Sau khi lên đường được một khoảng thời gian thì Lam Hạo Nguyệt không còn lo bị đám người Đường Vận Tô đuổi tới nữa. Qua ngày hôm sau cũng chẳng thấy động tĩnh gì, nàng mới thoáng yên tâm. Dù Lam Hạo Nguyệt cũng biết tự rời đi như vậy là có lỗi với dì Ba, nhưng cứ nhớ tới đôi mắt lạnh lùng dì dùng để nhìn Trì Thanh Ngọc, đáy lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Vì thế, nàng cố tình đưa Trì Thanh Ngọc cách xa các đạo quán, cũng không về thẳng nhà mà cứ quanh quẩn khắp nơi, cố gắng hết sức để tránh gặp phải người của Đường môn.
Ngoại trừ lần rời khỏi núi La Phù với Hoàn Nhi thì chàng chưa bao giờ đi xa cả, chỉ để mặc Lam Hạo Nguyệt dẫn đi, nghe thấy địa phương vẫn nói tiếng Quảng thì mới biết là chưa tới Hồ Nam.
“Hạo Nguyệt, từ đây đến Hành Sơn còn phải đi bao lâu nữa?” Sau một ngày thì chàng đã bắt đầu bình phục, bước xuống đi bộ, một tay nắm cương, một tay cầm gậy trúc, nhường Lam Hạo Nguyệt ngồi ngựa.
Lam Hạo Nguyệt cúi người vỗ lên vai chàng, “Bây giờ vẫn chưa tới Hồ Nam, chàng sốt ruột gì chứ?”
“Bây giờ đã tháng tám, chúng ta cứ lề mề thế này thì sợ phải kéo dài tới cuối năm.” Giọng nói chàng có vẻ không vui.
Lam Hạo Nguyệt khẽ chu miệng, lòng cũng cảm thấy buồn hiu. Tuy nàng đã đồng ý sẽ trở về Yên Hà cốc, thế nhưng mấy ngày nay cứ nghĩ, không biết khi cha gặp nàng sẽ ra sao. Nàng không muốn để Trì Thanh Ngọc biết mối quan hệ chưa nói được ba câu đã cãi nhau ầm ĩ của cha và mình, càng không muốn để người cha tính tình nóng nảy này gặp Trì Thanh Ngọc.
— Trong lòng nàng vẫn còn rất sợ.
Thế nhưng hình như Trì Thanh Ngọc lại chẳng hiểu tâm tư của nàng chút nào, chàng hơi ngẩng mặt lên, hướng thẳng về trước, vừa dùng gậy dò đường, vừa hỏi: “Sao lại không nói nữa rồi?”
Lam Hạo Nguyệt định thần, đáp: “Không phải trước đây chàng ghét việc vừa đi vừa nói nhất sao?”
Bên môi Trì Thanh Ngọc lộ ra nụ cười rất khẽ, chầm chậm bảo: “Đó là trước đây.”
Đôi mắt dịu dàng của Lam Hạo Nguyệt khẽ dập dờn dậy sóng, nàng kéo tay áo chàng, hỏi, “Thanh Ngọc, sau khi chàng đưa em tới Hành Sơn, có tính toán gì không?”
Trì Thanh Ngọc suy nghĩ, đáp: “Có.”
Nàng hơi sửng sốt, tiếp: “Ý em hỏi chàng dự định làm gì, chứ không phải hỏi chàng có tính toán hay không?
Trì Thanh Ngọc mỉm cười, gương mặt thanh tú mang theo vẻ ngại ngừng hiếm thấy, thấp giọng bảo: “Bây giờ tôi chưa muốn nói cho em.”
“Vì sao không nói cho em?”
“…”
“Thanh Ngọc, nói chuyện đi.”
“Đã bảo bây giờ không muốn nói cho em mà, còn hỏi nữa à?”
“Ấp a ấp úng, như cô nương ấy!”
“Là em không nhã nhặn, lời gì cũng không giấu được, phải nghĩ rồi nói chứ.”
Nàng hừ một tiếng, bỗng nhiên nhoài người ôm vai chàng, treo cả người mình trên người Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc đang đi yên lành, bỗng nhiên bị nàng ôm như vậy, giật mình đến mức bước không vững, xấu hổ thở gấp, dùng gậy trúc đập đập xuống đất, “Lam Hạo Nguyệt, đừng làm càn như vậy!”
Lam Hạo Nguyệt cười ranh ma: “Vậy chàng lên ngựa cưỡi chung với em đi!”
“Hai người cưỡi chung một con ngựa, em không sợ nó mệt à?”
“Em chỉ sợ chàng mệt thôi.”
Gió đêm phe phẩy, giữa đồng lúa có một mùi rất trong lành, bóng trăng lặng lẽ lộ một nửa dung nhan yêu kiều ở chân trời. Hai người lỡ mất cơ hội vào thành, đành ngủ ngoài nơi đồng không mông quạnh này vậy. Đêm đầu thu lành lạnh, lá đỏ vi vu, xa xa có con sông trôi lững lờ, mang tiếng chảy róc rách, tựa như đêm đầu tiên gặp nhau ở Đường môn ngày đó, lạnh lẽo u nhiên.
Bầu trời màu xanh âm u, trải rộng mênh mông đến vô ngần, bóng trăng vàng nhạt đã nhô cao, ánh sao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện nơi tầng mây nhàn nhạt. Màn đêm rộng lớn, đồng ruộng mênh mông, đất trời như hòa vào một, tựa một giấc mơ không biên giới.
Hai người dựa vào nhau ngồi trên đồng ruộng bát ngát, Lam Hạo Nguyệt rũ mắt, nhìn thấy cây sáo trúc bên hông chàng, nói: “Đã lâu em không nghe chàng thổi sáo rồi.”
Trì Thanh Ngọc hơi do dự, lấy sáo trúc xuống, thổi vang tiếng sáo kỳ ảo trong gió đêm hiu hắt.
Dưới trăng, gió lướt qua không để lại dấu vết, lá cây rì rào.
Chàng từ từ nhắm nhẹ hai mắt, một vẻ yên tĩnh, trong lành. Thế nhưng giữa hai lông mày vẫn có vẻ lo lắng không yên, nếu chẳng nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Tiếng sáo quanh quẩn hoài không dứt, ca khúc kia uyển chuyển êm ái, dập dờn duyên dáng như sóng nước mùa thu, soi bóng lá đỏ đẹp xinh. Lại như bóng trăng mờ sương, như sông Trường Giang ngàn năm cứ lặng lẽ…
Một chiếc lá phong rơi xuống vai chàng, Lam Hạo Nguyệt không kiềm được vươn tay, nhẹ nhàng lấy xuống giúp.
Thổi xong khúc nhạc vừa rồi, chàng thong thả hỏi: “Vừa rồi em cầm gì vậy?”
“Lá phong.” Nàng nắm cuống lá, đặt vào tay chàng.
Trì Thanh Ngọc sờ một chút, nhíu mày nói: “Lúc còn ở Nga Mi, ông có từng hái cho tôi, có năm cạnh, không giống với loại này.”
Lam Hạo Nguyệt ghé về trước để nhìn, đáp: “Đây là phong ba cạnh, cái chàng nói có thể làphong năm cạnh đấy. Lúc ở Nga Mi em cũng có thấy. Thật ra cũng không khác nhau lắm, đều đổi thành màu đỏ như nhau.”
Chàng yên lặng lắng nghe, mãi lúc sau mới nói: “Lâu rồi tôi không sờ lá phong.”
“Núi La Phù không có ạ?” Lam Hạo Nguyệt hỏi.
Chàng lắc đầu, bỗng hỏi tiếp: “Lá cây này, bây giờ đang màu đỏ à?”
Lam Hạo Nguyệt đáp: “Vâng, có điều chỉ mới bắt đầu chuyển sang đỏ thôi, trải đầy khắp núi đồi đấy!”
Trì Thanh Ngọc dùng đầu ngón tay vuốt từng cạnh trên chiếc lá phong nho nhỏ này một cách rất nghiêm túc, giống như muốn tìm được điều gì đó từ xúc giác.
Lam Hạo Nguyệt nhìn động tác của chàng, chẳng biết sao lồng ngực lại quặn thắt.
“Hồi bé tôi luôn nghĩ rằng lá phong đều có màu đỏ, sau đó người ta cười, bảo rằng chưa tới mùa thu thì sẽ không đổi sang màu đỏ. Tôi năn nỉ ông hái thật nhiều lá về, sờ từng cái, từng cái, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng giống nhau. Lúc đó mới biết, có rất nhiều chuyện, dù nghĩ nhiều thế nào thì tôi cũng chẳng thể hiểu rõ. Tôi không thể biết rốt cuộc màu sắc là thứ gì, đến bây giờ cũng vậy.”
Lam Hạo Nguyệt chìa tay ra, bắt lấy cuống lá phong, nói: “Em không nên đưa nó cho chàng.”
Chàng lại giữ chiếc lá trong lòng bàn tay, thản nhiên đáp lời: “Không liên quan, em chẳng làm gì sai cả.”
Chàng thấy Lam Hạo Nguyệt không nói gì, biết lòng nàng cảm thấy khó chịu, liền nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp: “Thật ra ca khúc ban nãy, tên là ‘Gió thu ngâm’.”
“Chàng tự sáng tác đó à?” Nàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, hỏi.
“Là làn điệu dựa theo bài thơ mà sư phụ nghĩ ra.” Chàng dựa vào cổ thụ, thấp giọng thì thầm: “Phong đỏ lén rơi gió không biết, cò trắng lẻn đi cá chẳng hay. Lầu nam đêm nay có trăng sáng, chiếu rọi trong ngần như tình ai.”
Lúc đọc thơ, chàng dùng tiếng Quảng của núi La Phù, giọng nói trầm bổng, cao thấp du dương như khúc sáo vừa rồi. Dù Lam Hạo Nguyệt nghe không hiểu, chỉ thấy hơi thở phả lên gò má, phảng phất cảm giác kéo dài đến vô tận.
Nàng lẳng lặng nhìn chàng, ngượng ngùng nói: “Chàng đọc nghe rất hay, có điều, có điều em không hiểu.”
Trì Thanh Ngọc không nhịn được cười: “Vì trước nay sư phụ dạy tôi đọc sách đều dùng cách nói ở Quảng Đông, tôi sinh hoạt của núi La Phù suốt mười năm nên cũng thành thói quen. Nếu em không hiểu, tôi dùng giọng Nga Mi đọc, chỉ là xa quê đã lâu, sợ nói không hay lắm.”
Lam Hạo Nguyệt hiếu kì nói: “Không sao, không sao, em muốn nghe chàng nói.”
Trì Thanh Ngọc có vẻ ngại ngùng, suy nghĩ một chút rồi mới dùng tiếng Nga Mi đọc lại một lần nữa. Khác với âm điệu trầm bổng ban nãy, lần này chàng ngâm nghe có cảm giác dịu dàng hòa hoãn hơn một chút. Đúng là chàng nói giọng Nga Mi không chuẩn lắm, hơi mang dấu vết của giọng Quảng, nhưng Lam Hạo Nguyệt nghe, lại cảm thấy rất quen thuộc, gần gũi.
Lần này thì cuối cùng nàng cũng hiểu được nội dung. Trì Thanh Ngọc đọc xong, nàng cũng dùng tiếng địa phương của đất Thục để thì thầm đọc theo: “Lầu nam đêm nay có trăng sáng, chiếu rọi trong ngần như tình ai (). Thanh Ngọc, em rất thích hai câu này.”
() Trong hai câu này có chữ Nguyệt và Thanh, tên của hai người.
Trì Thanh Ngọc lại có vẻ hơi thẹn, đáp: “Tôi cũng thích.”
Nàng yêu dáng vẻ dịu dàng như nước này của chàng nhất, dịu dàng nằm sấp lên trước người chàng.
Sao sáng lấp lánh đằng chân trời, có mấy lần, suýt chút nữa là nàng không kiềm lòng được, muốn kể cho chàng nghe về bức tranh tráng lệ mênh mông trước mắt này. Mỗi lần lời tới miệng đều cố nuốt xuống, sợ chàng lại cảm thấy tịch liêu, câu có câu không kể về những chuyện thú vị lúc bé của mình ở Hành Sơn cho chàng nghe.
Cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh như bắt dế thả diều, nàng nói rồi nói, thấy Trì Thanh Ngọc không đáp, tưởng chàng không thích nghe những chuyện nhàm chán này, liền dừng lại.
“Sao em không nói nữa?” Chàng bỗng khẽ ngẩng đầu lên, như vừa hồi phục tinh thần từ trong miên man suy nghĩ.
“Chàng có thích nghe đâu.” Nàng rầu rĩ bảo.
Chàng mở to đôi mắt đen, “Tôi đang nghe em mà.”
Lam Hạo Nguyệt nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn thẳng mắt chàng, lí nhí nói: “Nếu chàng không vui thì nói với em…” Nàng hơi dừng một chút, nghiêm túc bảo, “Em không thông minh, không đoán được suy nghĩ của lòng chàng đâu.”
Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, “Đang yên lành sao lại bảo tôi không vui?”
Nàng do dự một lát, đáp, “Vì bỗng em nghĩ, hình như em không nên xát muối vào vết thương của chàng.”
Chàng càng mờ mịt hơn: “Vết thương nào cơ?”
Lam Hạo Nguyệt lại không nói. Chàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Em sợ tôi không vui khi nghe những chuyện vui vẻ thời thơ ấu của em sao? Không phải vậy, biết em từng hạnh phúc, tôi rất vui.”
Lam Hạo Nguyệt nghe giọng chàng, cảm giác không phải đang nói dối, ôm tay chàng: “Ban nãy chàng chẳng nói câu nào, em tưởng là chàng không vui.”
Chàng cong khóe môi, cười khẽ, hai tay chống xuống mặt đất, nói: “Tôi đang nghĩ, nghĩ tới con dế chạy trốn của em, nghĩ tới con diều có hình bươm bướm của em, nghĩ tới… dáng vẻ thuở bé của em.”
Lam Hạo Nguyệt gối lên tay chàng, cười khúc khích: “Hồi bé em còn khó coi hơn bây giờ.”
Trì Thanh Ngọc dịu dàng đưa tay, vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói: “Bây giờ cũng đâu hề khó coi.”
Hô hấp nàng chậm lại, ngẩng mặt lên, xoa khuôn mặt của chàng theo thói quen, học theo những động tác dịu dàng tỉ mỉ của chàng, vuốt dọc lên mắt, mày, rồi đến môi.
“Không phải em có thể nhìn thấy sao?” Trì Thanh Ngọc nhẹ giọng hỏi.
“Tối rồi, em không nhìn rõ, với cả, em muốn sờ khuôn mặt chàng cơ.” Nàng nói xong, chạm lên môi chàng, nghiêng mặt sang, nhẹ nhàng in dấu.
Chàng bị hơi thở ấm áp kia gây rối tâm tình, không nhịn được mà mỉm cười.
Trong bóng đêm vô tận, nay bỗng trước người có một cảm giác mềm mại, ấm áp. Chàng chống một tay xuống đất, một tay ôm chặt thân hình đang cố nép mình của nàng vào lòng, muốn xoay người lùi sang bên, nhưng không có cách nào trốn được rồi.
Hai tay Lam Hạo Nguyệt vòng qua gáy chàng, mân mê môi chàng từng chút, từng chút một, từng phân từng tấc, như muốn dùng hô hấp của mình để độ kiếp cho chàng.
Khi chàng vừa muốn mở miệng thì liền cảm thấy có nhuyễn ngọc lướt qua giữa răng môi, như con cá nhỏ tinh nghịch đang quấy nước, gợn sóng lăn tăn, vẫy đuôi không ngừng. Kinh ngạc và mê dại quấn quýt vào nhau mãi, chiếc đuôi của con cá nhỏ này cứ bơi qua lượn lại quanh môi chàng, như không chịu rời đi.
Trái tim của Trì Thanh Ngọc như nối vào sợi dây diều, bồng bềnh trong làn mây, bỗng nhiên giật mình nhận ra con cá nhỏ kia đến từ đâu, bất ngờ ngạc nhiên.
Chàng chưa bao giờ biết giữa nam và nữ còn có thể thân mật với nhau như vậy, nụ hôn khẽ khàng nhàn nhạt trước kia đã là mức độ hiểu biết cao nhất của chàng rồi.
Chàng không biết phải làm thế nào, lại cảm thấy đuôi cá đang chạy vào trong. Giữa bao la mịt mù, chàng dùng cách giống vậy để đáp lại theo bản năng, cánh tay nàng ôm trọn, siết chặt lấy chàng, như muốn cả hai cùng tan vào nhau.
Trong bóng đêm mông lung, đi mãi mà không tới tận cùng, vĩnh viễn không biết mình đang ở đâu. Thế nhưng hôm nay, cơ thể ấm áp trong ngực này, như đã giúp cho chiếc thuyền nhỏ dập dờn phiêu lưu trong cô đơn suốt hai mươi năm tìm được phương hướng.
Ít nhất, trong giờ phút này, chàng hiểu rõ, cuối cùng mình đã tìm được bờ.
Người trước mình có vẻ mệt vì ngồi lâu, dịu dàng ngả vào chàng. Hai người ôm hôn không dứt, chàng thuận theo, từ từ nằm xuống, để nàng ngủ trên người mình.
Gió đêm se se lạnh vẫn không thổi tan hơi thở nóng. Trì Thanh Ngọc sợ nàng cảm lạnh, không dám nghiêng mình, mãi đến khi Lam Hạo Nguyệt cứ lưu luyến không ngừng ôm hôn, lăn qua một bên như con mèo nhỏ, chàng vẫn ôm nàng thật chặt.
Thân mình nàng mềm mại yếu ớt, ôm vào lòng, có cảm giác kì lạ không nói nên lời.
“Sẽ đè chết chàng đó.” Lam Hạo Nguyệt ngượng ngùng, đẩy đẩy chàng.
Chàng chỉ mím môi, cười.
Ánh sao trên trời rơi xuống con ngươi vắng lạnh của chàng, càng nổi bật sự trong suốt, không tỳ vết kia.
Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, cắn vạt áo chàng, lóng ngóng hỏi: “Chàng định ngủ thế này với em cả đêm sao?”
Trì Thanh Ngọc xoa bờ vai nàng, nói: “Chỉ cần em có thể ngủ được.”
“Thật là tốt.” Nàng cố tình gối lên lồng ngực chàng, nghe nhịp tim đập bình bịch.
Thế nhưng bỗng Trì Thanh Ngọc hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà hình như tôi sẽ không ngủ được…”
“Vì sao?”
Chàng không nói, ôm nàng trở mình, nằm đối mặt với nàng. Lam Hạo Nguyệt không cũng hỏi, chỉ lẳng lặng cùng chàng hít vào, thở ra.
Trên bầu trời sao, mặt trăng soi tỏa, chiếu vào mặt hoa tai dưới cổ Trì Thanh Ngọc. Viên ngọc màu xanh ngọc bích lấp lánh ánh sáng dịu dàng lành lạnh, hoa sen màu trắng như ẩn như hiện, tựa như một màn mây mỏng nhàn nhạt. Lam Hạo Nguyệt rất thích mặt ngọc này, không kiềm lòng được, đưa tay mân mê. Cảm giác đụng tay vào hơi lành lạnh, nhưng không phải rét thấu xương, nàng dùng đầu ngón tay, từ từ vẽ dọc theo hình dạng hoa sen. Bỗng Trì Thanh Ngọc bắt ngón tay nàng.
“Em còn tưởng chàng đang ngủ chứ!” Nàng cười khúc khích nói.
Mùi thơm ngan ngát của thảm cỏ trên mặt đất tản vào trong gió, Trì Thanh Ngọc sờ lên mặt nàng, nói: “Không, tôi đang lắng nghe em.”
“Em không nói chuyện mà.”
Chàng khẽ cười bảo: “Nhưng có tiếng hô hấp.”
Lam Hạo Nguyệt che mũi, vụng về nói: “Vậy em ngừng thở, không quầy rầy chàng nghỉ ngơi.”
“Đừng…” Trì Thanh Ngọc vuốt cổ tay nàng, dịu dàng kéo lại, “Tôi nghe tiếng thở của em, thấy an lòng.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, rũ mắt, ôm chàng nói: “Em còn nhớ căn phòng của chàng trên núi La Phù kia, bên ngoài có suối nước chảy qua. Tố Hoài bảo buổi tối, chàng muốn nghe âm thanh đó để ngủ.”
Chàng mỉm cười, nhẹ giọng bảo: “Việc này mà em cũng biết à… chỉ là thói quen thôi.”
“Thanh Ngọc…” Lam Hạo Nguyệt ghé sát vào gò má chàng, “Lúc ở một mình, sẽ cô đơn lắm sao?”
Trì Thanh Ngọc yên lặng một lát, nói: “Trước khi biết em, rất ít khi nghĩ vậy.”
Nàng ngạc nhiên, mãi lâu mới nói: “Vậy sự xuất hiện của em, ngược lại khiến chàng cảm thấy cô đơn?”
Chàng vươn tay, sờ tới gò má chàng, thấp giọng nói: “Nhưng lúc này có em ở bên, tôi không cảm thấy thế nữa.”
Lại một cơn gió thổi qua, Trì Thanh Ngọc cởi áo choàng, mò mẫm để quấn nàng lại. Lam Hạo Nguyệt mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chàng, lại cúi đầu, nằm trước ngực Trì Thanh Ngọc.
“Thanh Ngọc.”
“Ừ?”
“Em muốn vĩnh viễn ở bên chàng.”
Trì Thanh Ngọc kéo tay áo thay nàng, bỗng siết chặt, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở của chàng mà thôi. Lam Hạo Nguyệt không kiềm được, ngẩng đầu muốn hỏi Trì Thanh Ngọc, nhưng lại cảm giác tay chàng đang mơn trớn dọc mi tâm mình.
“Thật vậy chăng?” Chàng nói mà như đang tự hỏi.
“Chàng không tin?” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên.
“Không phải.” Trì Thanh Ngọc như vừa sực tỉnh từ trong u mê, lúc này mới mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôm người phía trước vào lòng, “Tôi tin.”
Trong nền trời xa xăm, sao sáng lấp lánh, bỗng dưng có một tia sáng lặng lẽ rơi xuống từ trời cao, đột nhiên biến mất ở ranh giới xanh thẫm giữa đất trời.
[Nguyên]: Tự edit tự thích chương này =))) Mình thích chương này quá quá đi mất (´Д`。)