Từ sau khi Quý Diễn đến thành phố Lâm thực tập, Trình Thủy càng ngày càng quy củ.
Cuối năm đã sắp đến, hai vợ chồng xác nhận đã ổn định xong lại bay qua nước ngoài. Trình Thủy sống dưới mắt ba mẹ ba ngày, mỗi ngày đều phải giả bộ thành học sinh ngoan ngoãn
Đi sớm về trễ, trong tay trừ sách giáo khoa thì chính là sách ôn luyện.
Cứ thế qua mấy ngày, hình tượng của Trình Thủy trong lòng ba mẹ cô vất vất vả vả xoay về điểm ban đầu, kết quả hôm nay cô chỉ mới dậy muộn có vài phút đã thấy Mộ Đình Đình đáng chết vốn đợi cô cùng đi đến trường đi vào
Hứa nữ sĩ mới định đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, kết quả ngay ở cửa, hai người trực tiếp chạm mặt, không ai nhúc nhích cả.
Mộ Đình Đình là bị dọa, còn tưởng nhà cô thuê người giúp việc, đỉnh đầu vắt ngang qua một cái cầu vồng: “Vị này đại……”
May mà Trình Thủy phản ứng nhanh, trước khi để cô nàng nói câu “Bác gái” kia, đã che miệng cô nàng lại lôi đi.
Lúc đi qua bên người bà Hứa, Trình Thủy đặc biệt không biết xấu hổ hôn một cái lên mặt bà: "Mẹ, hôm nay mẹ càng đẹp ra đấy nha"
Mắt Mộ Đình Đình trừng lớn, còn không kịp nhìn rõ bác gái trước mặt đã bị Trình Thủy thô bạo túm đi
Trình Thủy vốn dĩ định cả ngày hôm nay đều không để ý tới Mộ Đình Đình nữa, kết quả mới vừa hết tiết thứ hai thì đã không chịu được.
Mộ Đình Đình ngồi bàn sau cào cổ cô, Trình Thủy sợ ngứa, thiếu chút nữa lập tức từ ghế đứng phắt dậy.
Ghế nhẹ ma sát lên trên mặt đất một chút, cùng với tiếng động này, còn có giọng nam vang lên bên tai: "Bạn học Trình Thủy, đề vật lý cậu biết làm không?"
Trình Thủy quay đầu trừng Mộ Đình Đình, sau đó lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên tay trái: “Biết.”
Bạn nam ngồi cùng bàn rõ ràng không tin lắm, mắt rũ xuống đẩy gọng kính, nhìn đến sách ôn vật lý của cô
Cả trang giấy đầu kín chữ.
Quả thực là kỳ quan thế giới: Trình Thủy trước nay cứ đến giờ vật lý là ngủ thế mà lại bắt đầu làm bài rồi.
Trình Thủy xoa xoa mắt, rất kiên nhẫn giải thích một câu: “Mấy ngày nay tớ làm bài đến tận nửa đêm đấy……”
Cô nói rồi lại chỉ chỉ mắt mình, “Cậu xem mắt tớ”
Mộ Đình Đình ở phía sau vừa muốn tiếp câu “Quầng thâm mắt đều hiện ra rồi”, kết quả chậm một bước, cô nàng nghe thấy Trình Thủy nói: “ Vẫn lấp lánh ánh sáng nhiệt tình yêu học tập.”
Học bá: “……”
Hôm nay, Trình Thủy nghiêm túc nghe giảng một ngày.
Cô bị hổng kiến thức nghiêm trọng, nhưng cũng may là người thông minh, nên cũng không cảm thấy như thế là kiệt hết sức.
Lúc hết tiết tự học buổi tối, tan học đã là h rưỡi.
Trình Thủy tùy tiện tìm một đoạn ghi âm rồi đeo tai nghe, Mộ Đình Đình ở bên cạnh ríu rít nói chuyện, vừa lúc truyền vào tai không đeo tai nghe của cô.
“Thủy Thủy, hôm nay sao cậu lại giải thích với Mạnh Vĩ a?”
Trình Thủy rất ít khi nói chuyện với người khác phái, trừ nơi đặc thù như ở hộp đêm quán bar
Cô vốn có tiếng khó gần.
Mắt Trình Thủy khẽ nhấc, cẩn thận nghĩ nghĩ.
Đại khái là vì…… tư thế đẩy kính của cậu ta, đặc biệt giống Quý Diễn.
Trình Thủy hạ mắt, không trả lời, chỉ cúi đầu kéo tai nghe xuống thu lại, sau khi bỏ vào túi lại ngẩng đầu, thấy cách đó không xa có đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Mộ Đình Đình kích động hơn cô nhiều: “Cậu nói xem nếu lúc này Chủ Nhiệm Giáo Dục lấy đèn pin chiếu qua đây…… Chậc chậc chậc……”
Ngẫm lại hình ảnh ấy là cảm thấy thú vị rồi, Trình Thủy “Sách” một tiếng, tay lại không tự giác nâng lên, khẽ chạm vào môi dưới.
Mộ Đình Đình còn đang kích động, nhảy nhảy nhót khắp nơi như thế sắp bay lên đến nơi, mỗi bước đi lại lưu luyến nhìn về phía kia: “Thủy Thủy, có ai từng hôn cậu chưa a?”
“Chưa.”
“Vậy cậu đã từng hôn ai chưa a?”
“……”
Mộ Đình Đình phát vào gáy một cái, cô nàng tuyệt đối là choáng váng, nên mới đem hỏi vấn đề nhàm chán này đến hai lần.
“Cậu……”
“Hôn rồi.”
Mộ Đình Đình vẻ mặt như đang nằm mơ: “Cái gì?”
Trình Thủy ngoắc ngón tay với cô, chờ Mộ Đình Đình ghé qua, cô lập tức duỗi tay bắn lấy gáy cô nàng.
Bốp một tiếng, dùng hết sức lực.
Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Mộ Đình Đình xé rách cả bầu trời đêm, lập tức làm cho cặp tình nhân đang hôn nhau nồng nhiệt kia sợ tới mức nhảy tách ra.
“Trình Thủy cậu có bệnh sao!”
Trình Thủy liếc mắt nhìn hai người kinh hồn chưa định kia, chẳng bận tâm đến lửa giận của Mộ Đình Đình, chậm rì rì phun ra mấy chữ: “Nhìn phiền.”
Cô không hôn đến người mình thích được.
Nên nhìn bọn họ đặc biệt, đặc biệt phiền.