Cụ thể sẽ chết vì chuyện nào đây?
Cô không biết.
Ít nhất trước mắt vẫn chưa biết.
Trình Thủy chột dạ hơn nửa buổi tối, có mấy gã con trai tiến đến gần cô đều thấy không thú vị, bọn họ sang bên trái, cô liền nhìn qua bên phải.
Một lần nữa lại mặt đối mặt với Mộ Đình Đình.
Mộ Đình Đình chống cằm đánh giá cô từ đầu đến chân —— tóc không vuốt, khuyên tai cũng không lộ ra, mặt mộc, ngay cả quần áo hôm nay mặc cũng đều quy quy củ củ.
Quả nhiên, có khuôn mặt xinh đẹp thì dù là mặc đồng phục cũng có một đống người sán lại.
Mộ Đình Đình thở dài, lại thở dài, vốn dĩ muốn cảm thán vài câu, kết quả vừa hé mắt một tí, thiếu chút nữa sợ tới mức ngã lăn từ trên ghế xuống.
Trình Thủy không chú ý lắm, lúc duỗi tay lấy ly rượu, người hai bên trái phải đồng thời mở miệng.
Bên trái là giọng nam, lời thoại làm quen cực kỳ quen thuộc: “Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi a?”
Bên phải là Mộ Đình Đình, mỗi ngày đều hỏi một vấn đề: “Thủy Thủy, anh cậu cho cậu tới quán bar không?”
“Không cho.”
Trình Thủy quay đầu, hướng người đàn ông bên kia cong cong khóe mắt: “Mười…… Tôi đi toilet một chút.”
Giọng nói rơi xuống, căn bản còn chưa cho mấy người kia thời gian phản ứng, Trình Thủy đã cầm di động chui vào trong đám người, dáng người cô gầy, cho nên quá trình đặc biệt thuận lợi.
Lúc đến chỗ rẽ ở hành lang, Trình Thủy cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả không đến hai giây, phía sau đột nhiên có giọng nam vang lên. Lời nói giống hệt gã trai muốn bắt chuyện khi nãy, nhưng giọng điệu và ngữ khí rõ ràng không giống nhau, lời nói mang theo cái vẻ lạnh nhạt cùng ngạo khí thường thấy của Quý Diễn, "Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
Trình Thủy thiếu chút nữa trượt chân.
“Trình Thủy,” giọng Quý Diễn không có nhiều biến hóa, "Là em qua đây hay để anh qua đấy?"
Đầu Trình Thủy cũng chưa dám quay lại.
Giọng Quý Diễn vang lên ở cách sau cô không xa, Trình Thủy rũ mắt đứng đó, nửa giây sau, cô trơ mắt nhìn gạch men màu trắng sứ trên sàn nhà, kia dường như có một bóng đen dang dần dần ép qua.
Một chút lại một chút, một hào đến một li, cho đến khi bao hết toàn bộ cái bóng của cô lại.
Trình Thủy trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Cô vẫn bất động, đồng tử co rụt, chớp mắt, tính toán lát phải bán đứng bạn bè, nói hôm nay là sinh nhật, Mộ Đình Đình nhất quyết kéo cô qua, kết quả còn chưa mở miệng, cô đã nghe Quý Diễn nói: "Có một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?"
Giọng nói càng gần, giống như lướt ngay bên tai, đến tiếng hít thở của Quý Diễn, Trình Thủy cũng nghe được rõ ràng.
Rất nhẹ rất nhẹ, lại mang theo một loại cảm giác dụ hoặc vô danh.
Đầu Trình Thủy càng nặng, theo bản năng đáp câu: “Tin xấu.”
Cô tương đối hưởng thụ quá trình trước khổ sau ngọt, khổ tận cam lai.
Quý Diễn cười một tiếng: “Ba mẹ biết lần trước em thi thử được điểm rồi.”
Bài thi có điểm, tổng điểm của Trình Thủy là .
Đến Mộ Đình Đình vì lúc đi thi được ngồi cạnh một bạn học bá nên cao hơn cô một điểm.
Trình Thủy nhíu mày, nửa ngày đều không dãn ra được: “Tin tốt là gì?”
Quý Diễn: “Ngày mai ba mẹ về nước.”
Trình Thủy: “……”
Con mẹ nó đây có mà là tin tốt cái rắm ý!
“Cái này cũng là tin xấu đúng không?”
Không chỉ là tin xấu, quả thực là sét đánh giữa trời quang.
“Với anh mà nói thì không phải.”
“……”
Nói như thế nào, Quý Diễn trừ mỗi khuôn mặt kia, chỗ nào trên người cũng đặc biệt thiếu đánh.
Hôm nay Trình Thủy có uống rượu, hơi men bốc lên đến đầu, lời nói chưa được não bộ xử lí đã nhảy ra khỏi miệng: "Quý Diễn có phải anh có bệnh đúng không?"
Đối tượng là Quý Diễn, Trình Thủy một chữ thô tục đều không nói được.
Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ lời này, kết quả lời nói vừa ra, sau khi phản ứng lại vài giây, cô lại đột nhiên ý thức được những lời này cũng không khác mấy lời thô tục là bao.
Quả nhiên là ở bên cạnh Mộ Đình Đình trong thời gian dài, đến chỉ số thông minh cũng bị kéo thụt.
Trình Thủy nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt rất thong thả quét hết trái phải trên dưới một lần, có người qua đường Giáp từ toilet đi ra, nên không thể tránh được mà hơi dịch đến chỗ Quý Diễn.
Dù sao cũng đã lớn, mấy năm trước ngây ngây ngô ngô đã sớm qua, đảo mắt một cái, đã thành một người đàn ông biết giấu tâm tư bên trong rồi.
Quý Diễn áo trắng quần đen đựa nhẹ sang bên cạnh, ánh mắt dừng trên mặt Trình Thủy: "Em nói gì cơ?"
Trình Thủy tiếp tục nuốt nước miếng.
Quý Diễn: “Vừa rồi anh không nghe rõ.”
Trình Thủy: “Em nói…… Anh thật đẹp trai quá đi!”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của cô đã tăng lên không ít, nhưng thật ra trong lòng lại ngược lại___ rõ ràng đã đem Quý Diễn coi thành kẻ điếc luôn rồi.
Trình Thủy nỗ lực làm ra một bộ dạng vô tội, đáng tiếc căn bản không phải là lời thật lòng gì, mắt chớp rồi lại chớp, không giống tiểu bạch thỏ ngay thơ, nhưng lại giống hồ ly tinh câu dẫn người.
Quý Diễn tiến về phía cô nửa bước, vừa nhấc tay lên, cực kì tự nhiên vén ít tóc rũ của Trình Thủy ra sau tai, sau đó anh lại giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói một câu: “Đêm nay tốt nhất em ngoan một chút.”
Trái tim Trình Thủy bị dọa nhảy lên tận cô, hô hấp cũng nhanh hơn.
Đến khi phản ứng lại, Quý Diễn đã đứng thẳng người, khóe môi anh hiếm lắm mới cong lên nửa phần ý cười: "Uống nhiều quá rồi à?"
Trình Thủy giấu tay trong túi áo nắm thật chặt, “…… Không có.”
Quý Diễn không tỏ ý kiến, giơ tay chạm chạm mặt cô, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ lại lành lạnh, còn có thoang thoảng mùi rượu.
Sau đó, Trình Thủy nghe thấy anh nói: “Mặt đỏ.”
Mặt có đỏ hay hồng không thì cô không biết, nhưng hiện tại cô thật sự thấy nóng.
Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều nóng cả.
Trình Thủy giơ tay chạm chạm cằm, cảm giác say cùng với nhiệt độ như đang thôi miên cô, cô mạnh mẽ chớp mắt hai cái: "Nhiệt độ điều hòa quá cao."
Không đợi anh đáp, tay Trình Thủy đã rời cằm đi xuống, dừng lại trên cổ áo, vừa định kéo khóa xuống cho thông khí, tay đã bị người ta cầm kéo xuống.
Trình Thủy sửng sốt hai giây: “…… Anh?”
Quý Diễn giống như lười nói chuyện với cô, không nói một lời đã lôi cô xuống lầu, sau đó xuyên qua đám người đủ dạng kia, lập tức ra khỏi quán bar.
Trước khi ra đi qua quầy bar, Trình Thủy hình như còn thấy Mộ Đình Đình lung lay trước mặt một chút, cứ từng người từng người, cô đến cả cái bóng cũng không thấy rõ đã bị túm ra quán bar.
Đèn nê ông ở cửa lóe sáng lóa mắt, lập tức lấn áp làm đèn đường cách đó không xa ảm đạm vô cùng, đêm đông gió lạnh thổi quét khắp nơi, Trình Thủy rụt lại một chút, dùng sức quá mạnh lại dẫm lên chân người đàn ông bên cạnh.
Quý Diễn mặc cũng không nhiều lắm, trên chân đi đôi giày trắng tinh, vì thế chẳng vui vẻ gì khi bị Trình Thủy dẫm phải.
Trình Thủy cúi đầu, nhìn rõ ràng.
Sau đó cô rối rắm mất hai giây để lựa chọn giữa việc thẳng thắn xin lỗi và im ỉm bỏ qua.
Qua hai giây, cô quyết đoán lựa chọn vế sau ——
Quý Diễn cận thị, hơn nữa ánh sáng không tốt, chắc về nhà anh mới phát hiện được
Trình Thủy nuốt một ngụm nước miếng, cô ít khi làm mấy chuyện xấu kiểu này, nên vẫn cảm thấy nội tâm bất an, chờ xe taxi non nửa phút, cô hết nhìn vết đen trên đôi giày trắng của Quý Diễn, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt sạch sẽ đẹp đẽ của Quý Diễn.
Sau ba giây, Trình Thủy thấy anh liếm môi dưới, cô không nhịn được cũng liếm một cái, “Anh, giày anh hôm nay trắng thật.”