Giám đốc Dương trong truyền thuyết là cố tình không muốn gặp Lư Cảnh Hàng. Phải mất một ngày sau anh mới biết rằng, đơn hàng mà anh đã thương lượng với tổng công ty của giám đốc Dương đã bị đối thủ của bọn họ là công ty thương mại Hải Khoa 'hớt tay trên'.
"Mẹ nó, đã thoả thuận với nhau, sẽ chiết khấu cho bọn họ tệ cho một máy bơm, đơn hàng máy bơm là , tệ, như vậy còn chưa đủ sao, cũng không biết bên Hải Khoa chiết khấu cho ông Dương bao nhiêu nữa." Lư Cảnh Hàng dừng xe ven đường, nói chuyện điện thoại với đối tác.
"Không phải chỉ vì tiền, đám người Hải Khoa giở trò, gần đây có một số khách hàng gọi điện cho tôi, hỏi tỷ lệ hỏng hóc của lô máy bơm chúng ta có thật sự cao không. Mẹ kiếp, lô nào mới được chứ, lô mới nhất còn mẹ nó chưa kịp xuất xưởng, hỏng hóc chỗ nào?" Đối tác ở đường dây bên kia cũng bực bội không kém.
"Ý cậu là đám người Hải Khoa tung tin đồn hại chúng ta?"
"Tám mươi chín mươi phần trăm là tụi nó, mấy tin đồn chíp hôi này phù hợp với đám người có chỉ số IQ như vậy."
"Đám SB này." Lư Cảnh Hàng rất chán nản, "Cứ tưởng rằng sau đơn hàng của giám đốc Dương sẽ có nhiều đơn hàng tiếp theo, doanh số bán hàng sẽ ổn định trong nửa cuối năm, kết quả đã đàm phán xong hết rồi, hội nghị kỹ thuật cũng chuẩn bị đâu ra đó, thế nhưng muốn huỷ liền huỷ."
[] SB: Bản gốc tác giả để SB thật, theo mình nghĩ SB là viết tắt của 傻屄 sha bi, ý là lũ ngu xuẩn đó, trong từ điển kia còn ghi thẳng là 'loz ngớ ngẩn', nói chung là chửi đám người Hải Khoa là 'mấy thằng ml ngu học' =))
"Không có gì lớn đâu, đám SB đó cũng không rảnh cắn chặt anh không tha."
"Ừ... Thôi kệ đi, tạm thời cứ như vậy, bên Phương Điền ở Bắc Kinh tôi sẽ cố gắng nắm chắc càng sớm càng tốt, đưa doanh số sáu tháng cuối năm chạm nóc."
"Ừ, vất vả rồi."
Cúp điện thoại, Lư Cảnh Hàng lục trong danh bạ, tìm được số điện thoại liên lạc của Phương Điền.
Lúc trước anh thường xuyên liên hệ với bên Phương Điền, cũng từng ăn cơm này kia, khoảng thời gian Văn Lạc mới chuyển tới đây, ngay hôm Lư Cảnh Hàng uống rượu đến 'đứt phanh' chính là bữa tiệc của Phương Điền.
Khách hàng này là một 'miếng thịt béo', Hải Khoa nhất định cũng đang nhìn chằm chằm.
Lư Cảnh Hàng bấm số, đưa điện thoại lên tai.
Để nắm trong tay hợp đồng bên đây, tương đương đánh một trận chiến khốc liệt.
Không cần biết công việc phiền phức và khách hàng khó đối phó đến mức nào, Lư Cảnh Hàng về nhà bố mẹ vào sáng thứ bảy với thái độ vui vẻ bình thường. Bố Lư làm một bàn những món ăn yêu thích của Lư Cảnh Hàng, trêи bàn ăn, mẹ Lư lại cho thấy năng lực thu thập tuyệt vời của những người phụ nữ đứng tuổi.
"Nghe nói ngày mai con có hẹn với Tiểu Từ gặp mặt?"
"Ôi mẹ, mẹ thật sự chính là một Cục tình báo trung ương di động đó." Lư Cảnh Hàng cau mày cười.
"Mẹ là mẹ của con, mẹ không quan tâm con được à." Mẹ Lư trừng mắt nhìn anh, "Lần này phải hẹn hò nghiêm túc đấy, con bé nói rồi, không ngại công việc bận rộn của con, con bé có nhiều thời gian, hai đứa con có thể bổ sung cho nhau."
"Cô ấy rảnh rang mới là phiền nhất." Lư Cảnh Hàng nhai thức ăn trong miệng, "Nếu hai người đều bận rộn, vậy sẽ không ai ngại ai, một người bận, người còn lại quá rảnh rỗi sẽ bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ một hồi lại cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu. Kỳ Kỳ là minh chứng rõ ràng đó mẹ."
"Người với người không giống nhau, con chưa ở chung với người ta làm sao biết không hợp, huống chi người ta đã nói không ngại mà." Mẹ Lư chậc lưỡi.
"Ai da... Được rồi, con sẽ nghiêm túc cùng người ta ở chung, ngày mai trước tiên gặp mặt rồi đi ăn cơm dạo phố xem phim nguyên một quy trình con làm hết, được chưa mẹ?"
"Xem con ăn nói kiểu gì kìa." Ngoài miệng mẹ Lư ghét bỏ anh, nhưng trong mắt bà lại mang ý cười.
Cười là được rồi. Lư Cảnh Hàng nhìn khuôn mặt gầy gò của mẹ thầm nghĩ. Chỉ cần đừng rơi nước mắt, như thế nào cũng được.
... Như thế nào cũng được...
Ngày hôm sau, Lư Cảnh Hàng sửa soạn một chút, đúng giờ đến buổi hẹn hò. Tiểu Từ trông khá ổn, cô có làn da bánh mật, mái tóc suôn thẳng, thuộc tuýp người ít nói, là một cô gái được giáo ɖu͙ƈ rất tốt. Hai người gặp nhau ở cửa hàng đồ ăn Nhật Bản trong trung tâm thương mại, nơi đây có thể đi dạo mua sắm, còn có rạp chiếu phim, vừa lúc đáp ứng nhu cầu thực hiện một bộ quy trình hẹn hò đầy đủ.
Công việc hàng ngày của Lư Cảnh Hàng chính là làm 'đoá hoa giao tiếp', chuyện ăn uống tâm sự trò chuyện là việc dễ dàng như trở bàn tay, không cần biết đối phương thuộc tuýp người hoạt bát hay ít nói, anh đều có thể để buổi hẹn hò diễn ra vui vẻ.
Nhưng trêи thực tế, từ khi gặp mặt đến lúc ăn uống, và bây giờ là đi xem phim, suy nghĩ của anh đã trôi dạt về đâu không nằm trong buổi xem mắt nữa rồi.
Trước đây, hầu như chủ nhật nào anh cũng đều ở bên cạnh Văn Lạc. Nếu không ra ngoài chơi, cả hai sẽ làm việc ở nhà, mỗi người một máy tính, nếu mệt mỏi thì trò chuyện vài câu, sau đó cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dọn dẹp rửa bát, lại cùng nhau xem TV.
Ngoại trừ Văn Lạc, hình như đã rất lâu anh không cùng người khác ăn cơm thế này.
Thỉnh thoảng, luôn có ảo giác rằng Văn Lạc vẫn đang ngồi ở đối diện anh bên bàn ăn.
Không muốn ra rạp xem phim, muốn về nhà cùng em ấy xem TV...
TV có gì hay hả! Đi xem phim với cô gái người ta đi kìa!
Con quỷ nhỏ lại kính nghiệp nhảy ra trong lòng, tát anh mấy cái, tát đến nỗi khiến anh rùng mình.
Vâng... Đang xem mắt, không được suy nghĩ linh tinh.
Vào ngày cuối tuần, rất đông người ở trung tâm thương mại và nhiều doanh nghiệp đang thực hiện các chương trình khuyến mãi nhằm đẩy mạnh tiêu thụ. Phía trước gian hàng hình như đang tổ chức hoạt động gì đó, có rất nhiều người tụ tập, người lớn trẻ nhỏ chật kín cả lối đi.
"Phía trước có gì vậy?" Tiểu Từ ở bên cạnh nói.
Lư Cảnh Hàng ngước mắt, thấy một nhân viên mặc mascot gấu nâu rất lớn, đang phát bóng bay được tạo hình ngộ nghĩnh cho mỗi bạn nhỏ đi ngang qua.
[] Mascot: là những bộ đồ như gấu, ong, khủng long rất lớn thường được nhân viên mặc vào để phát bóng bay, tờ rơi. Ở một số hoạt động thể ɖu͙ƈ thể thao còn được xem là 'linh vật' nữa, vì từ Mascot bắt nguồn từ 'Mascotte" của Pháp có nghĩa là may mắn. Ngoài ra mascot không giới hạn ở hình thú, còn có thể có rất nhiều hình thù khác nữa.
"Phát bóng bay, em muốn không? Tôi lấy một cái cho em?" Lư Cảnh Hàng cố gắng xốc lại tinh thần hỏi cô.
"Dành cho các bé nhỏ, em không lấy đâu." Tiểu Từ ngượng ngùng cười, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến những chiếc bóng bay xinh xắn, tựa hồ vẫn rất muốn.
"Chờ một chút, để tôi lấy." Lư Cảnh Hàng nhìn ra tâm tư của Tiểu Từ, đi vài bước đến bên cạnh Gấu Lớn. Hoá ra chú gấu lớn này là linh vật của khu trò chơi trẻ em phía sau lưng, bọn họ đang tổ chức hoạt động dành cho thiếu nhi vào mỗi cuối tuần.
Dạo gần đây, kinh doanh loại hình khu vui chơi trẻ em trong trung tâm thương mại đang là xu hướng sao...
Lư Cảnh Hàng đi ngang qua chú gấu lớn và liếc nhìn vào cửa hàng. Có máy bắn súng, cũng có máy dùng súng nước để cho vịt ăn.
Không biết có xe đẩy hàng không nhỉ.
Mày nghĩ cái xe đẩy hàng làm gì hả! Đi lấy bóng bay nhanh lên!
Con quỷ nhỏ lại nhảy ra, tát anh một cái.
Lư Cảnh Hàng đột nhiên thu hồi ánh mắt, cầm lấy quả bóng bay đưa cho cô Tiểu Từ, cô Tiểu Từ được thoả mãn mong muốn, trông rất vui vẻ.
Hai người đi thang cuốn lên tầng hai để đến rạp chiếu phim. Có một tấm poster lớn được dán bên ngoài sảnh chờ, trêи đó là biểu cảm vui tươi và khoa trương của các diễn viên, đây rõ ràng là một bộ phim hài.
Lư Cảnh Hàng liếc nhìn tên phim.
《 Ngôi sao số một 》—— phần hai của《 Con nhà siêu giàu 》
Con nhà siêu giàu, đó là bộ phim đầu tiên mà anh và Văn Lạc xem cùng nhau, vào ngày hai người gặp lại bạn trai cũ của Văn Lạc tại lẩu tháp Cửa Bắc.
Lư Cảnh Hàng hít sâu, nhắm chặt mắt lại.
Mày không để yên cho tao đúng không.
Đây là đang làm gì hả.
Ngay cả tên của cô Tiểu Từ cũng mẹ nó là Lạc Lạc.
Là cố ý chơi tao đúng không!
Tiểu Từ đang hỏi anh muốn xem phim gì, anh cố gắng chịu đựng sự nôn nóng trong lòng, miễn cưỡng cười nói về bộ phim sẽ chuẩn bị xem với đối phương, sau đó mua một túi bắp rang, vào rạp, ngồi xuống, đặt bắp rang và Coca vào đúng vị trí.
Anh cố ý đề xuất một bộ phim có suất chiếu gần nhất.
Phim kết thúc vào khoảng bốn giờ rưỡi.
Đây là thời điểm cực kỳ phù hợp nếu không muốn mời Tiểu Từ cùng ăn bữa tối, xem như không tính là quá thất lễ.
Bộ phim mở đầu bằng những tình tiết hài hước, Lư Cảnh Hàng không nhìn màn ảnh, cúi đầu lấy điện thoại ra.
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi không ăn tối ở ngoài, một lát nữa tôi qua em ăn được không? 』
『 Lạc: Được. 』
Văn Lạc trả lời rất nhanh, đơn giản một chữ 'được'.
『 Lư Cảnh Hàng: Nhưng tôi phải đưa cô gái người ta về trước, nhà cô ấy hơi xa, có thể không về sớm được, em ăn cơm trước đi, đừng đợi tôi, chừa cho tôi một ít là được. 』
『 Lạc: Ừm, không sao. 』
Lư Cảnh Hàng nhìn màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ mịt trong bóng tối, nhìn mãi một hồi, lại gõ tiếp.
『 Lư Cảnh Hàng: Lạc à, tôi muốn ăn thịt kho tàu. 』
『 Lạc: Được, làm cho anh ăn nhé. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Muốn có thêm trứng cút nữa. 』
『 Lạc: Được rồi. 』
『 Lạc: Đồ tham ăn. 』
Nhìn thấy dòng tin nhắn 'đồ tham ăn', khoé miệng Lư Cảnh Hàng cong cong, vừa tắt điện thoại, nụ cười liền tắt ngấm.
Anh nhắm mắt, trong lòng rối như tơ vò, phim chiếu được một nửa, diễn biến nội dung tình tiết cốt truyện anh đều không hiểu.
Lư Cảnh Hàng, mày dứt khoát có được không.
Nếu mày nhớ em ấy, đừng cùng người khác xem mắt.
Nếu mày đã muốn xem mắt, thì đừng nghĩ về em ấy nữa.
Nửa nạt nửa mỡ như vậy là sao hả?
Mày có biết làm như vậy sẽ khiến ai thất vọng không?
Văn Lạc, Tiểu Từ, mẹ, là ai mày cũng đều có lỗi.
Trêи đường đưa Tiểu Từ về nhà, Lư Cảnh Hàng vẫn duy trì mặt nạ tươi cười dí dỏm, khi Tiểu Từ xuống xe, anh lập tức như quả bóng bị xì hơi, cả người bất lực dựa vào ghế lái, mãi cho đến lúc quay về khu chung cư và đỗ xe, anh vẫn chưa thể kéo về ba hồn bảy vía của mình.
Thân thể không mệt, Tiểu Từ cũng không phải là một cô gái gây phiền phức cho người khác.
Là anh tự mắng chính mình đến mệt lả.
Nhà của Tiểu Từ ở phía tây nam của Bắc Kinh, nhà của Lư Cảnh Hàng ở phía đông bắc của Bắc Kinh, hai hướng ngược nhau, hơn nữa còn tắc đường, lúc gõ cửa nhà Văn Lạc đã là bảy giờ rưỡi.
"Đói bụng rồi phải không, mau ăn đi." Văn Lạc lấy chiếc nồi từ trêи bếp xuống, lại để một cái chảo lên, "Chờ hai phút, em xào rau nữa là xong rồi."
Một nồi thịt kho trứng cút thơm lừng, Lư Cảnh Hàng mở nắp nồi cơm điện, thấy cơm trong nồi không có dấu hiệu từng xới qua.
"Sao em còn chưa ăn?" Lư Cảnh Hàng đi theo vào phòng bếp, "Không phải tôi nói em đừng chờ tôi sao?"
"Cùng nhau ăn đi." Văn Lạc vừa xào rau, vừa mỉm cười nhìn anh, thấy rau đã vừa chín liền cho vào đĩa, mang theo nồi thịt kho cùng đĩa rau xào đặt trêи bàn ăn, "Xong rồi, ăn cơm thôi."
Thịt kho tàu vừa thơm vừa mềm, trứng cút hầm trong nước dùng mấy tiếng đồng hồ đặc biệt ngon, Lư Cảnh Hàng cảm thấy buổi trưa ăn món Nhật tốn hơn hai trăm tệ cho mỗi người cũng không thể nếm ra hương vị tuyệt vời như vậy, sau hai bát cơm, vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Văn Lạc đã hạ đũa từ lâu, y lặng lẽ nhìn anh ăn cơm ở đối diện, thấy anh ăn gần xong, mới lên tiếng: "Chìa khoá mất rồi, anh thay khoá cửa đi."
Lư Cảnh Hàng ngẩn người, mới nhận ra đây là lời nói dối của anh vào tuần trước vì muốn Văn Lạc trở về.
"Không cần đâu, tôi lấy chìa khóa dự phòng từ mẹ tôi là được rồi." Rất may, lời nói dối này còn khá tròn trịa.
Văn Lạc gật đầu.
"Dạo này, thời tiết mát hơn nhiều." Văn Lạc lại nói.
"Đúng vậy, trời đã vào thu." Lư Cảnh Hàng đồng ý, lại gắp thêm một miếng thịt.
"Ừm." Tiếng nói của Văn Lạc có hơi rời rạc, "Nếu máy điều hoà không dùng được, anh cũng... có thể về ở."
Thịt vừa đưa vào miệng, chiếc đũa của Lư Cảnh Hàng cứng đờ trong chốc lát, hồi lâu cũng chẳng thể lên tiếng.
Có thể nói cái gì bây giờ đây.
Điều hoà hỏng là một lý do rất đỗi mỏng manh, chỉ cần chọc một chút lập tức có thể phá nát.
Anh dựa vào lý do sứt sẹo này để làm nguyên nhân mãi không về nhà, nhưng bây giờ bản thân anh đã hiểu rõ tất cả. Mà Văn Lạc sẵn lòng giữ anh ở lại, nguyên nhân có lẽ cũng giống anh.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn lựa chọn đi xem mắt.
Văn Lạc để anh đi, rất hợp lý.
Lư Cảnh Hàng ăn xong một chút cơm trong bát, không dám nhìn Văn Lạc, chỉ là nhếch khoé miệng, 'ừ' một tiếng.
Rửa bát xong, Lư Cảnh Hàng yên lặng thu dọn đồ đạc. Hôm đầu tiên đến đây, anh không mang theo gì cả, nhưng sau khi ở được gần hai tháng, quần áo và vật dụng mà anh thu dọn để đầy cả ghế sô pha.
Có rất nhiều đồ đạc, Văn Lạc giúp Lư Cảnh Hàng chuyển hai lần mới mang hết sang nhà anh.
"Anh lấy đủ chưa?" Văn Lạc đặt chồng quần áo trêи tay xuống, "Nếu còn thiếu cũng không sao, ngày mai có thể sang lấy."
"Lạc."
Lư Cảnh Hàng đứng trước mặt Văn Lạc, không còn mang vẻ mặt đùa cợt hi hi ha ha như thường ngày, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
"Về sau tôi... còn có thể tìm em ăn cơm được không?"
"Hửm?" Văn Lạc ngước mắt nhìn anh, khoé miệng ngậm ý cười, "Vẫn có thể chứ, anh muốn tới cứ tới thôi, khi nào muốn ăn cơm, có thể tới tìm em."
"Thật sao?" Đôi mắt Lư Cảnh Hàng sáng lên ngay lập tức.
"Thật, anh sao vậy?" Văn Lạc mở to mắt nhìn anh, như thể không có chuyện gì to tát.
"Tôi nghĩ..." Lư Cảnh Hàng thở phào nhẹ nhõm, làm ra vẻ đáng thương, "Tôi nghĩ người chăn nuôi của tôi không cần tôi nữa, hôm nay là bữa cơm ngon cuối cùng mà tôi ăn."
Văn Lạc bật cười, lấy tay chọc chọc trêи mặt anh.
"Lớn như vậy rồi, còn giả vờ đáng thương là sao đây, hửm."
Thật giống cún con to xác.
Nhưng cho dù biết rằng chỉ là giả vờ, trái tim vẫn từng hồi xao xuyến.
"Tôi đâu có giả vờ đáng thương, là thật sự đáng thương mà..." Lư Cảnh Hàng nói, dáng vẻ đùa giỡn hàng ngày đã trở về một chút, "Nghĩ đến em giận tôi, tôi sợ đến mức muốn run cả người."
"Khi em giận, em đáng sợ vậy sao?" Văn Lạc nhướng mày.
Đặc biệt đáng sợ.
Sợ em không quan tâm tôi, sợ em bỏ tôi lại, sợ em không chịu nhìn tôi nữa.
Thật sự rất sợ, em biết không.
Lư Cảnh Hàng mỉm cười nhìn Văn Lạc, không lên tiếng.
Em không nghĩ sẽ vô tâm với anh, em không nghĩ sẽ xa anh.
Văn Lạc cũng mỉm cười nhìn Lư Cảnh Hàng, không lên tiếng.
Chỉ là hai ta vẫn nên dừng ở đây thôi, không cần tiến đến gần nhau.
________________
Q: Thở dài, haizzz.....