Lam Hạo Nguyệt chưa kịp ú ớ gì thì đã bị gã phía sau bịt miệng.
“Chỗ này hẻo lánh, đúng là nơi hẹn hò tốt quá nhỉ.” Gã cười thầm, kéo nàng đi về trước. Lam Hạo Nguyệt tức giận trừng mắt, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy đôi con ngươi đang nhìn mình đầy ý trêu ghẹo.
— Chính Ngọ.
Trái tim nàng chìm xuống, lần này lại không thể phản kháng mạnh mẽ như trước, thậm chí nàng còn không muốn kinh động Trì Thanh Ngọc ở xa. Nhưng lúc này, Trì Thanh Ngọc vốn sờ theo dọc theo thân cây ven bờ sông để đi, bỗng dừng bước.
“Lam Hạo Nguyệt?” Tựa như chàng phát giác gì đó, gọi thăm dò.
Lam Hạo Nguyệt bị Chính Ngọ bịt chặt miệng, thấy Trì Thanh Ngọc đang xoay người trở lại, lòng nóng như lửa đốt. Liều mạng đạp vào thân cây trước người, xoay lại đánh Chính Ngọ.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy động tĩnh bên này, lòng thầm biết hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, theo tiếng chạy tới. Không ngờ chàng chưa tới gần vách đá thì có mấy gã mặc áo xám nhảy xuống từ trên sườn núi, kẻ nào kẻ đó cầm đao, như gió lốc bổ về phía Trì Thanh Ngọc. Chàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ một mực bước nhanh về trước. Mũi đao gã áo xám đã gần ngay trước mặt, bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc vung tay áo, mặt không đổi sắc phóng tới, ngón tay nhanh như gió, điểm vào sống đao của bọn chúng.
Thế đao bọn áo xám bị ngăn cản, bất ngờ đổi kiểu tấn công, nhắm vào thân dưới của chàng. Trì Thanh Ngọc lách mình để né, bỗng nghe thấy có người vọt tới từ sau, đưa tay bấm vào cổ tay hắn, thừa dịp hắn vô lực mà đoạt được cây đao, giơ lên, chặn được đao đang bổ xuống ở trước.
Lúc này đám người áo xám không ngừng bao vây tấn công, chàng không có ý dây dưa với chúng, người hạ thấp, quét ngang lưỡi đao một vòng, khiến những kẻ ở gần hét lên rồi gục xuống. Chàng vừa muốn bước đi thì lại nghe tiếng hét của Lam Hạo Nguyệt truyền từ chân núi tới.
Trì Thanh Ngọc nhíu mày, lúc này bỗng cảm thấy có một luồng gió mạnh từ sau. Khí thế đang bắn tới kia rất nhanh, nhưng lại mang theo âm nhu, không giống như chưởng phong, càng không giống tiếng rít của đao kiếm. Chàng lướt nhanh người qua, bỗng nhiên xoay người vung đao, đầu đao vừa đụng tới thì cảm thấy nguồn lực vô hạn, có một cỗ nội lực ở trong, bất ngờ trượt lên cổ tay chàng.
Chàng gắng sức vung tay, đâm thẳng đao về đối phương. Thế nhưng bỗng dưng nội lực tăng vọt, ép đao thế của chàng, muốn dồn Trì Thanh Ngọc tới bên bờ sông. Ban nãy, khi rơi xuống từ vách núi, Trì Thanh Ngọc đã bị thương, nay cắn răng chống đỡ, máu trên cánh tay chảy ròng, dốc sức dồn lực thu đao, thừa dịp đối phương xuất chưởng thì lách mình nhắm về cổ họng ả.
Tay áo người nọ phất lên như lưỡi đao, lia tới mặt Trì Thanh Ngọc. Bên kia, Chính Ngọ thừa dịp ôm được eo Lam Hạo Nguyệt, bế ngang nàng trong lồng ngực, đi ra sau Trì Thanh Ngọc.
Lúc này, sau khi chân Trì Thanh Ngọc đạp lên bờ đá thì phóng mình tới, dùng đao bảo vệ mặt, khó khăn lắm mới ngăn được ống tay áo của người kia. Chính Ngọ vốn ôm hận với chàng, nay thấy Trì Thanh Ngọc không thể phân tâm, cười nhạt, vung tay ném một phi thoa. Phi thoa này vừa nhẹ vừa nhanh, nhờ tiếng gió át đi, vô thanh vô tức bay tới sau lưng Trì Thanh Ngọc.
Trong lúc cấp bách, Lam Hạo Nguyệt thét lớn. Chính Ngọ giận dữ, đưa tay bóp chặt cổ họng nàng. Bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc lùi lại phòng vệ, phóng người về nơi phát ra âm thanh. Phi thoa kia xẹt qua vai, đao trong tay chàng vung lên, chém thẳng vào đỉnh đầu Chính Ngọ. Chính Ngọ nhấc chân đá, khiến đao của Trì Thanh Ngọc lệch xuống mặt Lam Hạo Nguyệt.
Lam Hạo Nguyệt kinh hoảng, không thể né tránh, thấy bạch quang rơi xuống, cả người lạnh run. Ấy nhưng Trì Thanh Ngọc lại cảm nhận được sự khác thường, đưa tay ôm lấy vai Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng kéo về để bảo vệ nàng bên người. Nào ngờ lúc này lại có một cỗ chân khí ào ào phóng tới, nàng vừa quay đầu thì thấy một dải lụa rực rỡ khác bay vút tới như cầu vồng. Dưới mặt trời, ánh lên một màu lộng lẫy đến chói mắt, trong khoảnh khắc, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Đi đi!” Nàng sốt ruột hét lên, muốn đẩy Trì Thanh Ngọc đi. Nhưng lúc này, dải lụa che mặt trời, đánh mạnh vào giữa lưng hai người.
Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, lồng ngực ngạt thở khó chịu, cuối cùng không thể gượng nổi, như con diều đứt dây, bị văng ra xa. Trì Thanh Ngọc chỉ kịp bắt được cánh tay của nàng, nhưng vì cũng bị dải lụa kia đánh trúng, ngã xuống đất như Lam Hạo Nguyệt.
Chính Ngọ bước lên trước, đạp lên tay áo Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng đoạt lấy Cổ kiếm của nàng. Sau khi rút ra khỏi bao, thấy hàn quang lấp lóa, sáng như nước thu, không nhịn được cười nói: “Đúng là một thanh kiếm sắc, cho thằng đạo sĩ mù này đúng là tiếc.”
Khóe môi Lam Hạo Nguyệt rỉ máu, trừng mắt nhìn Chính Ngọ: “Mày mà cũng xứng nói về chàng?”
“Anh đây không xứng thì còn ai vào đây nữa?” Gã cúi người chọt vào má Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy ghê tởm, căm phẫn nghiêng mặt đi. Trì Thanh Ngọc cố gượng người, đè cổ tay nàng, ý bảo chớ phí lời.
Lúc này, Phương Nhụy phu nhân thu dải lụa về tay, thong thả đi tới, quét mắt nhìn hai người. Mắt phượng vừa nhấc lên, nói với Chính Ngọ: “Hôm nay vừa hay bắt được bọn chúng, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, tránh để đám người Đường Ký Dao phát hiện.”
Khuôn mặt Chính Ngọ trở nên nghiêm túc, vái chào trước ả rồi thưa: “Đã có sắp xếp từ trước.” Dứt lời, gã lấy thứ gì đó trong tay áo ra, đặt lên môi, thổi nhẹ. Tiếng huýt dằng dặc, không lâu sau, có hai con thuyền xuôi tới từ thượng nguồn. Phương Nhụy phu nhân nói nhỏ với Chính Ngọ mấy câu, phi người nhảy lên chiếc thuyền lớn hơn.
Chính Ngọ gật đầu, vỗ tay, tức thời, từ trong thuyền nhỏ có mấy người nhảy ra, nghe gã phân phó, trói chặt Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc quăng vào trong khoang thuyền. Qua mành trúc trước buồng, nàng lờ mờ thấy có khá nhiều người đang nằm co quắp, tay chân run rẩy, chắc là những kẻ đánh nhau với người của Đường môn, bị ám khí có bôi độc bắn trúng mới thành ra như thế.
Chính Ngọ lại dặn dò kẻ bên cạnh mấy câu, sau khi thấy thuộc hạ thúc ngựa chạy đi, mới nhảy lên con thuyền nhỏ. Gã thong thả đi tới đi lui trên mũi thuyền, không ngừng đưa mắt nhìn về xa. Lam Hạo Nguyệt thấy có hai chiếc thuyền đang xuôi về phía hạ lưu, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể nào thoát khỏi sợi dây thừng này. Trì Thanh Ngọc khẽ huých vai vào nàng, thấp giọng nói: “Cô vốn đang mang thương tích, đừng dùng sức.”
Lam Hạo Nguyệt bất đắc dĩ, nghiêng mặt, nhìn chàng đang khép hờ hai mắt, trên má cũng trầy xước. Vết thương trên người nàng vẫn luôn đau đớn, vừa nãy dùng sức giãy dụa, nay đã kiệt sức rã rời, nay chỉ có thể lặng lẽ nằm bên cạnh chàng.
Cũng không biết đã bao lâu, mành trúc trước cửa khoang được vén lên, bỗng nhiên Chính Ngọ chui người vào. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, gã đưa tay tháo đai lưng xuống, bịt chặt mắt Hạo Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Lam đại tiểu thư, đành phải để cô em chịu ủy khuất rồi.”
Lam Hạo Nguyệt hoảng hốt, Chính Ngọ giữ eo nàng, giả vờ ngạc nhiên: “Thấy cưng lúc nào cũng hung ác với anh đây, cứ tưởng là tuổi nhỏ không hiểu phong tình, thì ra thắt lưng mềm mại, da dẻ láng mịn đến thế, đúng là một mỹ nhân bại hoại trời sinh.”
Lam Hạo Nguyệt quýnh đến mức vung đá hai chân lung tung, nhưng đều bị gã giữ lại. Trì Thanh Ngọc nằm bên cạnh nàng, hai tay bị trói, không thể ra sức, đành phải dùng cảm giác để vung chân, đá vào lưng Chính Ngọ.
Chính Ngọ nổi tức, vung tay tát mạnh lên mặt chàng, mắng: “Tao đã không vừa mắt mày từ lâu! Sao, mày muốn làm anh hùng trước mặt người đẹp à? Tao nói cho mày hay, tao không giết nó, nhưng thứ mù như mày thì rất vướng!”
Dấu tay trên mặt Trì Thanh Ngọc đỏ lên, cắn chặt răng không lên tiếng. Chính Ngọ bị bộ dạng cao ngạo này của chàng chọc điên, buông Lam Hạo Nguyệt ra, hất vạt áo mình, rút Liệt diễm đao bên hông, dán lưỡi đao đỏ sậm lên mặt Thanh Ngọc, nhướng mày nói: “Mày đừng tưởng có cái bộ oai phong lẫm liệt đó thì dọa được người. Vừa rồi mày đã có lòng làm hảo hán thì chi bằng cho mày nghe tao và cô em này giao hảo thế nào!”
Dứt lời, gã ném Liệt diễm đao đi, đưa tay vén lên rồi luồn vào áo Lam Hạo Nguyệt. Đang giữa hè, Lam Hạo Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng, ban nãy vừa rơi xuống nước nên áo quần dính sát vào người, nay bị gã sờ mó, run rẩy toàn thân. Chính Ngọ bịt miệng nàng, tùy ý vuốt ve trên người Lam Hạo Nguyệt. Khí huyết dâng lên, nàng bất chấp đau đớn, ra sức chống cự.
Dù Trì Thanh Ngọc không nhìn thấy, nhưng cũng đoán được vài phần, khuôn mặt sợ hãi trắng bệch, giãy dụa: “Chính Ngọ! Nếu mày vô lễ với cô ấy, tao thề sẽ không bỏ qua!”
Chính Ngọ cười ha hả: “Mày thì chỉ mạnh miệng thế thôi, sau khi tao với nó xong chuyện thì sẽ cho mày một đao rồi ném vào sông, mày chờ sang kiếp sau rồi tìm tao nhé!”
“Mày dám!” Trì Thanh Ngọc giận dữ, đột nhiên hai tay phát lực, suýt nữa đã giật đứt được dây thừng. Chính Ngọ cả kinh, vội vàng nhấc chân đá vào ngực chàng. Lúc này, bỗng dưng đuôi thuyền lắc lư, giọng nói Phương Nhụy phu nhân truyền vào: “Tôi biết cậu chẳng có ý tốt gì với con bé kia ngay mà!”
Đang nói, bỗng tấm mành phất lên, Phương Nhụy phu nhân nghiêm mặt đứng ngoài khoang thuyền, hai mắt gườm gườm nhìn Chính Ngọ.
“Phu nhân, tôi chỉ đùa giỡn với con bé này chút thôi. Thằng mù này không biết suy xét, dù sao nó cũng vô dụng với chúng ta thôi mà, không làm hỏng việc đâu.” Chính Ngọ vội vàng đứng dậy, khoanh tay đứng qua một bên.
Phương Nhụy phu nhân cười nói: “Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, nếu vẫn tùy tiện làm bậy thế này, chớ trách tôi trở mặt vô tình. Từ trước tới nay, Đoạt Mộng lâu không giữ những kẻ không làm xong việc, chuyện xấu có thừa!”
Gương mặt Chính Ngọ co rúm, yên lặng lùi về sau. Phương Nhụy phu nhân tới trước người Trì Thanh Ngọc, đưa chân nâng cằm chàng, giọng nói mềm mại: “Bộ dạng tuấn tú đấy, tiếc là mắt không nhìn được.”
Trì Thanh Ngọc nhắm chặt hai mắt, lúc này, ngoài khoang thuyền có người thấp giọng thưa: “Phu nhân, thư tới rồi.”
Phương Nhụy phu nhân đáp, nghiêng người nói với Chính Ngọ một cách đầy đe dọa: “Tôi đi gặp Đường Ký Dao, cậu ngoan ngoãn đợi ở đây, bớt táy máy đi!”
Chính Ngọ vội vàng đổi sắc mặt, cười nói: “Phu nhân tức giận à? Sao tôi lại có hứng thú với con bé này được chứ…”
Phương Nhụy phu nhân cười lạnh, xoay người bước ra khỏi khoang thuyền.
Chính Ngọ dõi theo Phương Nhụy phu nhân bước lên bờ, ngoảnh lại, oán hận nhìn chằm chằm Trì Thanh Ngọc. Bỗng thấy trong vạt áo Trì Thanh Ngọc có một sợi dây đỏ, cột vào một viên ngọc màu xanh sáng long lanh ở giữa. Gã xoay người dùng vỏ đao để khều sợi dây kia ra, viên ngọc lành lạnh, phần đáy màu xanh đậm còn bên trên lại trong suốt như nước mùa xuân. Ở giữa có hình vân hoa tự nhiên, từng cánh hoa tách ra, trông như một nhành sen đứng lặng giữa hồ.
“Mặt ngọc này là của mày?” Chính Ngọ để nó lơ lửng trong không trung, duỗi tay bắt lấy, tùy tiện nhìn kĩ.
Trì Thanh Ngọc cả kinh, sau đó lãnh đạm nói: “Đúng thì sao?”
“Đạo sĩ phải thanh tâm quả dục, thế mà mày lại mang cái này theo, đúng là chỉ được cái mẽ!” Chính Ngọ cười lạnh, tiện tay vứt mặt ngọc đi, xoay người rời khỏi.
Xung quanh dần trở nên an tĩnh, chỉ nghe tiếng nước xuôi dòng. Trì Thanh Ngọc nằm nghiêng hồi lâu, bỗng nghe tiếng nức nở. Chàng cố hết sức để ngẩng đầu lên, gọi: “Lam cô nương…”
Lam Hạo Nguyệt bị bịt mắt, không thấy Trì Thanh Ngọc, chỉ biết chàng đang ở ngay trước mặt. Nàng cuộn mình, nghĩ đến những chuyện liên tiếp xảy ra, cảm thấy cực kì khổ sở. Khi trước cha từng dạy rằng giang hồ hiểm ác, nàng chẳng để tâm, thế nhưng từ sau khi rời khỏi Hành Sơn, chẳng những luôn bị đánh bại, mà lần này, nếu không có Trì Thanh Ngọc bảo vệ, e rằng đã sớm khó giữ được tính mạng.
Nàng rất hối hận, lại thấy bản thân vô dụng, bây giờ còn trở thành gánh nặng.
Trì Thanh Ngọc lại cho rằng nàng sợ hãi nên khóc, cố gắng ghé người sát bên cạnh Lam Hạo Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Bọn chúng không giết cô đâu, có lẽ muốn bắt cô để uy hiếp thôi. Chờ lát nữa, tôi nghĩ cách giúp cô.”
Lam Hạo Nguyệt nức nở: “Không phải tôi sợ chết.”
“Vậy, tại sao lại khóc?”
Nàng co mình vào người chàng, uể oải đáp: “Tôi vô dụng, liên lụy tới chàng.”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, thấp giọng bảo: “Đừng nghĩ vậy.”
“Người chàng có bị đau không?” Lam Hạo Nguyệt dè dặt hỏi.
“Không đau.” Chàng kiên định đáp lời.
Lam Hạo Nguyệt biết chàng cậy mạnh, càng thấy áy náy, xót xa nói: “Tôi chẳng đánh lại ai cả…”
“… Chỉ là cô gặp phải những người khá lợi hại thôi…” Trì Thanh Ngọc ôn tồn.
Nàng cúi đầu, “Bây giờ chàng lại biết an ủi người rồi đấy.”
“Không vậy thì sao?” Trì Thanh Ngọc bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ giờ này mà vẫn mắng cô à?”
“Không chừng cha tôi sẽ thế.” Tuy nàng nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại đang nhớ tới người cha ở Hành Sơn xa xôi.
Trì Thanh Ngọc trầm mặc, bảo: “Trên đời này có cha mẹ nào không thương con?”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn người. Nàng đã nghe nhiều người nhắc tới câu này, thế nhưng lúc nghe Trì Thanh Ngọc nói, trong lòng cảm thấy rất nghẹn ngào. Nàng từng nghe Trì Thanh Ngọc kể mình bị cha mẹ vứt nơi đồng hoang, nàng không hiểu, tại sao chàng vẫn có thể ôm suy nghĩ như vậy.
“Chàng… không hận cha mẹ mình sao?” Nàng lấy hết dũng khí để hỏi.
Trì Thanh Ngọc nằm yên, hít thở vài hơi, thấp giọng nói: “Có gì mà hận?”
“Nhưng không phải bọn họ…” Nàng nói tới đây, cũng không nhẫn tâm nói tiếp.
“Tôi không nhìn thấy, không thể chăm sóc bọn họ. Nếu là nhà bình thường, nuôi tôi lớn cũng uổng phí thôi.” Chàng bình tĩnh nói hết câu này xong, cũng không lên tiếng nữa.
Lồng ngực Lam Hạo Nguyệt quặn đau, nước mắt vốn đã ngừng nay từ từ thấm ướt đai bịt mắt. Nàng cũng không nói nữa, chỉ nghiêng người, nằm trước mặt chàng, nghe tiếng chàng hít thở.