Phó Chân thập phần hối hận vì vừa rồi đã quay đầu lại để nhìn Đường Loan Loan, thế cho nên tâm tình tốt của hôm nay lập tức biến mất sạch sẽ.
Mà tâm tình của Đường Loan Loan cũng không tốt hơn tí nào.
Lúc ấy khi huynh đệ Lưu gia bắt cóc Phó Chân, sau gọi điện cho Phó Kiến Sâm đòi tiền, nàng đã lén đưa số điện thoại của họ vào danh sách đen của số di động Phó Kiến Sâm, sau lại phái người điều tra, xác định Phó Chân thật sự bị bắt cóc, mà không phải dùng phương thức này đòi tiền Phó Kiến Sâm.
Đường Loan Loan nhớ đến trên người Phó Chân còn có bản quyền của Sa Châu ký sự, chỉ cần hắn chết, nàng liền có thể quang minh chính đại đi biểu diễn Sa Châu ký sự, sẽ không lo có người biết nàng chưa mua bản quyền của bộ anime này, hơn nữa hắn còn sống cũng là chịu khổ, chẳng qua mình chỉ giúp hắn giải thoát sớm thôi.
Huynh đệ Lưu gia lúc nhận được điện thoại của Đường Loan Loan còn cho rằng người Phó gia có chút lương tâm, không nghĩ tới Đường Loan Loan gọi bọn họ nói đem Phó Chân giết chết, dù sao bọn họ cũng không có ý định để Phó Chân sống, hiện tại còn có thể lấy được một khối tiền dại gì mà không làm.
Chỉ là khi bọn hắn quay lại rừng một lần nữa, lại phát hiện không thấy Phó Chân đâu, vì muốn lấy được số tiền trong tay Đường Loan Loan, bọn họ vẫn nói cho Đường Loan Loan là Phó Chân đã chết.
Bất quá không giống với tưởng tượng tốt đẹp của huynh đệ Lưu gia, trong tưởng tượng của họ khi cầm được số tiền này bọn họ sẽ cao chạy xa bay ra nước ngoài sống một cuộc sống yên ổn, chẳng qua ngày lành thì không thấy ngày tháng khổ sở lại bắt đầu, bọn họ bị Giang Hằng Thù thuê người đưa đến Châu Phi.
Sau khi Vương Đồng biết chuyện này còn cố ý gọi điện thoại hỏi hai người đó đắc tội gì với Giang Hằng Thù, lúc ấy Giang Hằng Thù còn chưa xác định quan hệ với Phó Chân, hắn cái gì cũng không nói trực tiếp cắt đứt điện thoại Vương Đồng.
Phó Chân kéo áo Giang Hằng Thù, nhẹ giọng hướng hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, xoay người cùng Phó Chân đi vào xe của họ.
Đường Loan Loan thấy Giang Hằng Thù cũng chỉ là đi một cái xe rẻ rách, liền nghĩ Phó Chân tìm một người nam nhân xinh đẹp mà thôi chẳng có chút bản lĩnh gì.
Nàng còn muốn chặn Phó Chân lại, nhưng đột nhiên có người qua đường giữ nàng lại, kinh hỉ nói: “Cô là Loan Loan sao, ta là fans của cô……”
Đường Loan Loan đành phải trơ mắt nhìn Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đi xa, nàng quay đầu đi, mỉm cười với người đi đường một cái để thêm thanh danh tốt, sau đó đeo kính râm với khẩu trang lên, đi vào cửa vàng bán hoa mà Phó Chân vừa đi ra.
Mua xong bồn hoa, Phó Chân lại đi siêu thị một chuyến, buổi tối nay Phó Chân muốn ăn lẩu, cho nên cầm rất nhiều loại thịt viên, cùng một số nguyên liệu.
Phó Chân ngửa đầu nhìn lên kệ hàng trên cùng, đưa xe đẩy cho Giang Hằng Thù nói: “Em còn muốn ăn lạp xưởng.”
Giang Hằng Thù gật gật đầu, “Lấy đi.”
Phó Chân cầm hai bao để vào xe đẩy: “Trở về làm cơm thịt trộn.”
“Anh ơi, anh lấy hộ em cái này được không?” Một bé gái đứng cách Phó Chân không xa, ngửa đầu hỏi hắn, thanh âm mềm mại lại ngọt ngào.
Bé gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trong tay cầm một cái rổ nhỏ, tóc của bé có màu nâu lại xoăn tự nhiên, đôi mắt đen như lưu ly mở thật lớn, hàng lông mi dày rậm như cánh quạt.
Phó Chân cũng nở nụ cười, ôn nhu hướng bé hỏi: “Được, em muốn mấy cái?”
“Một cái.” Thanh âm non nớt của bé gái vang lên.
Phó Chân cầm một bao lạp xưởng bỏ vào rổ của bé gái, bé gái nói một tiếng cảm ơn với Phó Chân liền cầm theo cái rổ nhảy nhót rời đi.
Phó Chân đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh của bé gái biến mất ở sau kệ hàng.
“Em thích trẻ nhỏ?” Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn hắn nói, “Nếu thích, chúng ta về sau có thể nhận nuôi một đứa.”
Phó Chân lắc đầu: “Không cần,”
Môi Giang Hằng Thù giật giật, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Phó Chân lại cảm thấy mình hiểu trong lòng Giang Hằng Thù nghĩ gì, hắn gục đầu xuống, nhỏ giọng hướng Giang Hằng Thù nói: “Em chắc là không thể mang thai.”
Dù sao hắn cũng không bị mỗi tháng như con gái, cái chỗ đó của hắn hẳn do phát dục là không đầy đủ.
Giang Hằng Thù giơ tay xoa đầu Phó Chân, hướng hắn nói: “Em nghĩ cái gì vậy, anh muốn hỏi em muốn nuôi mèo gì?”
Phó Chân nói: “Em nuôi một con mèo hoang là được, dù sao cũng phải xem duyên phận, có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp được trên đường.”
Giang Hằng Thù: “Đồ vật đều mua xong rồi sao?”
Phó Chân nhìn lướt qua xe đẩy, gật đầu: “Không sai biệt lắm.”
“Lại lựa mua chút đồ ăn vặt cho em đi.”bg-ssp-{height:px}
Phó Chân: “……”
Hắn trong khoảnh khắc này có cảm giác bị Giang Hằng Thù coi thành đứa trẻ để nuôi.
Sau khi ra khỏi siêu thị cũng đã là hoàng hôn, ánh cam chiếu rọi cả khu phố, đem bóng của họ kéo dài, còi xe trên đường vẫn inh ỏi như trước, Giang Hằng Thù đỡ Phó Chân lên xe, một bên mở khóa, một bên hướng Phó Chân nói: “Ngày mai đi mua cho em ít quần áo.”
Bọn họ mua rất nhiều đồ hằng ngày ở siêu thị, như khăn lông, bàn chải đánh răng, chén trà, phần lớn đều là đồ đôi, còn có ly nước được in hình đôi môi, gối đầu thêu một trái tim màu đỏ.
Phó Chân đem cây cảnh đặt lên ban công, rồi tưới chút nước, còn nồi lẩu buổi tối ăn do Giang Hằng Thù chuẩn bị.
Tuy Giang Hằng Thù dựa theo yêu cầu của Phó Chân chỉ thêm vào chút ớt cay, khi hắn nếm thử cũng không thấy chút vị cay nào, nhưng khi Phó Chân ăn vẫn bị cay đến mất tri giác, cánh môi hơi phiếm hồng giống như muốn sưng lên, cũng không biết hắn ăn phải cái gì luôn ho khan không ngừng.
Giang Hằng Thù vỗ vỗ lưng hắn cho đến khi hắn dừng ho khan, rồi đem một ly nước ô mai đưa cho Phó Chân. Hắn lấy một nồi canh suông, rồi gắp một miếng thịt dê nhúng vào, sau đó mới đặt vào chén Phó Chân, hướng hắn nói: “Em ăn cay ít thôi.”
Đã thật lâu Phó Chân không ăn cay, lúc trước tất cả các món hắn ăn đều không cay, hôm nay Giang Hằng Thù chế độ cay vẫn là trong phạm vi thừa nhận của hắn, hắn dùng đôi mắt trông mong mà nhìn cái nồi đỏ rực, ăn miếng thịt mà Giang Hằng Thù vừa gắp cho mình, Giang Hằng Thù vẫn rất cường ngạnh mà tỏ vẻ: “Không thể ăn.”
Tuy rằng chỉ ăn mấy miếng trong nồi cay, nhưng đến tối dạ dày Phó Chân vẫn đau lên, khiến cho Giang Hằng Thù phải suốt đêm chạy ra tiệm thuốc mua thuốc cho hắn, lại xoa bụng cho Phó Chân thật lâu, cho đến khi Phó Chân cảm thấy thoải mái đến dần dần ngủ thiếp.
Từ nay về sau Giang Hằng Thù chỉ làm một nồi canh lẩu suông với cà chua, hơn nữa còn nghiêm cấm Phó Chân ăn cay.
……
Đảo mắt liền đến ngày tháng , đây là ngày 《 Xuân Hoa Sơn 》 công chiếu toàn quốc.
Bộ điện ảnh này sau hai năm rốt cuộc được đem ra xông chiếu, Phó Chân khi thấy bộ phim 《 Xuân Hoa Sơn 》lấy tên đạo điển là Triệu Kim, liền muốn đi xem xem cắt nối biên tập có khác với hai năm trước lúc mình làm chỗ nào không. Lúc chạng vạng khi Giang Hằng Thù về đến nhà, Phó Chân hướng hắn nói: “Hôm nay chúng ta đi xem phim đi.”
Giang Hằng Thù tự nhiên không từ chối, ngày đầu chiếu《 Xuân Hoa Sơn 》tỉ suất xem cũng không cao, còn rất nhiều ghế trống, một đại sảnh to như vậy cũng chỉ có hai ba mươi người xem, có vẻ có chút trống trải.
《 Xuân Hoa Sơn 》kể về ba thế hệ gồm Trần Phúc Sinh, Trần Chi Dã, và Trần Hoa. Bộ phim xoay quanh những gút mắc trong tình cảm của hai cha con.
Tổ tiên của gia tộc họ Trần đều sinh sống dưới núi Xuân Hoa, họ lấy đồ sứ làm nghề kiếm sống. Trần Phúc Sinh tính tình táo bạo, lại cổ hủ, là hình tượng tiêu chuẩn của người cha nghiêm khắc. Mà Trần Chi Dã dưới sự dạy dỗ đòn roi của Trần Phúc Sinh, trở nên mềm yếu thẹn thùng. Trần Hoa là kết quả của Trần Chi Dã sau một đêm phong lưu lưu lại, nữ nhân kia đem đứa trẻ cho hắn sau đó liền rời đi, bộ phim cũng bắt đầu từ đây, sau cùng lấy tang lễ của Trần Phúc Sinh làm kết thúc, các loại hồi ức không ngừng đan xem, có vui có buồn, trăm ngàn trạng thái trên thế gian như được bao bọc trọn vẹn trong đó.
Bộ điện ảnh này chỉ chiếu trong phút ngắn ngủi, nhưng dòng thời gian lại kéo dài những năm, cùng bối cảnh thời đại lại dung hợp một cách hoàn mỹ.
Bộ điện ảnh này vừa mới công chiếu liền nhận được nhiều khen ngợi, đạo diễn Triệu Kim ba năm trước đây luôn phải chịu gièm pha nay lần đầu tiên lấy hình ảnh tích cực xuất hiện.
Không thể không thừa nhận, nhân phẩm cùng năng lực thật sự không có bất luận quan hệ gì.
Câu đầu của mỗi nhà bình luận phim dành cho 《 Xuân Hoa Sơn 》 là tôi không dám đánh giá nhân phẩm của Triệu Kim, nhưng không thể không nói bộ phim 《 Xuân Hoa Sơn 》 này là một tác phẩm ưu tú.
Ngày đầu tiên công chiếu《 Xuân Hoa Sơn 》không có nhiều người mua vé một phần là do đạo diễn có nhiều gièm pha, khán giả luôn có suy nghĩ một đạo diễn có nhân phẩm kém thì sao có thể làm ra một bộ phim hay được; thứ hai, đây là một bộ phim về tình thân, mà trong đó phần lớn diễn viên đều là người mới không có danh tiếng.
Nhưng sau một thời gian, danh tiếng của 《 Xuân Hoa Sơn 》 ngày càng cao, phòng bán vé ngày càng bán được nhiều vé hơn, rốt cuộc đến ngày công chiếu thứ liền đột phá tỷ.
Khi quay chụp bộ phim này đạo diễn cũng không vận dụng quá nhiều kỹ xảo đặc biệt, nhưng về mảng tình cảm trong phim lại có thể truyền đạt được đến người xem.
Đây là thiên phú có sẵn khi sinh ra, không phải ai muốn làm cũng được, có rất nhiều đạo diễn dốc sức nhiều năm cũng làm không ra, mà thiên phú như vậy lại xuất hiện trên người Triệu Kim điều này làm cho mọi người rất kinh ngạc, xem lại những bộ điện ảnh trước kia của Triệu Kim, tuy rằng cũng không đến nỗi là rác rưởi, nhưng so với bộ phim 《 Xuân Hoa Sơn 》này vẫn là kém rất xa, đây là đột nhiên trở nên thông suốt sao?
Phó Chân ngồi trong rạp chiếu phim, bộ điện ảnh này ngoại trừ tên đạo diễn là khác ra, thì những chỗ khác cơ hồ không có dấu hiệu cải biến, ngay cả câu Trần Hoa nói với cha khi túc trực bên linh cữu của ông nội hắn: “Con muốn vĩnh viễn ở bên cha, ở đây canh giữ cùng cha, chỗ nào cũng không đi.”, hắn cũng không xóa đi.
Những lời này nói ra hơi đột ngột, hơn nữa dựa trên quan hệ của Trần Chi Dã và Trần Hoa thì không nên nói như vậy, nhưng những lời này kỳ thật là nói cho Phó Kiến Sâm nghe.
Bộ phim này của hắn có rất nhiều chỗ là để nói với Phó Kiến Sâm, Trần Chi Dã cũng có rất nhiều chi tiết để liên tưởng đến Phó Kiến Sâm, sau khi bộ điện ảnh kết thúc, dưới sảng vang lên thanh âm nức nở.
Phó Chân lại hoàn toàn không dao động, hắn lạnh nhạt mà nhìn về phía màn hình, tổng kết một chút những điểm mà năm đó mình quay chụp xong chưa tốt.
Sau hai giờ, bọn hắn đi ra khỏi rạp chiếu phim, sắc trời bên ngoài cũng đã tối dần, Phó Chân hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Bộ điện ảnh này thế nào?”
Giang Hằng Thù nghĩ một hồi, cho ra hai chữ: “Không tồi.”
Phó Chân không hài lòng, dù sao trước kia khi hắn hỏi Giang Hằng Thù một bộ được chấm . điểm trên douban, Giang Hằng Thù cũng nói còn được.