Sơ Nhất nhìn xung quanh phòng ký túc xá một vòng, đám người này lúc đi như chạy nạn, đồ đạc đều vứt lung ta lung tung, cậu đem đồ rơi trả về từng chỗ xong xuôi, lại kiểm tra công tắc điện rồi cửa sổ một lượt, sau đó xách túi lên, nhét hai bộ quần áo vào...
Đến nhà Yến Hàng!
Ha ha ha đến nhà Yến Hàng!
La la la! Ha ha ha!
Sơ Nhất vừa thu xếp đồ đạc của chính mình vửa nhảy qua nhảy lại, thỉnh thoảng còn vung mấy quyền vào không khí: "Hây! Hây da! Hây!"
Xong xuôi cậu đeo balo lên ra khỏi phòng, đóng cửa, khóa cửa, lại đẩy đẩy thử một cái, xác định đã khóa kỹ rồi mới chạy xuống lầu.
Tầng này ký túc xá bọn họ đã không còn học sinh, tất cả đều là học sinh mới, mong về nhà đã một tháng nay rồi.
Mấy lầu dưới ngược lại vẫn có người, còn có người mới đi mua cơm về đang đứng trên hành lang vừa ăn vừa nói chuyện.
Nếu như không có Yến Hàng, mấy ngày này cậu sẽ phải một mình trông coi cả cái tầng không một bóng người, mỗi ngày đều thẫn thờ, ở đây hốc cây cũng không có, không có chỗ để tâm sự hết mọi điều, có lẽ chỉ có thể nằm lỳ trên giường lấy cuốn sổ nhỏ ra viết viết mà thôi.
Sơ Nhất đi chậm lại, đột nhiên có chút nhớ cái cây kia, cả cái hốc cây viền xung quanh đã bị mặt và tay cậu chà cho sáng bóng lên.
Hiện tại cậu đang ở một thành phố lớn và đẹp đẽ, có Yến Hàng, có núi có biển, có bạn học... Nếu như về nhà, cậu chắc lại úp mặt vào hốc cây tâm sự nửa tiếng đồng hồ mới hết chuyện.
Cậu không xuống nhà ăn ăn cơm, nếu ăn cơm xong mới đến nhà Yến Hàng thì vừa đúng vào giờ cao điểm, lên xe phải chen chen lấn lấn, thà đi sớm một chút còn hơn, buổi tối còn ăn đồ nướng Tiểu Lý.
Lên xe buýt xong cậu nhắn tin cho Yến Hàng.
- Em lên xe rồi
- Ừa tự mình đi đi, hôm nay anh tan làm muộn
- Không cần để ý đến em
Sơ Nhất nhắn tin này xong cầm điện thoại đợi một chốc, quả nhiên Yến Hàng không nói gì nữa, cậu mới đem điện thoại nhét lại vào túi.
Xuống khỏi xe buýt, trời đã sâm sẩm tối, gió thổi qua mang theo chút khí lạnh.
Tiệm cơm hai bên đường đèn đuốc huy hoàng, người đi trên đường đều vội vã.
Sơ Nhất đứng ở ven đường, chờ đèn xanh qua đường, cảm thấy một chút hoang mang cô quạnh đặc trưng thuộc về tiết trời thu.
Tuy nhiên nếu so với cảm giác lúc trở về nhà, hay trở về nhà rồi lại muốn chạy đi ngay của trước kia, cái cảm giác "cô quạnh" này coi như cậu đã có thể lĩnh hội được rồi.
Đằng sau là ký túc xá, tuy rằng mọi người đã về nhà hết, nhưng bây giờ trong điện thoại toàn bộ là tin nhắn của bọn họ, phía trước là nhà của Yến Hàng, tuy rằng Yến Hàng còn chưa về, chìa khóa đã gửi ở cổng bảo vệ rồi.
Cậu băng qua phố, đi thẳng một đường vào tiểu khu.
Bảo vệ ở cổng đã quen mặt cậu, lúc cúi chào còn cười cười, bảo vệ dưới lầu cũng biết cậu.
"Em trai đến hả?" Bảo vệ đứng trước bụi cỏ trong bồn hoa hỏi han cậu một chút.
"Vâng," Sơ Nhất nhìn mấy miếng táo trên tay bảo vệ, "Cho con, con nhím ạ?"
"Ừ," bảo vệ cười nói, "Tôi đi lấy chìa khóa cho cậu."
"Không, không vội," Sơ Nhất xách túi vẩy vẩy, "Con nhím đâu, đâu rồi?"
"Này," bảo vệ ngồi xổm xuống, đưa miếng táo vào bên trong bụi cỏ, "Thấy không?"
"Ừm." Sơ Nhất cười cười, nhím con so với lần trước cậu tới đây không thay đổi gì nhiều, chỉ hơi mập hơn chút, "Mập lên thật, thật nhiều nha."
"Mùa thu ăn được nhiều," bảo vệ nói, "Sắp đến lúc ngủ đông rồi."
"Ngủ, ngủ đông ở, đâu?" Sơ Nhất hỏi.
"Một cái hốc trong thân cây gỗ," bảo vệ nói, "Đến lúc đó tôi đệm thêm cho nó ít cỏ với lá cây là được."
Nghe bảo vệ miêu tả này kia không hiểu sao Sơ Nhất cảm thấy cực kỳ dịu dàng, một con nhím có ổ nhỏ của chính mình, gỗ, cỏ, lá cây, tạo nên một không gian nho nhỏ.
Thứ cậu luôn luôn muốn có nhưng chưa bao giờ có được.
Ký túc xá hiện giờ coi như tạm được, buông mành xuống là có chỗ của riêng mình.
Sơ Nhất nhìn con nhím ăn ba miếng táo rồi mới cầm chìa khóa đi lên lầu.
Mở cửa ra, một trận ấm áp phả vào mặt làm cậu thoải mái tới híp mắt lại.
Cậu để túi lên ghế salong, đứng trên ban công một lúc, sau đó bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một chút.
Bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn, còn có các loại gia vị, nhưng cậu nhìn không hiểu, vốn muốn trước khi Yến Hàng về nấu món gì đó nịnh nọt người ta, bây giờ nhìn cả một tủ lạnh toàn là nguyên liệu nấu đồ tây, cậu đành gác tay từ bỏ.
Do dự một chút cậu quyết định tới Quán nướng Tiểu Lý mua đồ về.
Yến Hàng về, hai người bọn họ có thể vừa ăn đồ nướng vừa xem TV.
Phi thường hoàn mỹ.
---
Lúc Yến Hàng trở lại phòng ăn, khách hàng đã về gần hết, chỉ còn mấy nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.
"Bảng chấm công hôm nay tôi điền hộ cậu rồi," Trương Thần đưa bảng chấm công cho hắn, "Cậu xem lại xem có cần bổ sung gì không."
"Cảm ơn." Yến Hàng nói.
"Khách hàng bên đó thế nào?" Trương Thần nhỏ giọng hỏi.
Hôm nay nhà bếp bọn họ làm món ăn không theo ghi chú đặt trước của khách hàng, hắn và quản lý Đường phải tới tận nơi vừa mang đồ ăn lên cho khách vừa xin lỗi.
"Không vui vẻ lắm," Yến Hàng khe khẽ thở dài, "Nếu không cũng chẳng co kéo tới nửa tiếng đồng hồ."
"Tôi thấy là một bà bác, cứ tưởng là dễ nói chuyện cơ đấy." Trương Thần lè lưỡi một cái.
"Cực kỳ khó nói chuyện, nhưng cũng hết cách rồi," Yến Hàng nhìn bảng chấm công, "Người sai là chúng ta... Cô còn loại trà gì gì kia không? Cho tôi một chén."
"Chờ chút." Trương Thần lấy bình nước nóng của mình, rót cho hắn một chén trà.
Yến Hàng không biết đây là trà gì, có vẻ thả vào một đống hoa hoa cỏ cỏ, còn có mấy thứ que gỗ gì đó, thế nhưng mùi vị cũng không tệ lắm, uống cũng có thể nâng cao tinh thần.
"Aiz Hàng ca tôi hỏi cậu," Trương Thần nhìn bên cạnh không có ai, nhỏ giọng hỏi, "Cậu với Mã ngu si là sao vậy?"
"Hả?" Yến Hàng nhìn cô.
"Hắn nói với chị Vương là cậu xuất thân xã hội đen," Trương Thần vừa nói vừa nở nụ cười, "Còn nói với toàn bộ người của tổ bên đó rồi."
"Có người tin à?" Yến Hàng cười cười.
"Ai tin chứ," Trương Thần che miệng vừa cười vừa nói, "Lưu manh xã hội đen gì mà một hình xăm cũng chẳng có."
"... Không thì ngày mai tôi đi mua một cái dán vào vậy." Yến Hàng cực kỳ khâm phục phương thức nhận diện xã hội đen vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy của Trương Thần.
"Được đó." Trương Thần gật đầu.
"Nhanh dọn dẹp đi." Yến Hàng khép sổ lại cất vào trong ngăn kéo.
Hôm nay Yến Hàng về nhà sớm hơn kế hoạch tới gần hai mươi phút, đi ngang qua Quán nướng Tiểu Lý hắn do dự một chút, lấy điện thoại ra định gọi Sơ Nhất xuống ăn đồ nướng.
"Tiểu ca, định ăn đồ nướng sao." Ông chú đi từ trong cửa hàng ra, dựa vào cửa vừa nói vừa cười.
"Chú sắm thêm cái khăn mùi xoa mà vung vẩy luôn đi." Yến Hàng nói.
"Không cần vào đâu," ông chú phất phất tay, "Em trai cháu vừa đến mua cả một đống lớn về rồi."
"Hả?" Yến Hàng ngẩn người.
"Không lừa cháu, thật," ông chú nói, "Bây giờ cháu chạy vài bước là có thể đuổi kịp cậu ấy đấy."
"Cảm ơn chú," Yến Hàng cười cười, "Vậy cháu thử một chút."
Yến Hàng do dự, chạy về hướng tiểu khu.
Chạy đến cổng hắn hỏi bảo vệ một câu: "Em trai tôi vừa về đúng không?"
Bảo vệ gật gật đầu, khoa tay nói: "Xách một túi đồ nướng to như này, tôi nhìn thôi đã thấy đói rồi."
Yến Hàng liền chạy đuổi theo về phía trước một đoạn thì thấy Sơ Nhất.
Một tay xách một túi đồ nướng to tướng, một tay cầm điện thoại ấn ấn.
Yến Hàng thả nhẹ bước chân, vừa rảo nhanh bước lên phía trước, vừa thò tay sờ sờ trong túi tìm hung khí gì đó.
Mò mãi chỉ có cái bật lửa Sơ Nhất tặng hắn.
Lúc hắn chỉ còn cách Sơ Nhất một bước chân liền đưa cánh tay ra, đang chuẩn bị chộp lấy vai Sơ Nhất, điện thoại trong túi hắn đột nhiên vang lên.
Yến Hàng sợ hết hồn.
Sơ Nhất cũng sợ hết hồn, đột nhiên quay đầu lại.
Yến Hàng mặc kệ điện thoại, bắt đầu màn nhập vai tuyệt vời.
Hắn siết vai Sơ Nhất lại, cầm bật lửa dí vào đầu Sơ Nhất: "Không được nhúc nhích."
"Đại, đại, đại ca tha, mạng." Sơ Nhất ngẩn người.
Lúc này vừa hay nói lắp phối với hoàn cảnh hoàn mỹ vô cùng.
Yến Hàng nín cười: "Đưa tiền đây."
"Mua đồ, nướng hết, hết rồi," Sơ Nhất nói, "Nếu không anh, anh lấy, lấy đồ, nướng đi."
Yến Hàng búng ngón tay, bật bật lửa.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên.
Sau đó hai người bọn họ cùng lúc ngửi thấy mùi khen khét, lập tức ngây ngẩn cả đôi.
"Đệt mợ!" Yến Hàng nhanh chóng thu tay về, đóng nắp bật lửa lại, "Cháy chỗ nào rồi?"
"Tóc em," Sơ Nhất nói xong lập tức dùng ngón tay đâm vào bụng hắn, "Bùm!"
"A!" Yến Hàng che bụng lảo đảo lùi về sau hai bước, "Không ngờ em lại là người như vậy..."
"Bùm bùm!" Sơ Nhất giơ ngón tay về phía hắn nổ liền hai phát súng, sau đó đưa ngón tay lên mồm thổi thổi.
Yến Hàng nở nụ cười: "Kỹ năng diễn xuất không tồi nhỉ."
Sơ Nhất lúc này mới cười rộ lên: "Sao, sao anh tan làm cũng không, không nhắn tin, cho em?"
"Lên xe mới nhớ ra, chen giữa một đoàn người ngại lấy điện thoại ra," Yến Hàng vừa nói vừa lấy điện thoại, "Vừa nãy điện thoại không biết..."
"Em gọi," Sơ Nhất nói, "Vừa mới có, chuông tự nhiên đằng sau, kêu lên, dọa em, em nhảy dựng."
"Mua nhiều đồ nướng thế?" Yến Hàng xách lấy túi nhìn bên trong một chút.
"Ăn, ăn khuya luôn," Sơ Nhất nói, "Em thấy anh có, có bia."
"Ăn nướng uống bia xem phim," Yến Hàng nói, "Muốn như thế đúng không?"
"Vâng," Sơ Nhất cười cười, "Em chưa, chưa thử bao, giờ."
"Nhóc đáng thương," Yến Hàng ôm vai cậu, cùng nhau đi về nhà, "Trước đây buổi tối ngoài chạy bộ, úp mặt vào hốc cây ven sông, em còn có trò gì khác không?"
"Ngồi bàn học thẫn, thần thờ," Sơ Nhất nói, "Em có thể thẫn, thẫn thờ cả, buổi tối."
Yến Hàng thở dài.
"Về, về sau thì ở, quyền quán," Sơ Nhất nói, "Làm thuê, em quét, quét dọn vệ sinh."
"Một tháng được bao nhiêu tiền?" Yến Hàng hỏi.
"Một ngàn ba," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Không, một ngàn, tám."
"Quét dọn vệ sinh một ngàn tám?" Yế Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Em lừa ai đấy?"
"Có một lần huấn, huấn luyện viên bảo em đánh, đánh quyền," tự nhiên Sơ Nhất có chút đắc ý, "Nói thắng thêm, năm trăm."
"Em thắng?" Yến Hàng hỏi.
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy như mình sắp thành quyền sư đến nơi rồi.
Quyền sư Chó đất nổi danh.
"Hôm nào rảnh rỗi tìm một chỗ hai chúng ta thử xem," Yến Hàng nói, "Anh thực sự phải thử một chút xem rốt cục có thật em trâu bò tới mức đó không."
"Thua coi như em nhường, nhường anh." Sơ Nhất nói.
"Mặt mũi đâu, em thắng là em trâu bò, em thua lại do em nhường anh?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Ừm." Sơ Nhất nghiêm túc gật gật đầu.
Thực ra cậu bất kể là đánh nhau hay đánh quyền với người khác đều không lo lắng gì cả, có đánh được hay không, cậu đều mặc định là đánh được.
Riêng mỗi Yến Hàng, cậu đoán không ra.
Căn bản cậu chưa từng nhìn thấy Yến Hàng dùng quyền đánh nhau, hai lần đánh nhau trước đó do thực lực đối phương quá yếu, Yến Hàng không có cơ hội phát huy năng lực.
Luôn cảm thấy Yến Hàng giống chú Yến, đều là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, rèm cửa sổ đều mở hết ra, có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài, còn có từng mảng từng mảng ánh sáng đèn hắt lên bầu trời đêm ấy.
Sơ Nhất đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
"Sao thế?" Yến Hàng đứng phía sau cậu, chống cùi chỏ lên vai cậu.
"Anh," Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn cùi chỏ hắn, "Em không, cao được."
"Thật thế á," Yến Hàng càng dùng sức đè cùi chỏ xuống, "Ảnh hưởng đến giấc mộng mét của em à?"
"Ký túc xá bọn em mỗi, mỗi em với Ngô, Húc thấp nhất." Sơ Nhất thở dài.
"Còn có người thấp hơn em phải vui mới đúng chứ," Yến Hàng nở nụ cười, quay người kéo ngăn kéo tủ TV, "Đi, dựa vào tường, anh đo cho."
Sơ Nhất đứng sát bờ tường.
Yến Hàng cầm quyển sách kê lên đầu cậu vạch một đường.
Sơ Nhất giương mắt nhìn một chút.
Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy sách của Yến Hàng, cậu sẽ có một cảm giác kỳ quái, bình thường cậu chẳng thấy Yến Hàng và sách liên quan gì đến nhau.
Yến Hàng giống một kiếm khách tiêu sái hành tẩu giang hồ hơn.
Nhưng nghe Yến Hàng nói tiếng Anh, hát tiếng Anh, đọc ... Cậu còn chưa kịp nhìn rõ tên sách, Yến Hàng đã nhấc quyển sách đi, cầm thước bắt đầu đo đo trên tường.
Sơ Nhất nhìn cuốn sách bìa màu tím vứt bên cạnh: "Đó là anh khẩu, khẩu, khẩu ..."
Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cậu: "Im xem nào."
Sơ Nhất im.
"Cứ có cảm giác em mà tiếp tục nói nhất định sẽ đụng đến mấy từ ngữ không bình thường," Yến Hàng nói, "Đó là mấy tiểu tỷ tỷ đề cử cho anh, tài liệu phiên dịch."
"Phiên dịch," Sơ Nhất đối với từ không quen phải có một quá trình làm quen, "Cái gì, không bình thường?"
(Cua: 口译 là phiên dịch, phát âm là kǒuyì. Chắc ảnh sợ em đọc chệch sang từ khác. Tội nghiệp em bé Sơ Nhất ngây thơ, sao hiểu được Hàng ca nghĩ cái gì -_-)
Yến Hàng cười cười không nói gì, nhìn thước đo: "Một mét bảy... bảy"
"Cao lên rồi!" Sơ Nhất vừa nghe thấy liền hưng phấn vỗ tường một phát, "Ba! Ba cm!"
"Đến mức đó sao," Yến Hàng nhìn cậu, "Không biết lại tưởng em cao thêm mét."
Cao lên thật sự làm cậu vui ơi là vui, trước đây cậu không cảm thấy gì, bà ngoại nói cậu lớn lên sẽ thấp, bởi vì mẹ Sơ không cao, bố Sơ cũng không cao lắm, dì rất lo lắng, sợ rằng khi cậu còn