Phó Chân từ trước đến nay cũng không nhận ra là mình bị cong, có lẽ là do mị lực của Giang Hằng Thù quá lớn, hắn lần này là cong triệt triệt để để, so cái lò xo không biết là cong bao nhiêu vòng.
Phó Chân muốn hỏi tình huống hiện tại của Giang Hằng Thù, chính là lại không biết mở miệng như thế nào, ở thời điểm đối mặt Giang Hằng Thù, hắn đột nhiên có chút tự ti, giống như mình không có bất cứ ưu điểm gì để sánh với đối phương.
Di động của Giang Hằng Thù ngay lúc này vang lên.
Hắn buông hộp cơm trong tay, từ trong áo lấy ra hai miếng khăn giấy xoa xoa tay, đứng lên đi đến một bên nghe điện thoại, áo lao động của hắn được mở một nửa, lộ ra áo len màu đen bên trong, nghiêng người dựa vào tường, bộ dạng có chút lười biếng, ánh mặt trời ở tóc của hắn như điểm thêm chút kim tuyến, như là hoàng tử từ trong truyện đi ra.
Hắn đối với bên kia điện thoại ứng phó hai câu, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Con không về."
Đầu bên kia điện thoại truyện đến một giọng nữ ôn nhu, Phó Chân cách khá xa, không có nghe rõ đối phương nói gì.
Chân mày Giang Hằng Thù dần dần giãn ra, khóe miệng hắn chậm rãi nở một nụ cười, Phó Chân suy đoán, bên kia điện thoại quả nhiên là người quan trọng nhất với hắn.
Hắn thu hồi ánh mắt, đem hộp cơm trong tay mở ra, hôm nay cơm hộp vẫn là khoai tây cùng cà tím, bên trong còn có ít thịt mỡ, hắn cầm lấy chiếc đũa, mặt không đổi sắc đem con sâu bỏ ra.
Bản thân mình là một con quái vật sống ở nơi ngõ hẻm tối tăm, cho dù Giang Hằng Thù có là một đồng tính luyến ái, cũng không nhất định có thể tiếp thu dị dạng của mình, người như mình nên sống cô độc suốt quãng đời còn lại, rồi sau đó chết đi, hư thối ở trong bùn đất, chờ đến nhiều năm về sau, trên phần mộ của hắn sẽ nở những bông hoa trắng nho nhỏ, những bông hoa đó sẽ sinh sôi khi mùa xuân tới.
Phó Chân lập tức cảm thấy vô cùng thất bại, giơ chiếc đũa trong tay dừng ở giữa không trung, rốt cuộc ăn không vô bất cứ thứ gì.
Hộp cơm vỡ ra một vết nứt nhỏ, nước tương sáng bóng từ khe hở thấm ra ngoài, chảy xuống trên tay Phó Chân, hắn nhíu nhíu mày, đem chiếc đũa bỏ sang một bên.
Giang Hằng Thù kết thúc cuộc gọi, quay đầu liền thấy Phó Chân đang khắp nơi tìm đồ lau tay, hắn đem khăn giấy trong túi ra, khom lưng đưa tới trước mặt Phó Chân.
Phó Chân ngẩng đầu lên, giữa ánh sáng mặt trời ấm áp, con ngươi màu lam của hắn trong veo như nước, lông mi dày và dài. Phó Chân hoảng hốt một chút, hắn nhìn thấy thân ảnh mình trong đôi mắt đó.
Gió nhẹ phất qua khuôn mặt hắn, hắn nghe thấy tiếng trái tim đang nhảy bang bang, Phó Chân có chút thất thần, vươn tay, tiếp nhận khăn giấy mà Giang Hằng Thù đưa qua, cúi đầu mà nói một tiếng: "Cảm ơn."
Giang Hằng Thù không nói chuyện, xoay người ngồi ở bên cạnh hắn.
Phó Chân bỗng nhiên càng không có tự tin để theo đuổi tình yêu, Giang Hằng Thù là một người rất rất tốt, hắn nên có cuộc sống tốt đẹp hơn, mà hết thảy điều này chính mình không có cách nào mang cho hắn.
Phó Chân đem nửa mặt khăn giấy còn lại trả cho Giang Hằng Thù, thu thập tốt hộp cơm hướng về phía thùng rác đi qua.
Giang Hằng Thù ngẩng đầu chú ý tới tư thế đi đường của Phó Chân, trong ánh mắt có một tia dị sắc hiện lên.
Ánh nắng mùa đông không ấm bằng mùa hè, Phó Chân cố hết sức mà lôi kéo xe đẩy, trên lưng và tay dính đầy hạt cát, chân trái hắn không có cách nào dùng sức, chỉ có thể dựa vào đùi phải, lúc đi qua sườn núi, hai lông mày của hắn gắt gao nhăn lại, đôi môi mím chặt, làn da hắn thực trắng, trắng bệch như là bị bệnh, bởi vì vận động quá nhiều, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mồ hôi theo gương mặt trượt xuống, dưới ánh mặt trời lập loè trong suốt.
Phó Chân lớn lên đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cho dù bị hai năm gió táp mưa sa, trên người ăn mặc quần áo lao động cũ nát, vẫn như là một cái tiểu thiếu gia lớn lên từ quý tộc.
Đốc công lúc trước cũng kỳ quái, Phó Chân tuổi còn nhỏ lại không cần dưỡng gia, tìm cái công việc nhẹ nhàng như là làm ở văn phòng cũng không quá khó.
Phó Chân lúc trước cũng nghĩ như vậy, hắn tuy rằng không có thể lấy được bằng đại học, nhưng lấy năng lực của hắn muốn tìm một cái công việc nhẹ nhàng kỳ thật cũng không phải một việc khó, nhưng không biết vì cái gì, sơ yếu lý lịch của hắn khi đem ra ngoài đều như đá chìm đáy biển, sau lại thật vất vả được một công ty phỏng vấn, kết quả ở vòng thi thứ hai, giám đốc công ty nói cho Phó Chân rằng Phó tiên sinh nói qua, nếu công ty bọn họ nhận Phó Chân, liền lập tức làm cho công ty phá sản.
Cũng chính là lúc ấy Phó Chân bắt đầu minh bạch, cuộc sống của hắn sau khi rời khỏi Phó gia, hoàn toàn ngã vào đáy cốc, bọn họ sẽ không cho hắn bất luận cơ hội xoay người.
Chỉ có loại công việc ở nơi công trường này là không cần hồ sơ lý lịch, mới có thể lưu lại hắn, Phó Kiến Sâm bọn họ có lẽ biết mình ở chỗ này, không có lại phái người tới xua đuổi hắn, coi như là sự nhân từ cuối cùng của bọn hắn.
Phó Chân chỉ làm có nửa ngày công, cởi quần áo lao động rời đi công trường.bg-ssp-{height:px}
Lúc Phó Chân rời đi những công nhân khác đang nghỉ ngơi, Giang Hằng Thù ngửa đầu ừng ực ừng ực mà uống hết nửa bình nước, vừa cúi đầu liền thấy thân ảnh Phó Chân rời đi, hắn nghe thấy phía đối diện trên đường phố truyền đến tiếng còi xe, những tiếng câu chuyện hài của nhóm công nhân hỗn loạn bên tai, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội, hắn vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, khiêng bao cát lên lại bắt đầu công tác.
Đốc công lại đây nhìn thấy Giang Hằng Thù khiêng một bao cát thở hổn hển mà xuyên qua công trường, đối lập là các công nhan khác đang ngồi nói chuyện nghỉ ngơi, hắn gật gật đầu, đồng tiền công quả nhiên không có bạch thêm.
Phó Chân về đến nhà còn chưa tới bốn giờ chiều, hắn vọt một cái vào phòng tắm, rồi trở về phòng mình, mở ra di động, nhìn thoáng qua số tiền trong Yue Bao, quyết tâm nhấn mua máy tính cùng bảng vẽ.
Mấy năm nay hắn vẽ cũng không nhiều, chỉ có khi chân đau đến chịu không nổi, không có biện pháp đi làm mới lấy giấy ra vẽ tranh minh họa.
Lúc mới ròi khỏi Phó gia, Phó Chân vẫn còn ngây thơ cho rằng, bằng vào chính năng lực của mình có thể xông ra một mảnh trời mới, nhưng hiện thực buộc hắn phải thấp đầu, hắn không thể không buông xuống mộng tưởng, vì gắng nặng của thân thể mà đông bôn tây cố.
Trước khi máy tính cùng bảng vẽ được đưa đến, hắn đại khái còn cần một đoạn thời gian phục hồi, mà trong khoảng thời gian này vừa lúc có thể đem các tình tiết nhân vật trong 《 Sa Châu ký sự 》 làm một chút chải vuốt, thời gian qua lâu, đối với các tình tiết trong 《 Sa Châu ký sự 》 chỉ còn lại là một ký ức mơ hồ.
Phó Chân cầm giấy bút ngồi ở trên giường, mở ra weibo, tìm kiếm 《 Sa Châu ký sự 》, video hắn đã tải xuống khi ngồi trong quán ăn cọ chút wifi.
Bây giờ 《 Sa Châu ký sự 》có nhiều bình luận hơn so với lúc mới đăng, nếu không đem bình luận đóng lại, căn bản sẽ không có biện pháp chuyên tâm xem phim.
Cổ tay Phó Chân di chuyển nhanh chóng, bút chì ở trên tờ giấy trắng tạo ra thanh âm xào xạc.
Hắn một hơi vừa nhìn vừa viết hơn ba giờ, vừa nhấc mắt đã qua giờ tối, không khí trong phòng có chút vẩn đục, Phó Chân đem điện thoại đi sạc, từ trên giường nhảy xuống đi tới mép giường, đem cửa sổ mở ra một cái khe hở, gió lạnh theo khe hở tiến vào, Phó Chân rùng mình một cái, hắn chạy nhanh đem cửa sổ đóng lại, qua cửa kính hắn thấy những ánh đèn nhỏ bé trong trời đêm, cùng xe cộ chạy trên đường phố như dòng nước chảy.
Phó Chân nâng tay lên xoa xoa thái dương, đem những gì vừa ghi lại kiểm tra một lần nữa.
《 Sa Châu ký sự 》kể về một câu chuyện xưa, phát sinh ở năm cuối triều nguyên, câu chuyện nói về những ân oán tình thù trong đại gia tộc, nữ chủ bị diệt tộc lưu lạc ở bên ngoài, là huyết mạch duy nhất của Chu gia, sau khi thay đổi một thân phận lại một lần nữa trở lại Sa Châu, dựa vào sắc đẹp trời sinh và trí tuệ, cô đã giao lưu với một số gia tộc và thề phải điều tra rõ chân tướng sự việc, cũng vì người Chu gia báo thù.
Tuy rằng chuyện xưa《 Sa Châu ký sự 》 toàn bộ đều phát sinh ở tòa thành cổ Sa Châu, nhưng là một câu chuyện xưa có logic chặt chẽ, nhân vật đầy đủ, lại có mấy cái cốt truyện song hành, chính là tại bên trong tòa tiểu thành, soạn nên một khúc sử thi lớn.
Ở thời điểm《 Sa Châu ký sự 》 bạo hỏa, nó từng được các nhà bình luận xưng là ánh sáng của anime Trung Quốc, còn có trang web ngoại quốc muốn mua bản quyền của《 Sa Châu ký sự 》, nhưng mà còn không đợi Phó Chân trả lời, hắn đã bị đuổi ra Phó gia.
Từ nay về sau, những người muốn mua bản quyền cùng quyền phát sóng đều không nói gì nữa.
Năm đó Phó Chân ở phòng làm việc học được rất nhiều thứ từ những nhân viên khác, nhưng là ở phương diện chế tác hắn cũng không am hiểu, phối âm phối nhạc hắn cũng không có cách nào làm, hơn nữa máy tính hơn hai ngàn này của hắn cũng không tốt, hiện tại nếu muốn đem 《 Sa Châu ký sự 》 làm tiếp là một việc rất khó khăn.
Bất quá cũng may chuyện xưa 《 Sa Châu ký sự 》 là do một mình Phó Chân hoàn thành, đại bộ phận nguyên họa cũng là do Phó Chân chính mình thiết kế, làm hoạt hình d đơn giản thì vẫn có thể làm được, chỉ là như vậy sẽ khiến rất nhiều fan phải thất vọng rồi.
Phó Chân tắt di động nằm ở trên giường, hơn mười ngày nữa chính là tết Nguyên Đán, lại một năm nữa muốn qua đi, coi lại những chuyện đã xảy ra, trong đầu Phó Chân chỉ còn lại hình ảnh của Giang Hằng Thù.
Buổi tối ngày đó ở quán bar, bọn họ hai người bởi vì một hồi ngoài ý muốn, nguyên bản hẳn là hai đường thẳng song song bây giờ đã có giao điểm.
Dưới ánh đèn mê ly, mồ hôi từ trên gương mặt Giang Hằng Thù chảy xuống, dừng ở trên ngực Phó Chân, Phó Chân cả người đều bị mê hoặc, chỉ cảm thấy giờ khắc này Giang Hằng Thù gợi cảm đến hết thuốc chữa, hắn cầm lòng không đậu mà giơ tay ôm lấy đầu của hắn.
Thời điểm bị chiếm hữu, trừ bỏ đau đớn, còn có một loại cảm giác phong phú, làm Phó Chân cơ hồ muốn rơi lệ.
Sau khi bị đuổi ra Phó gia, hắn quá khát vọng có một người có thể yêu hắn, cho nên lúc cùng Giang Hằng Thù dung hợp, hắn có một ảo giác.
Kia cũng chỉ là ảo giác của hắn, tương lai Giang Hằng Thù sẽ gia đình của mình.