Cỏ hoang ven đường lay lay, một đội cưỡi ngựa đang phi tới, người nào người đó cao ngất thẳng tắp, trông rất lão luyện. Trông người đi đầu đã ngoài bốn mươi, mặc đạo trang màu đen, hông đeo ngọc bát quái, khuôn mặt gầy, râu phe phẩy, mắt phượng sâu hút, khiến người ta nhìn mà không dám thất lễ.
Bên cạnh ông ta có hai người đàn ông mặc đạo trang, cũng là cao quan màu đen, hông đeo Sa bảo kiếm màu lam. Những người đàn ông đi sau vận quần áo bình thường, nhưng cũng đều là đồ đen cả. Đai màu đen trên trán họ chớm ngang mi, ánh mắt kiên định.
Lam Hạo Nguyệt thấy không có người của Đường môn đuổi theo thì yên tâm vài phần, lúc này, thấy đạo sĩ trẻ đứng bên trái đoàn người mở miệng hỏi: “Hai vị ở đây, có từng thấy một lão già tóc bạc râu trắng không?”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, đang không biết có nên trả lời câu hỏi của hắn không. Còn đang do dự thì người còn lại nhíu mày quát: “Rốt cuộc là có thấy hay không? Chúng tôi đang có chuyện quan trọng!”
“Hồng Dịch, chớ vô lễ.” Đạo sĩ trung niên vốn luôn trầm mặc không nói gườm hắn, ánh mắt kia sắc bén khiến anh chàng cướp lời ban nãy vội vàng cúi đầu chắp tay thưa: “Đệ tử biết sai.”
Trì Thanh Ngọc nghe bọn họ nói chuyện, đoán là đến từ vùng Xuyên Thục, lại nghĩ tới người bị thương đã chạy trốn ban nãy, liền hỏi: “Có phải các vị là người phái Thanh Thành?”
Đạo sĩ trung niên cầm cương trong tay, nhìn chàng cười nhẹ, vuốt cằm nói: “Đúng thế, thấy quần áo hai vị dính bùn đất, mặt mày sốt ruột, e cũng đang gặp gian nguy? Vì có môn hạ bị hại ở gần đây nên chúng ta tìm đến nơi này, nếu cũng là chỗ hai vị gặp nạn thì nhất định sẽ giải quyết bằng hết sức mình.”
Lam Hạo Nguyệt nói: “Vậy các người có biết Lệ Tinh Xuyên? Y đang đối phó với Quỷ Y một mình!”
“Tinh Xuyên cũng ở đây?” Ông ta ngẩn ra, lập tức nói, “Hồng Thiên Hồng Dịch, hai con mang các sư đệ canh giữ bốn phía rừng mai, không có lệnh của ta thì không được đi vào.” Dứt lời liền vung roi tự vào rừng.
“Vì sao sư phụ không cho chúng con đi theo? Người chỉ có một thân một mình như thế chẳng nguy hiểm lắm sao?” Hồng Thiên la lên.
Đạo sĩ trung niên ghìm cương quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Các con có thể ngăn được công lực của Quỷ Y ư? Nếu rơi vào tay hắn, kẻ chịu khổ chính là các con, ở lại đi, không được cãi lời!”
“Vâng, các đệ tử kính nghe lời thầy.” Mọi người vâng dạ lùi ra sau, thấy ông ta cưỡi ngựa rời đi, thanh cao thoát tục, chỉ nửa khắc sau là đã khuất hẳn trong rừng. Lam Hạo Nguyệt thấy bọn họ đang dần tản ra bốn phía, canh giữ xung quanh rừng một cách rất trật tự, kéo Trì Thanh Ngọc hỏi: “Bây giờ chúng mình làm gì đây?”
Trì Thanh Ngọc thấp giọng bảo: “Tinh Xuyên dẫn dụ Quỷ Y rời đi vì chúng ta, tuy bây giờ có viện binh từ sư môn của y đến rồi, nhưng chúng ta cũng không thể chờ không ở đây được.”
Lam Hạo Nguyệt nghĩ, dù rằng có gặp Quỷ Y thì với sự giúp đỡ của vị đạo trưởng ban nãy, có lẽ cũng không sợ thua. Vì thế, thừa dịp những người khác đang bận bố trí, nàng lặng lẽ kéo Trì Thanh Ngọc đi theo dọc theo đường mòn, chạy về hướng cũ.
Đến khi đám người phái Thanh Thành đã bố trí bảo vệ các nơi thì đạo sĩ tên Hồng Thiên mới bất ngờ phát hiện không thấy hai người trẻ tuổi ban nãy đâu nữa, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ hai người kia nhát quan sợ phiền phức nên chạy trước rồi?”
Lúc này có người nhỏ giọng lên tiếng, “Hình như ban nãy có thoáng thấy họ chạy vào rừng.”
“Không phải Chưởng môn bảo chỉ được chờ ở đây sao?” Hồng Thiên ngạc nhiên.
“Đệ nói Đại sư huynh này, họ không phải người của chúng ta, sao lại nghe lệnh của sư phụ chứ?” Hồng Dịch với khuôn mặt gầy yếu thúc ngựa tới gần, phóng mắt nhìn vào khu rừng kia, “Đệ thấy chắc bọn họ muốn báo thù Quỷ Y, vì thế tranh thủ có sư phụ tiến vào nên đi theo.”
Hồng Thiên bất đắc dĩ nói: “Thôi, chúng ta ở đây chờ sư phụ xuất hiện, mặc kệ hai người họ.”
Lúc này có một đàn chim tước bay vụt lên từ trong rừng sâu, vỗ cánh hoảng loạn, xẹt qua đỉnh đầu mọi người rồi sải cánh về xa. Mọi người nín thở lắng nghe, hình như có tiếng binh khí giao tranh vọng lại, nhưng sau đó lại lập tức im bặt, không có động tĩnh nào nữa. Khuôn mặt Hồng Thiên có vẻ lo lắng, nhỏ giọng bàn bạc với người bên cạnh, vừa ngẩng đầu thì thấy Hồng Dịch đã thúc ngựa định vào rừng, vội vàng kêu lên: “Sư đệ, đệ muốn làm gì?”
Hồng Dịch làm như không nghe, Hồng Thiên chạy vội tới ngăn cản: “Đệ có nghe lời sư phụ không?”
“Sư phụ lo chúng ta sẽ gặp chuyện không may nên mới một mình vào rừng, chúng ta là đồ đệ, sao có thể sợ chết?” Hồng Dịch nhíu mày, dùng roi đẩy anh ta, “Mọi người cứ chờ ở đây, đệ đi tiếp ứng cho sư phụ!”
Dứt lời, chẳng để ý tới sự ngăn cản của Hồng Thiên, vung roi chạy mất.
Đám người Hồng Thiên ở sau gọi lớn ngăn cản, hắn mắt điếc tai ngơ, xăm xăm tiến về phía trước, dọc theo con đường mòn cuộn quanh triền núi, thấy căn nhà nhỏ đứng lặng lẽ đằng xa. Theo như cách nói của người sư đệ kia, đây chắc hẳn là chốn ẩn cư của Quỷ Y. Thế nhưng hắn còn chưa tới trước nhà thì đã thấy tấm lưới lấp lánh ánh bạc trên lùm cây. Hồng Dịch nhận ra tấm lưới này là của Lệ Tinh Xuyên, vung roi thúc ngựa tới gần, thấy tấm lưới bị rách bươm, từng mảnh bay phất phơ trong không trung.
Hắn biết tấm Thiên la ngân võng này được ngưng kết từ tơ tuyết và mủ củ ấu mà thành, bây giờ bị sức người làm đứt, có thể thấy nội lực Quỷ Y thâm sâu thế nào. Hồng Dịch nghĩ đến đó, môi không nén nổi nụ cười, dường như tinh thần đều tăng gấp trăm. Hắn lập tức tăng tốc, lần theo dấu vết đánh nhau mà đi. Đất bùn ẩm ướt, dấu chân hỗn độn, càng khiến hắn có nhiều cơ hội tìm kiếm hơn. Nhìn theo con đường đất bùn, đi ngang qua một sơn động là thấy ngay một dấu vết còn rất mới của một chưởng ấn trên cây tùng cách đó không xa, ở giữa là vết kiếm chém chồng lên, ắt hẳn Quỷ Y và Lệ Tinh Xuyên đã đánh nhau ở đây. Vết kiếm nông sâu kém đều, có vẻ nội lực không ổn định. Vậy mà trong khi đó, chưởng ấn của Quỷ Y lại ấn sâu vào thân cây. Có thể dễ dàng nhận thấy Quỷ Y đã chiếm thế thượng phong.
Hồng Dịch thầm cảm thấy hả hê. Hóa ra, hắn vốn cho rằng đối thủ cạnh tranh duy nhất của mình là đại sư huynh Hồng Thiên. Thế nhưng cách đây không lâu, sau khi đánh một trận với Đoạt Mộng lâu, Lệ Tinh Xuyên dần bộc lộ tài năng, dần được sư phụ và các sư thúc coi trọng khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Vừa nghe nói một mình Lệ Tinh Xuyên dẫn dắt Quỷ Y rời đi, Hồng Dịch thấy y cố tình tỏ ra phô trương, vì thế không để ý tới sự khuyên ngăn của các sư huynh đệ mà quyết tâm muốn ngăn Lệ Tinh Xuyên khoe khoang trước mặt sư phụ mình.
Nghĩ vậy, hắn nắm chặt song kiếm đeo bên hông, thúc ngựa chạy như bay. Thế nhưng rừng mai này âm ưu thăm thẳm, hắn tìm hồi lâu mà chẳng thấy tung tích của Lệ Tinh Xuyên đâu, không khỏi thầm cảm thấy rất sốt ruột. Bỗng nhiên thấy vết máu loang lổ ở ven đường, Hồng Dịch đoán chắc do Lệ Tinh Xuyên bị thương lưu lại, lập tức dò theo vết máu mà đi. Xuyên qua một con suối nhỏ, hắn thúc ngựa lên sườn sốc, nghe thấy tiếng gió giật đằng xa, vội vàng xoay người xuống ngựa, núp mình vào bụi cỏ ven đường.
Không lâu sau, có giọng nói già khằn kêu ầm lên trên sườn núi: “Thằng nhãi, theo lão đi vòng như vậy mà vẫn còn sức chạy trốn đấy. Để hôm nay lão chơi mày tới cùng, xem ai lợi hại!”
“Lão tiền bối, vừa rồi lão mới đồng ý kể chuyện cho tôi nghe, mới nói được một nửa thôi…” Lệ Tinh Xuyên thở dốc nói, còn chưa nói xong thì lại nghe tiếng chưởng phong gào thét, hẳn Quỷ Y lại tiếp tục tấn công y. Hai người so chiêu được một lát thì Quỷ Y bức tức nói: “Ba cái chuyện vớ vẩn kia, mày hỏi có ích lợi gì? Lúc đó lã chỉ so võ công với hai người, sao biết tên họ bọn họ?”
“Thế lão có nhớ tướng mạo họ không?”
Quỷ Y cau có nói: “Đã nói là một đôi thần tiên quyến lữ rồi, chẳng lẽ còn muốn lão vẽ ra hả?”
“Lão tiền bối!” Thân hình Lệ Tinh Xuyên trên sườn núi thoáng lung lay, bước chân có vẻ bất ổn nhưng vẫn kiên trì hỏi, “Lão nói đã tặng mặt ngọc từ lâu, thế sao hoa tai bằng ngọc trắng kia lại về lại tay lão? Có quan hệ gì với Tử Dạ của Đoạt Mộng lâu?”
“Tử Dạ?! Tử Dạ?!” Tựa như Quỷ Y bị chọc giận, ngữ điệu cao lên, lạc giọng nói: “A Liên bị thằng đó bắt mất, lão tìm con bé khổ lắm! Nó còn dám mang người kia về, cầm hoa tai theo muốn lão cứu thằng đó! Sao lão cứu thằng đó được?! Lão hận không xé nó ra thành mấy mảnh, để không ai cướp được đồ đệ của lão!” Nói tới đây, bỗng dưng lão gào thét, nhún người nhảy lên, đánh về phía Lệ Tinh Xuyên như thú điên.
Hồng Dịch núp trong bụi cỏ nhìn trộm, thấy lưng Lệ Tinh Xuyên hướng về phía này, vì chưởng pháp điên cuồng của Quỷ Y mà liên tục lùi lại về sau. Lúc này lại nghe tiếng vó ngựa cách đó không xa truyền tới, Hồng Dịch sợ sư phụ sắp tới, lén chòi người ra, tay cầm một cục đá, quăng tới mắt cá chân của Lệ Tinh Xuyên.
Viên đá kia quăng rất ác, Hồng Dịch thấy thân mình Lệ Tinh Xuyên lung lay, không khỏi thầm thích thú, nhưng sợ sư phụ phát hiện mình cũng ở đây, vội vàng thấp người lùi về, nằm sấp trên đất rồi nấp sau sườn núi. Không ngờ vừa mới quay người thì thấy có một luồng gió mạnh đằng sau nổi lên, lại một dòng khí lưu hút mạnh, khiến hắn không thể nào hoạt động dù chỉ một phần.
Hồng Dịch sợ hãi, tay cầm song kiếm để phản công, cặp kiếm liều mạng đánh về phía người sau lưng, thế nhưng đối phương chẳng những lùi về sau nửa bước mà lực trong tay càng lúc càng như xoáy nước chảy xiết, ném Hồng Dịch rơi xuống núi.
Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đang tìm kiếm trong rừng thì nghe tiếng thét đến lạc giọng ở cách đó không xa, không khỏi cả kinh.
“Lẽ nào là Lệ Tinh Xuyên?!” Lam Hạo Nguyệt sốt ruột đến mức kéo Trì Thanh Ngọc chạy như bay.
“Nghe không giống, em đừng vội.” Mặt đất cao thấp không bằng phẳng, dù sao thì mắt Trì Thanh Ngọc cũng không thấy đường, bước chạy có vẻ vất vả, thế nhưng vẫn cố gắng đi theo nàng. Hai người xuyên qua dòng suối, tới dưới sườn núi, Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy một người mặc đạo trang đang nằm trên đất, tứ chi vặn vẹo, đã tắt thở.
Nàng thở dốc mãi thôi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên sườn núi có một người thanh niên mặc áo đen ngồi sững sờ, có một người đứng trước mặt, cầm khăn trắng lau vết máu trên kiếm.
“Lệ Tinh Xuyên!” Trong hoảng loạn, Lam Hạo Nguyệt hồi phục tinh thần, huơ tay về phía người thanh niên mặc áo đen kia.
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, hồi lâu sau mới quay lại. Cách tia nắng nhàn nhạt, Lam Hạo Nguyệt phát hiện mặt mày y tái nhợt, ánh mắt cũng u ám ảm đạm, tưa như gặp phải một đả kích rất lớn.
Lúc này, người đứng trước Lệ Tinh Xuyên mới từ xoay lại, là đạo trưởng trung niên mà hai người đã gặp ngoài bìa rừng.
“Y không sao chứ?” Trì Thanh Ngọc nghe giọng nói của Lam Hạo Nguyệt, cùng thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay nàng.
“Hình như vẫn ổn.” Nàng nói xong, mang chàng bước lên sườn núi. Trên núi hoang, cỏ dại mọc um tùm, trời cao mây nhọc, gió lạnh thổi ào ào, thổi quần áo bay vù vù. Chiếc khăn trắng trong tay đạo trưởng trung niên nhuộm đầy máu tươi, ông ta giương tay lên, khăn trắng theo gió bay xuống.
“Sao hai vị lại tới đây? Không sợ khó giữ tính mạng?” Ông ta khẽ lắc đầu, nhìn hai người trẻ tuổi không biết nông sâu là gì.
“Chúng tôi lo cho Lệ Tinh Xuyên.” Lam Hạo Nguyệt nhìn kiếm trong tay ông ta, đột nhiên phát hiện có người nằm cách đó không xa, do ban nãy bị cỏ dại che khuất nên không thấy. Người nọ nằm trong bụi cỏ ngửa mặt lên trời, cổ họng chỉ còn một lỗ máu, xung quanh toàn những máu là màu, ngay cả trên người vị đạo trưởng kia cũng bị bắn trúng không ít.
“Quỷ Y!” Nàng hoảng hốt thốt lên.
Đạo trưởng mỉm cười: “Hắn đã chết.”
“Sao lại vậy?” Trái tim Trì Thanh Ngọc trầm xuống, không kiềm được bước về trước.
Lệ Tinh Xuyên chống đất, cố gắng đứng dậy, ngăn cản trước mặt chàng, thấp giọng nói: “Trì huyên đệ, tôi vốn muốn hỏi rõ giúp cậu, thế nhưng không ngờ ban nãy bị người ám toán, suy nữa đã bỏ mạng, may nhờ có sư bá tới kịp, cứu tôi thoát khỏi chưởng của Quỷ Y. Tiếc là… sư bá không biết cậu có chuyện quan trọng muốn hỏi Quỷ Y, một kiếm chém xuống, là thành thế này…”
“Sư bá?” Lam Hạo Nguyệt nhìn vị đạo trưởng kia, “Nói như vậy, vị này chính là chưởng môn phái Thanh Thành.
Ánh mắt của vị đạo trưởng trung niên lạnh nhạt nhưng cũng không hề có vẻ kiêu ngạo, khẽ gật đầu về phía nàng, “Là Trác Vũ Hiền ta đây.”
Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc nói: “Trác chưởng môn có thể dễ dàng giết Quỷ Y vậy sao?”
Trác Vũ Hiền tra kiếm vào vỏ, nói: “Trác mỗ chỉ nóng lòng muốn cứu Lệ Tinh Xuyên, vì thế đâm kiếm từ sau, lúc đó Quỷ Y đang giao đấu với Tinh Xuyên nên mới để ta chiếm được tiên cơ. Nói ra thật hổ thẹn, lối đánh như vậy, đúng là không thể gặp người.”
Ông ta nói xong, thấy Trì Thanh Ngọc trầm mặc không nói, như có điều chi tâm sự, đi tới gần chàng hỏi: “Vừa rồi tôi nghe ý của Tinh Xuyên, nghe như tiểu đạo hữu có việc chi muốn hỏi Quỷ Y? Trác mỗ thật có lỗi, nếu có chuyện gì quan trọng, có thể nói ta biết vài điều. Ta có mấy người bạn trong giang hồ, không chừng có thể giúp cậu cởi bỏ nỗi lòng.”
Trì Thanh Ngọc thở nhẹ một hơi, cười miễn cưỡng nói, “Cảm ơn ý tốt của Trác chưởng môn, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, chẳng qua tôi chỉ nhất thời tò mò thôi.”
Lệ Tinh Xuyên đưa mắt nhìn chàng, nói: “Nhưng Trì huynh đệ…””
“Chuyện này không cần nhắc lại nữa.” Trì Thanh Ngọc ôn hòa bảo, “Lệ huynh, cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi, nếu vừa anh gặp phải chuyện gì thì lòng tôi bất an cả đời. Nay Quỷ Y đã chết, có muốn gì cũng vô dụng.”
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, đành đáp: “Đúng… khi nào có cơ hội thì lại nói chuyện này tiếp vậy.”
Trác Vũ Hiền thấy hai người có vẻ mất mát, quay đầu nói với Lệ Tinh Xuyên: “Con theo ta một chút.”
Lệ Tinh Xuyên đáp vâng, theo ông ta đi xuống sườn núi, đến bên xác của Hồng Dịch. Trác Vũ Hiền cúi xuống, cởi áo khoác ngoài thì lấy trên lưng vẫn còn chưởng ấn màu đỏ rất rõ. Đưa tay chạm vào, thấy toàn bộ cột sống của Hồng Dịch đã đứt gãy, Trác Vũ Hiền nghiêm mặt bùi ngùi nói: “Ta vốn dặn tụi nó canh giữ ngoài bìa rừng, chính vì sợ sẽ gặp chuyện không may, chẳng ngờ…”
Lệ Tinh Xuyên cũng nhíu mày: “Hồng Dịch sư huynh tới một mình, con cũng không kịp ngăn cản Quỷ Y ra tay.”
Trác Vũ Hiền ngẩng đầu thấy Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không có ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi con nói mình bị ám toán, có phải liên quan đến Hồng Dịch không?”
Lệ Tinh Xuyên hơi ngẩn ra, cúi đầu rũ mi thưa: “Chưởng môn, lúc đó chỉ cảm thấy chân mình nhũn ra, kỳ thật cũng chẳng rõ tình hình xung quanh.”
“Vậy vì sao Hồng Dịch lại chết?”
“Con té xuống đất, hình như Quỷ Y thấy trong bụi có hoang có người nên liền xông tới. Hồng Dịch sư huynh không địch lại chưởng pháp của lão, liền bị đẩy xuống núi…” Lệ Tinh Xuyên nói xong, nhìn thi thể Hồng Dịch, tiếp, “Chưởng môn, con nghĩ sư huynh không thể nào lại ám toán con được, có lẽ con tự làm mình bị thương, chỉ trách vừa rồi con đã lắm lời.”
Trác Vũ Hiền khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, dặn dò Lệ Tinh Xuyên vác thi thể Hồng Dịch rồi cùng đi về trước.