Phó Chân ngồi lên xe buýt nhưng không có về nhà ngay, sắc trời còn sớm, hắn muốn đi siêu hị mua chút gạo và mì, xách hai cái bao đi ra siêu thị, xuyên qua đường cái hướng cầu vượt đối diện đi qua.
Dưới cầu vượt có một ông cụ bị mù hai mắt, quần áo trên người rách tả tơi, ông đang kéo đàn nhị, bài "Moon reflection on second spring", ngựa xe như nước, thiên địa mênh mang.
Phó Chân dừng lại trước mặt ông cụ, chờ ông kéo xong bài này, liền đem năm đồng tiền đặt ở trong chén.
Sắc trời dần tối xuống, Phó Chân cầm theo hai bọc nilon chậm dãi đi về tiểu khu, hoàng hôn dần rơi xuống đỉnh núi, ánh màu cam bao phủ khắp thành phố, bóng dáng của hắn bị kéo đến thon dài.
Hai huynh đệ Lưu gia đã chờ ở đây mấy ngày, mỗi lần Phó Chân về đều đi theo một người nam nhân xa lạ, cũng không biết hắn cùng Phó Chân có quan hệ gì, cho nên không dám dễ dàng xuống tay.
Nhưng hôm nay bọn họ đã chờ được cơ hội Phó Chân đi một mình, lúc trước họ đã kiểm tra qua, các camera ở đây phần lớn đều đã bị hư, những cái còn dùng được cũng không quay đến chỗ bọn họ động thủ, lão đại cùng lão nhị liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn Phó Chân đi vào chỗ gây án mà bọn họ đã tính toán trước.
Thời điểm đi đến hành lang, Phó Chân mơ hồ cảm nhận được có cái gì không đúng, nhưng mà vừa quau đầu, liền nhìn thấy một người nam nhân cao lớn đi về phía mình, Phó Chân biết không tốt, nhưng hắn là người què, khẳng định là chạy không thoát vị này, như vậy hiện tại hắn chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng mà không đợi hắn kịp kêu lên, sau ót đã ăn một gậy, miệng bị người gắt gao che lại từ phía sau, sau đó cả người bị cường ngạnh kéo đi, toàn bộ quá trình bắt cóc không có vượt qua hai phút, Lưu gia huynh đệ vì hôm nay, sớm đã đem động tác này luyện trăm ngàn lần.
Vừa rồi một gậy kia đánh không nhẹ, đầu óc Phó Chân trống rỗng, thẳng đến khi bị hai người kia nhét vào một chiếc Minibus, mới ý thức được mình hiện tại bị người trùm bao tải, chỉ là tạm thời còn không biết mục đích của hai người kia là cái gì.
Hắn muốn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thực mau trên đầu hắn đã bị trùm một cái túi cái màu đen, trước mắt hắn một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, đôi tay cột vào sau lưng.
Phó Chân tự nhận là mình không có kẻ thù, mấy năm nay làm việc rất thành thật, duy nhất cùng hắn có thù cũng chỉ có Phó Kiến Sâm bọn họ một nhà, mà Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình nếu muốn đối phó mình, tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp vụng về như thế.
Hai tay Phó Chân vô ý thức mà hoạt động, muốn thoát ra khỏi dây thừng, Lưu Hán lái xe ở phía trước, nhìn thấy động tác của hắn, đè thấp thanh âm uy hiếp: “Muốn sống liền ngồi yên cho tôi!”
Phó Chân dừng lại động tác, chớp chớp mắt, trước mắt như cũ là một mảnh đen nhánh, chiếc Minibus này đi khoảng nửa giờ, rốt cuộc dừng lại, Phó Chân bị người đẩy từ phía sau, thiếu chút nữa té ngã.
Lưu Hán từ trong xe nhảy ra, cùng Lưu Văn lôi kéo Phó Chân vào một phòng thiếc, trong phòng có bộ bàn ghế họ đã chuẩn bị sẵn, bọn họ cầm lấy dây thừng, đem Phó Chân cột vào ghế.
Cái túi trên đầu Phó Chân đã được lấy xuống, mắt nhìn trong bóng tối thật lâu làm hắn không kịp thích ứng với ánh sáng, một lát sau hắn mới chú ý tới mình bị nhốt ở đâu, loại phòng thiếc có thể tháo rời này thường được dùng làm kiot bảo vệ hoặc kiot bán hàng, chỉ bằng cái này hắn thật sự không có cách nào đoán ra ai đang bắt cóc mình.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống, Lưu Hán đem đèn pin đặt ở trên bàn, sau đó móc một cái chủy thủ từ trong túi áo ra, lưới dao lạnh băng xẹt qua mặt Phó Chân, hắn hướng Phó Chân nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ cần Phó Kiến Sâm cho tiền, chúng ta lập tức đem ngươi thả ra.”
“Các người bắt cóc tôi……” Phó Chân ngẩng đầu, trong bóng đêm, hắn không thể nhìn rõ diện mạo của hai người kia, hắn chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, hỏi một lần, “Là vì hướng Phó Kiến Sâm đòi tiền?”
Lưỡi dao giống như lưỡi rắn hoạt động trên gương mặt Phó Chân: “Đương nhiên.”
Thế nhưng có người bắt cóc hắn hướng Phó Kiến Sâm đòi tiền chuộc, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng Phó Kiến Sâm sẽ vì hắn giao ra một khoản không cần trả giá tiền tài đâu, hiện tại bọn bắt cóc đều không cần dùng đầu óc sao?
“Ngươi cười cái gì!”
Phó Chân sửng sốt một chút, vừa rồi hắn cười sao?
Hắn lắc lắc đầu, không nói gì.
Lưu Hán cảm thấy mình vừa rồi bị trào phúng, nhưng hắn đè tức giận xuống tiếp tục hướng Phó Chân hỏi: “Số điện thoại của Phó Kiến Sâm là gì?”
“Tôi không biết.” Phó Chân trả lời nói.
“Ngươi không biết?” Lưu lão đại phỉ nhổ, tiếp theo một cái tát ở trên mặt Phó Chân, “Số điện thoại của ba ngươi mà ngươi không biết?”
Phó Chân bị đánh đến choáng váng, mặt bên trái của hắn sưng đỏ lên, lực đạo tay của Lưu Hán không nhỏ, một mùi máu tươi ở trong miệng lan tỏa ra, đầu lưỡi của hắn ở xoay một vòng trong khoang miệng.
Lưu Hán thấy Phó Chân không nói lời nào, cau mày sờ soạng người Phó Chân, đem di động từ trong túi lấy ra, dùng ngón hắn hắn mở khóa, sau đó điện thoại hắn ra, hỏi hắn: “Là ba ba sao?”
Phó Chân không nói gì, số di động của hắn đã đổi rất nhiều lần, nhưng thông tin liên lạc của những người kia hắn luôn lưu lại.
Bất quá hai người kia sợ là phải thất vọng, bọn họ cho dù lấy được số điện thoại của Phó Kiến Sâm, Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình căn bản sẽ không vì hắn mà đưa tiền chuộc.
Điện thoại thực mau đã được kết nối, Lưu Hán trước một bước mở miệng hỏi: “Phó Kiến Sâm đúng không?”
“Ngươi là ai?” Thanh âm thâm trầm của Phó Kiến Sâm hỏi ở đầu kia điện thoại.bg-ssp-{height:px}
“Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết rằng, con trai của ông hiện đang ở trong tay tôi, nếu ông không làm thao những gì mà tôi nói, vậy thì ông sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.”
“Con trai ta?”
Phó Kiến Sâm hơi hơi nhíu mày, nếu là Phó Đình bị người bắt cóc, khẳng định sẽ có người nói cho hắn, huống hồ hắn vừa mới nói điện thoại với Phó Đình, hắn làm sao có thể bị bắt cóc.
“Phó Chân, như thế nào, hai ngày trước Phó tiên sinh mới gặp qua tiểu nhi tử của mình, hiện tại liền không nhớ rõ?” Lưu Hán nói.
Phó Kiến Sâm lúc này mới hiểu được, người bọn họ bắt cóc là Phó Chân.
“Các người bắt cóc hắn?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần Phó tiên sinh chuẩn bị tốt cho chúng tôi vạn, chúng tôi liền đem hắn thả ra, thế nào?”
Bút giao dịch này cũng không coi là có lời, dù sao Phó Chân cũng đã bị đuổi ra khỏi Phó gia từ hai năm trước, chính là Phó Kiến Sâm do dự, hắn nhớ tới nam hài từ trong mơ kia của mình, nhớ tới hai ngày nhìn thấy Phó Chân.
Lưu Hán tiếp tục nói: “Tôi để cho Phó tiên sinh một đêm suy nghĩ, hy vọng trước giờ sáng mai, ông có thể đem vạn chuyển tới tài khoản của tôi, ông không cần nghĩ báo cảnh sát hoặc dùng biện pháp khác để tìm chúng tôi, tôi dám cam đoan, nếu tôi có chuyện ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ kéo tiểu nhi tử của ông cùng nhau xuống địa ngục.”
Lưu Hán nói xong liền chấm dứt cuộc gọi.
Phó Kiến Sâm nắm di động ngốc tại chỗ, một bên Đường Loan Loan nhìn thấy hắn khác thường, đi tới hướng Phó Kiến Sâm hỏi: “Ba ba, người làm sao vậy?”
Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn về phía Đường Loan Loan, trong mặt Đường Loan Loan hiện lên thân ảnh của mình, lúc này thời điểm Phó Kiến Sâm đối mặt nàng không nói được bất kì câu nói dối nào, hắn nhấp môi dưới, liền đem cuộc đối thoại vừa rồi nói rõ ràng ra.
Đường Loan Loan nghiêng nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng nghiêm túc tự hỏi, sau một lúc lâu nàng đối Phó Kiến Sâm nói: “Người ở Thành phố Bình Hải này đều biết vào hai năm trước ba ba đã đem Phó Chân đuổi ra Phó gia, sao có thể còn bắt cóc hắn tới cùng ba ba đòi tiền đâu?”
Phó Kiến Sâm còn cảm thấy có nơi nào không đúng, nhưng mà hắn không khống chế được gật gật đầu, đối Đường Loan Loan nói: “Con nói không sai.”
Trong phòng an tĩnh, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài gió Bắc đang gào thét, nhánh cây theo cuồng phong lắc lư, Đường Loan Loan nhếch khóe miệng lên, đối Phó Kiến Sâm nói: “Cũng có khả năng là Phó Chân không có tiền đi, nếu không ba ba chuyển cho hắn chút tiền đi.”
Phó Kiến Sâm lập tức minh bạch ý tứ của Đường Loan Loan, nàng cảm thấy chuyện này có thể là kế hoạch của Phó Chân.
Thấy Phó Kiến Sâm không nói lời nào, Đường Loan Loan hỏi tiếp nói: “Ba ba tính toán làm sao bây giờ?”
Phó Kiến Sâm: “Ba không muốn nghĩ tới”
Đường Loan Loan rũ xuống mi mắt, nàng tuyệt đối không có khả năng để Phó Kiến Sâm đem vạn giao cho Phó Chân, nàng muốn nghĩ cái biện pháp, để Phó Kiến Sâm quên chuyện này.
Sau khi Lưu Hán tắt điện thoại liền vô cùng cao hứng, mà ngày hôm sau chờ không thấy Phó Kiến Sâm đem tiền chuyển tới tài khoản bọn họ, chính là bọn họ vẫn luôn chờ tới giờ trưa ngày hôm sau, không chỉ không có người chuyển tiền vào tài khoản, mà cũng không gọi được cho Phó Kiến Sâm.
Đang lúc ăn cơm Lưu Hán nhìn di động mắng một tiếng thô tục, dưới cơn tức giận đem hộp cơm cấp cho Phó Chân trực tiếp ném vào thùng rác.
Phó Chân rũ đầu, nhìn chằm chằm mặt đất xi măng dưới chân, cái gì cũng không có nói, hắn chưa từng ôm hy vọng gì với Phó Kiến Sâm, cho nên hiện tại cũng không có thất vọng.
Lưu Hán lại đợi một buổi trưa, bên phía Phó Kiến Sâm vẫn không có nửa điểm tin tức, thẳng đến thời điểm chạng vạng bọn Lưu Hán mới biết được, hôm nay Đường Loan Loan ở khách sạn gặp phải fans cuồng nên chịu kinh hách, thời điểm tránh né không cẩn thận té ngã, hiện tại Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình hai người đều ở bệnh viện bồi nàng.
Lưu hán tức giận đến dậm chân, sau lại đi đến trước mặt Phó Chân, đối hắn nói: “Chúng ta nếu không lấy được tiền từ chỗ Phó Kiến Sâm, ngươi liền bồi chúng ta cùng chết ở chỗ này đi.”
Phó Chân chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn tối tăm, đôi mắt hắn mông lung một màu sương trắng, hắn ồ một tiếng, sau lại đem đầu rũ xuống, không còn phát ra bất kì thanh âm nào.
“Ngươi không sợ chết?” Lưu Hán nắm lấy tóc Phó Chân, ở bên tai hắn hỏi.
Sợ sao?
“Sợ.” Phó Chân nhẹ giọng nói.
Nhưng là sợ thì thế nào đâu?