Từ mỗi sợi tóc đến gan bàn chân, đều trở nên yếu mềm.
Sơ Nhất nhận thấy rằng bộ dạng bây giờ của mình chính là nỗi sợ sệt ánh mắt của mọi người khi xưa, nhưng bây giờ đã khác, cậu cùng Yến Hàng ôm lấy nhau, đặt cằm lên vai anh rồi nhắm mắt lại.
Thật sự là... chữ "Yêu" này lại có sức mạnh to lớn đến dọa người.
Yêu là gì.
Không biết.
Sơ Nhất xưa nay chưa từng nghĩ tới, nhận thức của cậu về chữ yêu này chỉ liên tưởng duy nhất đến từ "Tôi yêu tổ quốc".
Khi thầy giáo nói yêu cha yêu mẹ, cậu còn rất mê man, nếu nói về yêu, thì cậu cũng chỉ có thể yêu ông bà nội, còn có cả dì nhỏ mà thôi.
Dưới cái nhìn của cậu, yêu rất xa vời, cũng rất phức tạp, hơn nữa rất mờ ảo, một chút cũng không cảm nhận được sự chân thật nào.
Mãi cho đến khi cậu cảm giác được ý nghĩa trong câu nói của Yến Hàng, cậu lần đầu tiên, thật lòng muốn mang câu nói siêu cấp buồn nôn này nói ra khỏi miệng.
Về phần tại sao lại giành nói trước, cậu cũng không chắc lắm.
Có lẽ là muốn bù đắp lại cái lần Yến Hàng chút nữa rơi vào nguy kịch khi nghe cậu nói rằng "Em thích anh", vì vội vàng nói ra mà Yến Hàng bị kẻ gian đánh trộm, phiền muộn vô cùng.
Mà lúc Yến Hàng đáp lại cậu.
Hài lòng.
Không sai, chính là hài lòng.
"Đi thôi?", Yến Hàng nhẹ giọng nói.
"Ừm", Sơ Nhất mở mắt ra, trông thấy một chiếc xe thể thao đang đậu ở ven đường, cửa sổ xe để hở, có thể nhìn ra được một cô gái đang ngồi ở ghế lái nhìn về phía hai người bọn họ, cậu ngẩn người, "Kia có phải, là chị gái, khi nãy không?"
"Cái gì?", Yến Hàng buông cậu ra, quay đầu lại nhìn, thấp giọng nói một cậu, "Má nói? Sao cô ta lại ở đây?"
"Bếp trưởng Yến", cô gái trong xe gọi vọng ra ngoài, "Cậu không phải là đang khiến chị cảm thấy vô vọng, nên mới diễn cảnh vừa rồi với người anh em này đâu ha?"
"À", Yến Hàng đáp một tiếng, "Kỹ năng diễn xuất thế nào?"
"Rất dạt dào tình cảm", cô cau mày, liền nhìn qua Sơ Nhất, "Nhóc con, hai người là một đôi thật sao?"
"Chị thấy rồi đó, anh ấy là, của tôi", Sơ Nhất gật gật đầu.
Đại tiểu thư rất khó chịu vỗ tay lái một cái: "Tôi đúng là xui xẻo mà!"
"Nhanh đi về đi", Yến Hàng nói, "Cấm chị dừng xe lại nữa đó, còn dừng thì tôi sẽ chụp lại báo công an có người theo dõi".
Đại tiểu thư không lên tiếng, cực kỳ buồn bực nhíu mày nhìn hai người hồi lâu, cuối cùng vỗ mạnh lên vô-lăng, khởi động xe lái đi mất.
"Đi thôi, về nhà nào", Yến Hàng vỗ vỗ sau lưng cậu.
"Sinh sự", Sơ Nhất cùng anh khoác vai tiếp tục trở về nhà.
"Cũng không hẳn là sinh sự", Yến Hàng nói, "Chắc cô ấy tưởng lời anh nói khi nãy là giả, nhưng bây giờ phát hiện ra là thật, sẽ không dễ tiếp thu lắm".
"Anh thật, sự nói như vậy, sao", Sơ Nhất nói, "Em là bạn trai, này kia á".
"Phải", Yến Hàng gật gật đầu, "Thật ra anh không muốn nói ra đâu, cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng mà cô ấy cứ đến mấy lần, nếu không nói rõ thì cũng không thích hợp nữa, nên anh đã nói ra luôn".
"Nếu như chị ấy, nói cho người khác thì", Sơ Nhất có chút bận tâm, "Có ảnh hưởng, đến anh không?"
"Ảnh hưởng gì chứ", Yến Hàng giơ tay lên, chậm rãi xoay người lại, "Yêu người đồng giới mà cho nghỉ việc? Làm việc không phạm sai lầm gì, thì có thể ảnh hưởng gì chứ".
"Ừm", Sơ Nhất cười cười.
Hai người đi được một đoạn thì tiếp tục chạy về nhà.
Sơ Nhất một chút cũng không cảm thấy mệt, tâm tình rất thoải mái, cùng đi đi lại lại trong phòng bếp với Yến Hàng, đồ ăn mua được đều mang đi cất xong hết cả rồi, cậu cầm lấy điện thoại của Yến Hàng: "Bây giờ, livestream đi".
"Làm gì", Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Lâu rồi chưa nghe các chị gái khen em đáng yêu đúng không?"
"Thật ra là, muốn", Sơ Nhất nói, "Phát cơm chó, cho các chị, ấy".
Yến Hàng nở nụ cười, đưa tay qua mở khóa điện thoại, "Tùy em vậy".
Sơ Nhất giúp Yến Hàng mở vào trang phát sóng, vẫn theo thói quen lướt mắt qua dòng thông báo trên blog của Yến Hàng: "Thông báo của anh, có tin luôn này, không đọc hả?"
"Có thời gian thì mới từ từ xem", Yến Hàng lấy khẩu trang đeo lên, "Các chị gái ấy cũng chẳng quan tâm anh có đọc hay không đâu, chủ yếu toàn là hò hét, rồi còn tán gẫu với nhau nữa".
Sơ Nhất bấm vào bắt đầu phát sóng, đưa điện thoại lên đối diện với Yến Hàng: "Khai, máy".
- Cấp tốc tới rồi đây
- Vận tốc ánh sáng đây
- X tốc tới rồi đây...
- Weibo hôm nay là cún con phát trực tiếp này
- +, giọng nói không giống nhau
- Chắc chắn là cún con rồi, anh trai tiểu Thiên mà phát sóng thì sẽ chẳng chào hỏi vậy đâu, chỉ có cún con mới vậy thôi
- Vừa nhìn đã biết là em cún thật thà gòi~
"Hôm nay sẽ làm tạm một chiếc bánh pizza với nguyên liệu siêu cấp đơn giản", Yến Hàng nói, "Không làm từ bột, mà làm từ phô mai..."
"Được...", Sơ Nhất nói.
"Không phải nói với em đâu", Yến Hàng nói.
"Được", Sơ Nhất tiếp tục nói.
-
- Anh trai tiểu Thiên này sao lại làm vậy hả hahaha
- Cún con bình tĩnh thật nha
- Được
"Cách làm cũng giống như pizza bình thường thôi, cho phô mai lên, muốn ăn bao nhiêu thì thả bấy nhiêu", Yến Hàng rất lưu loát rải phô mai lên trên, sau đó cho muối cùng gia vị vào, "Quay phim phiền phức kia, vỗ đồ ăn một cái nào"
- Được
- Được
"Được", Sơ Nhất cầm điện thoại vỗ vỗ vào tay.
- Tay tay tay tay
- Quay phim, nói cậu vỗ đồ ăn chứ không phải vỗ tay
- Cún con hiểu chúng ta lắm
- Hahahahahaha
- Đáng yêu muốn chết tôi rồi, làm sao bây giờ đâyyyy
- Muốn cướp cún con, nhưng đánh không lại anh trai tiểu Thiên
"Bước sau cũng giống như cách làm pizza bình thường, hôm nay là sẽ nặn hình khúc xương", Yến Hàng nói, "Cẩu ca rất thích xương". (qt ghi là "Bồi Căn", mình chế lại thành xương lun:".