Vào giữa hè, mặt trời lên cao, ve sầu cứ say sưa ca hát không nghỉ, trong núi thiếu mất sự yên tĩnh thường ngày. Cũng may u cốc này có cây cao bóng cả, tới bên bờ đầm thì càng mát mẻ hơn. Dù thế, cứ sau giờ trưa là Lam Hạo Nguyệt không chịu nhúc nhích, Trì Thanh Ngọc sẽ nằm với nàng một chút, chờ nàng ngủ rồi lại lặng lẽ ra ngoài làm việc.
Hôm nay vẫn như thế, hai người đang dựa vào giường nói chuyện được câu có câu không thì có người khẽ gõ cửa bên ngoài. Trì Thanh Ngọc đi ra ngoài hỏi thế nào, sau đó quay lại nói với nàng: “Có ông cụ không đi được, tôi qua đó một chút, em cứ nghỉ đi.”
“Chàng về sớm nhé.” Nàng chỉnh sửa quần áo cho chàng theo thói quen, nhìn chàng vác hòm thuốc, mở cửa rồi nối gót theo sơn dân đi khuất.
Những người ở mấy ngọn núi gần đây ít khi lên trấn trên, nếu hơi đau đầu nóng sốt hay bị té thương, đều mong mời chàng đến xem bệnh. Có nhiều khi, chàng dùng ngân châm là có thể giảm đau, nhưng mà không nhất định phải lấy tiền, chỉ dựa vào khả năng của người bệnh, cho dù không tiền cũng chả sao cả, chàng cũng chẳng có lời oán thán.
Dù chàng không nhìn thấy nhưng những người ở đây lại rất tin tưởng chàng.
Với công việc của chàng, Lam Hạo Nguyệt cũng chẳng oán trách. Nhớ lại lần đầu tiên đến núi La Phù, nghe nói chàng đi theo sư huynh vào núi sâu để xem bệnh cho người ta. Khi đó, nàng còn cảm thấy con người lạnh lùng cao ngạo này, thì ra cũng còn một bộ mặt khác.
Nàng suy nghĩ, bất giác nằm nghiêng người tựa vách trúc, mệt mỏi kéo tới, từ từ ngủ thiếp.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài phòng. Nàng mơ màng mở mắt ra, mới đầu còn tưởng là Trì Thanh Ngọc đã theo sơn dân về rồi, nhưng vừa để ý nghe thì nhận ra đây không phải tiếng địa phương ở Mân Bắc mà là giọng Xuyên Thục nàng đã rất quen thuộc từ nhỏ.
Lam Hạo Nguyệt lập tức ngồi bật dậy.
Lúc này, có câu hỏi truyền từ ngoài cửa: “Có ai ở nhà không?”
Nàng vội vội vàng vàng chạy ra, vừa mở cửa, chỉ thấy một một bà lão đang chống gậy đứng dưới mái hiên, ở sau là hai vú già và hai kiệu phu khiêng sạp trúc.
Lam Hạo Nguyệt sợ ngây người: “Bà ngoại?!”
“Hạo Nguyệt…” Đường lão phu nhân nhìn cô cháu gái mặc quần áo giản dị trước mặt, nhất thời vui buồn đan xen, mắt đã ươn ướt.
Sau khi Lam Hạo Nguyệt đến Vũ Di, liền viết thư gửi cho bà ngoại, lão phu nhân cũng từng hồi âm khuyên nàng về, thế nhưng nàng vẫn ở lại. Sau khi kết hôn, nàng vốn muốn tự trở về kể lại đầu đuôi ngọn nguồn cho bà ngoại, có điều lại nghĩ đến đường xá xa xôi, nếu đưa Thanh Ngọc về, chỉ sợ lại gặp phong ba, nên cũng từ bỏ ý niệm này. Chỉ viết thư nhờ mang đi, nghĩ rằng sau này rảnh rỗi thì sẽ về lại Đường môn một lần. Nào ai ngờ, bà ngoại tuổi đã cao lại tới động Hoa đào này.
Vú già và người khiêng kiệu đứng dưới bóng cây lớn hóng mát, Lam Hạo Nguyệt vội vàng đưa Lão phu nhân vào nhà. Mùa hè ăn mặc phong phanh, ban đầu Lão phu nhân không để ý lắm, sau khi vào nhà rồi mới phát hiện khuôn mặt của Lam Hạo Nguyệt tròn hơn, bụng cũng khẽ nhô lên.
“Hạo Nguyệt, không phải con?” Lão phu nhân ngồi trong nhà chính, nhìn nàng thật kỹ.
Gò má Lam Hạo Nguyệt ửng đỏ, đứng bên cạnh, “Dạ, được hơn ba tháng rồi.”
“Thật là không ngờ…” Lão phu nhân thở dài một hơi, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ nhưng khó tránh kinh hỉ. Bà nhìn xung quanh, thấy căn nhà nhỏ này được bày biện rất đơn giản, có thể thấy sống chẳng được dư dả gì, không kiềm được lại hỏi: “Sao chỉ có một mình con ở nhà?”
“Chàng ra ngoài chữa bệnh cho người ta rồi ạ.” Lam Hạo Nguyệt sợ bà ngoại không hài lòng, vội vàng bổ sung thêm, “Chắc cũng sắp về ngay thôi.”
Lão phu nhân chầm chậm gật đầu, để nàng ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Bà đọc thư con gửi lần trước, cậu ta đã quên hết quá khứ rồi sao?”
Lam Hạo Nguyệt do dự đáp: “Cũng gần như thế… Đôi lúc hình như có loáng thoáng nhớ gì đó, thế nhưng con không nói nhiều với chàng, chàng cũng đành thôi. Bà ngoại, mặc dù như thế, tụi con vẫn sống rất tốt.”
Ngày đó, sau khi trở về Đường môn, Lam Hạo Nguyệt từng kể lại những chuyện xảy ra ở vực Xả thân cho lão phu nhân. Với cái chết của Mộ Dung Cẩn, tâm tình Lão phu nhân cũng rất phức tạp.
“Ở đây xa lắm, sao bà lại tới Vũ Di vậy ạ?” Lam Hạo Nguyệt hỏi.
“Con không về, bà nhớ con, sợ con ở đây chịu khổ.” Lão phu nhân dừng lại một chút, lại nói, “Trước đây đảo Thất Tinh từng giúp chúng ta, con đi rồi, bà bảo Vận Tô đến Đông Hải một chuyến để chào hỏi nhà người ta, nhưng sau đó dì con lại có vẻ ấm ức quay về, nói bọn họ đã từ chối khéo, Liên công tử không ở trên đảo, Liên tiểu thư cũng không muốn gặp. Mấy ngày nay trong lòng bà cứ bận tâm chuyện này mãi, muốn tiện đường thì tự đi hỏi thăm một chút.”
Lam Hạo Nguyệt gật đầu, Lão phu nhân lại nói chuyện về tình hình Đường môn gần đây cho nàng nghe. Hai người nói chuyện, thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh. Đường lão phu nhân đang muốn bảo Hạo Nguyệt về Thục Trung thăm nhà thì thấy nàng cứ thường vô tình đưa mắt nhìn ra xa.
Trong rừng đào, Trì Thanh Ngọc được người ta đưa đến trước nhà, ở cách đó không xa nghe thấy tiếng nói chuyện, không khỏi hơi ngạc nhiên.
“Tôi đến nhà rồi, mời anh cứ về đi.” Chàng thấp giọng nói với tiều phu kia xong, lại tự bước vào căn nhà nhỏ.
Lão phu nhân chưa từng gặp Trì Thanh Ngọc, lúc này thấy chàng trai có diện mạo thanh tú đang bước tới, dù tay cầm gậy trúc nhưng có lẽ vì ở gần nhà mình nên đi lại cũng nhanh nhẹn. Chàng chưa tới nhà đã hơi khựng lại, hỏi: “Hạo Nguyệt, có ai tới à?”
“Vâng, là bà ngoại của em.” Lam Hạo Nguyệt ra ngoài đón, kéo tay chàng, đưa chàng tới trước mặt Lão phu nhân, khẽ khàng chọt chọt vào hông chàng. Trì Thanh Ngọc rất ít khi nghe nàng nhắc về người nhà của mình, lúc này không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn quỳ xuống đất hành lễ.
“Con đứng lên đi.” Lão phu nhân nhìn chàng, ngũ quan phong thái ấy, quả thật có vài phần từa tựa Mộ Dung Cẩn, không khỏi nao lòng.
Lão phu nhân ở lại đây chỉ một ngày thôi, dù trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lúc nào cũng thấy Trì Thanh Ngọc và Lam Hạo Nguyệt làm việc cùng nhau. Chàng không nhìn thấy, làm việc hơi chậm nhưng Hạo Nguyệt cũng chẳng để ý. Chàng dùng hết sức mình để san sẻ, dù cuộc sống có vất vả, nàng cũng cảm thấy ngọt ngào như mật.
Vì không muốn cháu rể nhớ lại những chuyện trước đây, Lão phu nhân không nói nhiều với Trì Thanh Ngọc lắm. Trưa ngày hôm sau, người hầu lên núi đón bà, bà phải đi. Chỉ là trước khi đi, bà để lại hai vú già để chăm sóc Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt từ chối, Lão phu nhân không vui nói: “Bây giờ con còn khỏe, đến lúc sinh con thì một mình nó sao chăm sóc vẹn toàn được? Trong núi sâu này không có mấy người, đến lúc đó lại chẳng tìm được ai giúp đỡ.”
Lam Hạo Nguyệt giải bày mấy câu, thấy ý bà ngoại đã quyết như vậy, đành phải đồng ý. Đường lão phu nhân dặn đi dặn lại mấy điều mới mang đầy băn khoăn rời khỏi căn nhà nhỏ, ra đến trước cửa, nhìn Trì Thanh Ngọc nói: “Thanh Ngọc, con phải chăm sóc Hạo Nguyệt cho tốt.” Trì Thanh Ngọc nghiêm túc thưa: “Bà ngoại, con biết ạ.”
Lão phu nhân đi rồi, Lam Hạo Nguyệt đưa Trì Thanh Ngọc đến tận cửa sơn cốc tiễn bà, nhìn bóng lưng bước đi của bà ngoại có phần nặng nề, không khỏi chua xót, chẳng kiềm được nước mắt.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nàng thút thít, nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng khóc, chờ khi sinh con rồi, tôi có thể về thăm Đường lão phu nhân với em.”
“Dạ…” Nàng lau nước mắt, nghẹn ngào xoay người, quay vào nhà, đi được vài bước thì bỗng sực nhận ra, ngẩng đầu nhìn chàng hỏi, “Em từng nói với chàng bà ngoại là Đường lão phu nhân ư?”
Trì Thanh Ngọc cũng ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Không có sao?”
Nàng hít một hơi thật sâu, kéo thẳng chàng vào nhà, vừa đi vừa nói: “Trì Thanh Ngọc, sau này chàng phải đối xử với em tốt hơn nữa, nếu không, bây giờ bà ngoại đã biết chàng rồi, sau này sẽ tìm chàng tính sổ.”
Chàng cười nhạt: “Tôi không chột dạ chút nào.”
“Càng ngày càng tự phụ.” Dù nàng làu bàu như thế nhưng khóe môi cũng không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.
Lam Hạo Nguyệt không muốn để người hầu hạ, vì thế hai vú già mà Đường lão phu nhân để lại chuyển xuống dưới núi ở, cứ cách một thời gian vào núi giúp đỡ việc nhà, dạy nàng làm sao để may quần áo cho trẻ con. Lam Hạo Nguyệt thật sự rất hứng thú với việc này, giục Trì Thanh Ngọc mua vải cho mình. Đương nhiên chàng không dám dây dưa, vừa ra trước cửa, Lam Hạo Nguyệt đọc lại những thứ muốn để chàng mua một lần nữa, thấy chàng chỉ lo thay quần áo cầm tiền, không nhịn được mà càu nhàu sau lưng: “Em nói với chàng mà chàng không lắng nghe, nhỡ lát nữa mua nhầm thì biết làm sao?”
“Tôi nhớ mà.” Chàng khoác thêm cái áo trường bào màu xanh, trông có vẻ không để ý, nói: “Em cũng đừng mãi cảm thấy đầu óc tôi không tốt nữa.”
“Vậy chàng nói lại cho em nghe xem nào?” Nàng lại chọt chọt vào hông chàng.
Chàng không nhanh không chậm đi sang bên cạnh, tiếp: “Hạo Nguyệt, tôi phát hiện bây giờ em càng lúc càng hay lải nhải, đây có phải dấu hiệu làm mẹ không?”
“Nói bậy, còn những mấy tháng nữa! Em không dặn đi dặn lại mấy lần thì chàng sẽ quên mất thôi!” Nàng hầm hừ.
Trì Thanh Ngọc chỉ cười cười, cầm gậy trúc đặt trên bàn rồi ra ngoài. Bụng nàng đã lớn hơn nhiều, không thể đi theo sau chàng í a í ới, đành phải ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Cứ tưởng rằng chàng sẽ về trước buổi trưa, thế mà đợi lâu lắm vẫn chẳng thấy bóng dáng chàng đâu. Lam Hạo Nguyệt không khỏi cảm thấy lo lắng, một mình ra ngoài cửa sơn cốc đứng chờ. Đợi mãi đến khi chân tê mỏi mới nghe thấy tiếng gậy trúc gõ trên mặt đất truyền tới từ xa.
“Thanh Ngọc!” Nàng cao giọng gọi.
Trì Thanh Ngọc vốn đang đi yên lành, bỗng nghe tiếng gọi của nàng, còn tưởng xảy ra chuyện gì, hơi ngạc nhiên, vội vội vàng vàng bước nhanh về trước, suýt nữa lại va vào vách núi. Nàng bất kể mệt nhọc, rảo bước đi tới, giữ chặt tay chàng, hỏi: “Sao bây giờ chàng mới về?”
Chàng không trả lời nàng ngay, vội vàng hỏi ngược lại: “ Sao em lại ra đây?”
“Ai bảo chàng về trễ…” Nàng xoa xoa thắt lưng, kéo chàng chậm rãi bước vào nhà. Trì Thanh Ngọc thở dài: “Tôi nghe tiếng em gọi, còn tưởng có chuyện gì gấp…”
Vừa bước qua cửa, chàng liền cởi cái bọc sau vai xuống, mở ra trên bàn, bày từng thứ trong đó ra. “Đây là vải hoa, vải trắng, vải nhung màu xanh em cần… Còn có tơ và hạt châu, hồng, xanh, đen…” Chàng cẩn thận sờ lên từng sợi tơ, xấp vải cho nàng xem, một núi nhỏ màu sắc sặc sỡ được chất đống trên bàn gỗ.
“Em đâu bảo chàng mua nhiều thế đâu, sao còn mua cả hạt châu vậy?” Lam Hạo Nguyệt ngồi ở một bên, nghịch mớ tơ, “Còn nói là nhớ, rõ ràng quên mất rồi, thế nên mới phải mua hết về, lãng phí!”
Trì Thanh Ngọc lại không để ý, dọn dẹp bọc vải, nói: “Sao tôi không nhớ chứ, chuỗi hạt màu là tôi cố tình mua mà.”
“Mua để làm gì vậy?”
Chàng nở nụ cười đắc ý, lấy một đôi giày đầu hổ nho nhỏ trong lồng ngực ra. Hai mắt trên đầu hổ kia long lanh, tỏ ra rất oai hùng, trên miệng còn có mấy sợi râu vểnh, trông rất ra dáng vua của muông loài, vênh váo tự đại. Màu sắc trên mặt sặc sỡ, có mấy hạt châu sặc sỡ tô điểm thêm, thêu rất tỉ mỉ, đúng là thú vị.
Lam Hạo Nguyệt vui vẻ cầm lấy lật đi lật lại nhìn ngắm, “Ở đâu vậy?”
“Đương nhiên là mua, tôi mà làm được à?” Như vừa bắt được nhược điểm của nàng, Trì Thanh Ngọc phản kích, “Ban nãy còn nói tôi đi chậm, chẳng qua tôi đi nhiều tiệm hơn một chút thôi.”
Lam Hạo Nguyệt cầm đôi giày đầu hổ, thích mãi không buông tay, hừ một tiếng: “Thế thì liên quan gì tới việc chàng đi mua tơ với hạt châu đâu chứ?”
Chàng vuốt ve chuỗi hạt, nói: “Mua cho em cái này làm mẫu, không phải em thích làm những thứ lặt vặt này sao? Tôi nghe người ta nói, con nít thích mang giày này, nhìn cũng đáng yêu.”
Lam Hạo Nguyệt cũng buột miệng nói: “Đúng thế, hồi nhỏ em cũng mang, sau này còn nhìn thấy nữa.” Nàng nói xong, vốn định hỏi chàng có từng mang không, nhưng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Thanh Ngọc.” Nàng cảm thấy xót xa cho chàng, cầm tay Trì Thanh Ngọc bảo, “Em sẽ học làm, làm thành mấy đôi, cho con chúng ta mang.”
Giao thừa năm ấy, Lam Hạo Nguyệt ngồi làm khung giày dưới đèn, trên bàn đã bày mấy đôi giày đầu hổ rồi, Trì Thanh Ngọc lẳng lặng ngồi bên cạnh. Tiếng pháo ở ngoài núi cứ quanh quẩn trong bầu trời đêm, chàng cũng từng muốn mua pháo cho nàng, nhưng Lam Hạo Nguyệt lại bảo, chớ làm cực cưng sắp ra đời bị giật mình.
Vì thế, hai người cứ ở trong căn phòng nhỏ yên tĩnh của riêng mình, cùng trải qua đêm trừ tịch với cục cưng sắp được ra đời.
Ngồi mỏi lưng rồi, nàng đỡ vào bàn rồi ra đến trước cửa. Gió bắc thổi tới, tiếng thông reo triền miên, Lam Hạo Nguyệt hé cửa ra một chút, nhìn bầu trời đầy sao. Trì Thanh Ngọc đi tới phía sau nàng, hỏi: “Em không sợ lạnh à?”
“Vẫn ổn ạ.” Nàng khẽ mỉm cười, quay đầu lại, xoa lên mặt chàng, “Thanh Ngọc, chàng sắp thành cha rồi.”
Trong lòng Trì Thanh Ngọc rất ấm áp, chàng cúi đầu, nhẹ nhàng ôm nàng từ sau. Ngoài núi có náo nhiệt và phồn hoa của người khác, nhưng ở đây, giờ phút này, chỉ có bọn họ. Bầu trời tĩnh lặng xanh thẳm như một tấm màn, ánh sao lấp lánh, như vô số ngọn đèn được thắp lên trên mặt biển rộng mênh mông mà xa vời vợi.
Xuân mới còn chưa kịp đi thì Lam Hạo Nguyệt đã sinh con.
May mà hai vú già Lão phu nhân để lại biết ngày, lên núi ở trước. Hôm ấy trời còn chưa sáng, Lam Hạo Nguyệt vừa định nghiêng mặt hôn chàng thì thấy người dưới nóng dần, vừa đứng dậy nhìn thì sợ hãi kêu lên. Vì thế, hai bà bác trung niên khỏe mạnh vội vàng chạy đi đốt lửa nấu nước, lấy những thứ đã được chuẩn bị từ sớm ra sẵn, vội mà không loạn chạy ra ngoài.
Đương nhiên, vẫn không quên đuổi Trì Thanh Ngọc đang kinh ngạc đến ngây người ra khỏi phòng ngủ.
Tuy Lam Hạo Nguyệt đã xông pha giang hồ nhiều, thế nhưng đây là lần đầu chịu sự căng thẳng và đau đớn thế này. Thật ra bụng vẫn chưa đau dữ lắm, nhưng nàng thấy Trì Thanh Ngọc không có bên cạnh, càng cảm thấy bất lực và hoảng loạn, lớn tiếng kêu gào.
Đáng thương cho người đàn ông bị đuổi ra ngoài kia, ban nãy vội vội vàng vàng rời giường, ngay cả quần áo vẫn chưa mặc đàng hoàng, lúc này nghe tiếng Lam Hạo Nguyệt kêu la thảm thiết, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, muốn đẩy cửa đi vào.
“Trời ơi cậu à, sao cậu lại không nghe lời thế, không được vào!” Một bà bác ngẩng đầu nhìn thấy, vội vàng đẩy chàng ra ngoài.
Trì Thanh Ngọc vội nói: “Vì sao không được, tôi lại không nhìn thấy các bác đang làm gì, chỉ đứng ở bên cạnh nghe một chút cũng không được sao?”
“Không được, chỗ máu me, đàn ông không được vào!” Bà bác bất kể tâm tình của chàng, lại đuổi Trì Thanh Ngọc ra ngoài, đóng cửa cái rầm.
Trì Thanh Ngọc gõ cửa, bên trong đang bận tối tăm mặt mày, nào có ai quan tâm đến chàng. Chàng không biết phải làm sao, cũng không dám gây thêm phiền phức cho bọn họ, đành phải tránh ở ngoài cửa. Lam Hạo Nguyệt vẫn còn dạt dào tình mẹ của mấy hôm trước nay như bị đưa vào chảo dầu, vừa gấp vừa đau vừa nóng nảy. Trì Thanh Ngọc ở bên ngoài ngồi không được đứng cũng chả xong, áo quần xốc xếch dựa vào cửa, nghe trong phòng hết khóc lại kêu la, một lát sau còn gọi chàng mắng chàng. Chàng lại không biết phải làm gì, yên lặng chịu đựng sự dày vò tương tự.
Chàng vốn không có khái niệm thời gian, nay chờ đợi trong sốt ruột như thế càng cảm thấy màn đêm vô tận. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi chàng gần như không thể kiềm chế được nữa, tiếng huyên náo trong phòng lên tới đỉnh điểm.
Sau đó, là một âm thanh mà chàng chưa từng nghe qua bao giờ, tiếng khóc vang dội.
Trái tim vốn đã rối loạn, trong giây lát, như được chuông cổ ở núi xa đánh thức. Vào khoảnh khắc đó, linh hồn chàng như đã rời khỏi cơ thể, nhưng cũng trong chớp mắt ấy, bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn quái lạ đều về thành một mối, vô số mảnh vụn cùng hợp lại, quay về lòng chàng một lần nữa.
“Sinh rồi sinh rồi!” Bà bác hung dữ ban nãy cười ha hả mở cửa, đưa tay kéo chàng đi vào.
Một bà bác khác đang dọn dẹp rửa ráy, Trì Thanh Ngọc gần như không biết phải tự vào phòng thế nào, chỉ cảm thấy có người đang kéo tay mình, nhét một bao vải tròn tròn mềm mềm vào trong ngực chàng.
“Bế lấy, đừng buông tay ra nhé!” Bên tai có người lớn tiếng dặn dò.
Bọc vải trong lồng ngực thở hơi thở ấm áp, cơ thể nho nhỏ không ngừng giãy giụa, vừa nắm tay vừa khóc lóc nỉ non. Trì Thanh Ngọc ngẩn ngơ ôm sinh mệnh bé bỏng trong tã lót, vẫn không nhúc nhích, chợt nghe Lam Hạo Nguyệt yếu ớt gọi: “Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, đến đây.”
Chàng ôm bọc tã thật chặt, không dám nhúc nhích, sợ mình sẽ đi nhầm, đụng vào thứ gì đó.
Thế là vú già đành phải đỡ chàng, đưa chàng tới trước mặt Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt cố gắng đưa tay lên, bên này chàng mới sực tỉnh, vội bế cục cưng ngồi xuống.
“Hạo Nguyệt, sinh rồi.” Chàng ngơ ngác nói một câu, cảm thấy nghẹn ngào.
“Đồ ngốc, sao lại khóc vậy?” Khuôn mặt Lam Hạo Nguyệt trắng bệch, thế nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, nhìn bé con trong ngực chàng.
Hai mắt bé con nhắm nghiền, mũi và lông mày nhăn nhúm, há miệng thật to, vẫn khóc ỉ ôi không nín như trước. Lúc này Trì Thanh Ngọc mới dần phục hồi tinh thần, cảm giác nằng nặng trong lồng ngực thật kì lạ. Chàng muốn đưa tay sờ khuôn mặt bé con, nhưng lại sợ chạm vào sẽ làm hỏng sinh linh bé nhỏ mềm mại này mất, thế nên bèn nghiêng mặt, dè dặt cẩn thận, từng li từng tí, nhẹ nhàng ghé gò má mình tới gần khuôn mặt nho nhỏ của bé con.
Khi da thịt chạm nhau, cảm giác ấm áp ùa tới.
Trong cuộc đời hơn hai mươi mấy năm, từ đây sẽ có một phần khác ràng buộc với chàng. Là tình cảm ruột thịt gần gũi nhất, yêu thương nhất, sâu sắc nhất với chàng.
“Thanh Ngọc, đây là con trai của chàng.” Lam Hạo Nguyệt mỉm cười nhìn chàng.
“Con trai của tôi.” Chàng thì thầm, mơn trớn gò má đứa bé, lại cầm tay Lam Hạo Nguyệt. Sinh mệnh ấm áp và nhỏ bé cùng người thương yêu nhất bên cạnh này, đáng để chàng dùng hết toàn lực để bảo vệ, dù gió sương ập đến, đất trời vây hãm, cũng chẳng tiếc thân.