nhẫn của tôi:
"Thật ra ký hợp đồng với công ty nước ngoài mà tớ nói lúc sáng là công ty Chí Tinh.
Tớ cũng vừa mới biết vào trưa nay."
Tôi cười như thể chưa nghe thấy gì, định tìm lời gặn hỏi và an ủi cô bạn thân.
Cho tới lúc hai chữ "Chí Tinh" lần nữa lướt qua não.
Môi tôi bắt đầu đông cứng, cổ họng bỗng chốc khô lạnh.
Thời Mộng ngồi dậy, vô cùng quan tâm đ ến biểu cảm trên mặt tôi:
"Ba của Tịch Đông, chủ tịch công ty Chí Tinh, Tịch Thiên Hạo đã về nước rồi."
Bầu không khí phút chốc trở nên yên tĩnh đến lạnh lùng, đèn trần soi chiếc bóng run run của tôi dưới sàn nhà nhẵn bóng, một nỗi chua chát không sao diễn tả thành lời.
Tôi lại ngu ngốc nữa rồi, đang mong đợi điều gì chăng?
"Vậy thì sao? Cũng đâu liên quan gì đến tớ."
Giọng tôi thì thào.
Thời Mộng nghiêm túc nhìn tôi:
"Nghĩ thử xem, nếu Tịch Thiên Hạo biết cậu đang mang thai cốt nhục của Tịch gia, liệu ông ta có để máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài không?"
Tôi chưa hiểu lắm:
"Ý cậu là gì?"
Thời Mộng nói:
"Chẳng lẽ cậu cam tâm sống với tủi nhục như vậy sao? Chẳng lẽ cậu không muốn mình có danh phận đàng hoàng, đứa nhỏ được trưởng thành trong tình yêu thương của cha và mẹ, trong điều kiện mọi thứ đều là tốt nhất ư?"
Tôi đột nhiên phát hiện những tia đáng sợ lóe lên trong mắt Thời Mộng, sống lưng tôi lạnh buốt:
"Cậu nói gì vậy?"
"Phù Vân, dù Đường Hi Nhiễm là vợ chưa cưới của Tịch Đông, nhưng cô ta chưa thật sự bước vào cửa nhà họ Tịch, trên mặt pháp lý cô ta chưa phải là Tịch thiếu phu nhân."
Tôi choáng váng đứng dậy, tâm trạng đang cảm thấy vô cùng sốc.
Thời Mộng tiếp tục:
"Cậu không định giành lấy thứ gì cho mình hay sao? Không vì bản thân cũng nên nghĩ cho tương lai đứa nhỏ."
Tôi đanh giọng, một cơn tức giận hung hăng xông vào tim:
"Thời Mộng, cậu bị điên à? Quên những gì tớ đã nói với cậu lúc ở khách sạn Quang Minh ư?"
Cô ấy thở dài:
"Tớ không quên.
Nhưng mà cậu nghĩ kỹ lại đi, Chí Tinh đang là một công ty có tiếng tăm ở Mỹ, nếu bây giờ chuyện thiếu gia nhà họ Tịch có con cùng một cô gái được lan truyền, để gìn giữ thể diện nhất định Tịch Thiên Hạo sẽ không để cho mẹ con cậu chịu thiệt."
Tôi bắt đầu cảm thấy run sợ, chẳng còn phân biệt được cô gái trước mặt đây có thật là Thời Mộng tôi đã quen biết nhiều năm:
"Đường Hi Nhiễm chưa phải là Tịch thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận thì sao? Cô ta mới là người mà Tịch Đông thật sự yêu thương, với tớ chỉ như một cơn ác mộng."
Tôi ngậm ngùi chạm tay lên bụng mình, suy nghĩ bắt đầu phức tạp, dùng đứa bé để cưỡng ép tình yêu của anh, thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao tôi có thể làm.
"Phù Vân."
Thời Mộng định nói gì đó, liền bị tôi giơ tay lên chặn lời:
"Đủ rồi, cậu quên ngay cái ý nghĩ hèn hạ đó đi.
Bấy nhiêu đau đớn, tủi nhục là quá đủ rồi."
Thời Mộng nắm vai tôi hơi thô bạo, ép buộc tôi nhìn vào mắt cô ấy:
"Cậu có biết làm một bà mẹ đơn thân vất vả thế nào không? Người khác ở sau lưng cười nhạo, chỉ trỏ.
Những lời gièm pha, những nỗi khổ cực mà đôi khi ngay cả tớ cũng chẳng có cách gì san sẻ, cậu có biết không?"
Cô ấy gầm vào mặt tôi như một lời cảnh báo.
Mắt Thời Mộng đỏ ngầu, ngân ngấn nước.
Tôi biết Thời Mộng đang lo lắng cho tôi, nhưng không thể vì vậy mà bất chấp tất cả.
Giọng cô ấy bắt đầu nhỏ dần, hòa lẫn trong tiếng thút thít:
"Con của cậu, sau khi nó ra đời, đến trường, kết bạn.
Cậu có tưởng tượng được nó phải chịu đựng những gì từ ánh mắt khinh thường, tò mò của mọi người xung quanh không?"
Tôi đứng lặng, có áp lực vô hình nào đó siết chặt lồ ng ngực, khiến tôi không thở nổi.
Kéo tay Thời Mộng ra khỏi người mình, tôi cắn chặt răng sau nhiều lần vật lộn với từng suy nghĩ trong đầu:
"Làm sao tớ không hiểu chứ, tớ cũng là đứa trẻ lớn lên không có cha kia mà."
Hai dòng nước mắt thi nhau rơi xuống, giọng tôi run run:
"Nhưng Thời Mộng, cách mà cậu nói tớ không làm được."
Tôi lau nước mắt, sụt sùi nói tiếp:
"Cố chấp giữ lấy một thứ được định sẵn không thuộc về mình là chuyện ngu ngốc nhất trên đời.
Càng làm vậy, Tịch Đông sẽ càng chán ghét tớ hơn, cuộc hôn giành giật mà có được ấy cũng đâu hạnh phúc."
Tôi u ám:
"Sống trong cuộc hôn nhân lạnh nhạt chắc gì con tớ sẽ vui sướng.
Sao phải khổ như thế chứ."
"Phù Vân..."
Thời Mộng định nói tiếp, đúng lúc giọng của Lệ Phong vọng ra từ nhà bếp, cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai chúng tôi.
"Xong cả rồi, có thể dùng cơm..."
Lệ Phong hớn hở bước ra phòng khách, bắt gặp dáng vẻ u ám của hai người phụ nữ.
Anh ta khựng lại, bối rối nhìn chúng tôi:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi lau sạch nước mắt trên mi, cúi mặt lướt qua Thời Mộng, đi nhanh xuống bếp:
"Không có gì, ăn cơm thôi."