Cây cối đôi bờ rậm rạp, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc vừa đáp xuống đấy đã nghe thấy một tiếng chuông vang vang truyền đến từ phía đối diện. “Phương Nhụy phu nhân tới rồi.” Lam Hạo Nguyệt cả kinh, mang chàng chui vào rừng rậm, guồng chân chạy như điên.
Rễ cây cỏ dại trên mặt đất chằng chịt, mấy lần Trì Thanh Ngọc suýt ngã sấp nhưng Lam Hạo Nguyệt luôn nắm chặt tay chàng. Vạt dây mây trước mặt, nàng kéo chàng chạy ra sau cây. Dãy núi trước mặt vắt ngang, ngoại trừ đi lên núi thì chẳng còn đường nào khác. Thế nhưng đất dưới chân đã không còn bằng phẳng mà trơn trượt, không có cả đường mòn, nếu muốn lên núi thì thật là không dễ dàng.
Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn ra xa, qua khe hở của tàng cây, mơ hồ thấy được ánh lửa lốm đốm. Người của Đoạt Mộng lâu đã vượt sông đuổi theo tới đây rồi. Nàng nhíu mày thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, em mang chàng lên núi.”
Bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc buông tay: “Tôi không muốn đi, một mình em đi sẽ dễ dàng hơn.”
“Chàng nói gì vậy?!” Nàng cực kì tức giận.
“Bọn chúng lần theo dấu vết đuổi theo ba lần bốn lượt như vậy, sợ rằng có mục đích khác, tôi muốn ở lại hỏi cho rõ ràng.”
“Chàng điên thật rồi! Bọn chúng mà thành thật nói cho chàng nghe chắc?!” Lam Hạo Nguyệt tức giận nắm tay chàng, kéo chàng đi lên sườn núi. Dù Trì Thanh Ngọc không tình nguyện cho lắm, nhưng sợ nàng giận dỗi không chịu rời đi một mình, đành cố gắng theo nàng leo núi. Hai người bám vào cành cây mọc dại bên dốc núi, mới trèo được một đoạn mà tay đã dày đặc vết thương. Lúc này có mấy người mang đuốc tới gần, Lam Hạo Nguyệt vội vàng đè vai Trì Thanh Ngọc xuống, bảo chàng nằm sau bụi rậm.
Gã kia cầm cương đao, tìm kiếm ven đường, sau khi tới triền núi bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội quay lại nhìn sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Gã cầm đầu nói: “Sao mày cũng theo tới đây, chẳng lẽ không tin tụi tao?”
Kẻ chạy tới từ sau cười bảo: “Các vị đều là cánh tay phải đắc lực của Chính Ngọ, sao tôi lại dám không tin chứ. Chẳng qua Tử Dạ có dặn, không được giết Trì Thanh Ngọc, thế nên tôi đi theo tới đây, sợ các người không kịp thu tay, lấy mạng của hắn.”
Trì Thanh Ngọc nghe nói thế, trong lòng không khỏi sinh nghi. Tuy biết những sát thủ Đoạt Mộng lâu xưa nay vốn đổi người chứ không đổi tên, nhưng từ khi bước chân vào giang hồ, chàng chưa bao giờ nghe thấy có một Tử Dạ tồn tại, nhưng Chính Ngọ và những kẻ khác thì xuất hiện suốt. Lại nhớ bản thân chưa từng có thù hận sâu nặng gì với Đoạt Mộng lâu, chàng thật sự không hiểu tại sao tên Tử Dạ này lại phái người lần theo dấu vết đuổi theo nhưng lại không muốn lấy mạng chàng…
Lúc này bỗng nghe có người nói: “Rõ ràng là Tử Dạ sợ anh Chính Ngọ không nghe lời hắn chỉ huy chứ gì? Mày phải biết Phu nhân đã tới gần đây rồi, chúng tao phải làm thế nào, tự Phu nhân sẽ có bố trí.”
“Được được được, tôi không nhiều lời với các vị nữa, dù sao cũng phải biết rõ một điều, trong lòng Phu nhân đặt ai ở vị trí đầu tiên đấy.” Người nọ dứt lời, lùi về sau một bước, đuổi theo hướng khác.
Những gã kia thấy hắn đi xa, lúc này mới xì xào bàn tán. “Nhìn cái bộ của nó kìa, rõ ràng làchó cậy thế chủ, nó nghĩ Tử Dạ có thể so bằng danh tiếng của anh Chính Ngọ hả.” “Theo ta thấy, một năm hắn cũng chả về được mấy lần, làm sao có địa vị trong lòng Phu nhân như anh Chính Ngọ được?” “Chú đừng nói thế, không thấy mỗi lần phu nhân thấy hắn trở về, liền vui vẻ hẳn sao…”
Bọn chúng vừa nói vừa đi về triền núi bên kia. Trì Thanh Ngọc và Lam Hạo Nguyệt nằm trong lùm cây, nín thở ngưng thần, mãi đến khi tiếng bước chân xa rồi mới yên lặng đứng dậy. Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh đuốt không ngừng lay động xa xa, biết đã bị bao vây bốn phía, đành phải mang Trì Thanh Ngọc tiếp tục đi lên núi.
Hai người cẩn thận trèo lên tới đỉnh, gió đêm ở đây thổi mạnh, vách núi trống trải yên tĩnh, Trì Thanh Ngọc kéo tay nàng đi về trước từng bước, nói: “Em nói cho tôi nghe về một chút địa hình nơi này đi.”
“Vâng.” Lam Hạo Nguyệt nhìn xung quanh, thấy trên đỉnh núi này chẳng có chỗ để nương náu, phía trước là một tảng đá nghiêng mình trong không trung, trái ngược với dãy núi sừng sững đối diện.
Lúc này có tiếng gào thét theo gió truyền tới, cứ như có người đi tới theo con đường bọn họ đã đi. Lam Hạo Nguyệt chỉ vừa nói đơn giản về địa hình trên đỉnh núi thì lại nghe tiếng chuông mơ hồ xa xa.
“Thanh Ngọc, hình như có người lên đây!” Nàng nắm chặt tay chàng, lùi về sau một bước. Trì Thanh Ngọc cũng vội vàng cởi đai lưng trên hông của mình xuống, đưa tới tay nàng, nói: “Em cũng cởi đai lưng của mình xuống đi!”
Lam Hạo Nguyệt không hỏi nhiều, làm theo lời chàng, dùng lực để tung đai lưng ra xa, quấn vào cây tùng cổ ở núi đá đối diện. “Đi theo tôi.” Chàng nắm tay nàng thật chặt, dùng gậy trúc để chạm đến đai lưng vắt giữa không trung, xác định phương hướng.
Gió lạnh thốc vào mặt, cuốn rối mái tóc dài của Lam Hạo Nguyệt, đi trước một bước, bên dưới là vực sâu đen ngòm, nàng quay đầu nhìn lại, thấy quần áo trong lùm cây kia lấp ló, Phương Nhụy phu nhân đã mang người phong tới đỉnh núi này.
Dù nàng không sợ chém giết, nhưng nay đứng trên vách núi này, bỗng thấy sống chết khó lường, như đang bị hút vào màn đêm vô tận. “Phải đi thế nào đây…” Lam Hạo Nguyệt hơi khiếp đảm, Trì Thanh Ngọc ôm nàng, sờ đến cánh tay mềm mại, đặt lên hông của mình, xoa lên hai mắt nàng, nói: “Đừng sợ, có tôi đây.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, vừa nhắm hai mắt, bỗng thấy bên hông căng lại, hình như được chàng ôm chặt, tung người nhảy về trước.
Tiếng gió vắng lặng, Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy bất ngờ thân mình bị trì xuống, cả người không chịu sự khống chế nữa. Thế nhưng ngay lập tức thấy tay Trì Thanh Ngọc phát lực, đưa nàng bám vào sợi đai lưng giữa không trung, dựa vào thế để phóng mình lên trước. Nhưng vào ngay lúc đó, có một trận gió lạnh đánh từ sau, nhắm thẳng vào lưng của hai người.
Trong lúc hoảng hốt, Lam Hạo Nguyệt trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy một dải lụa màu bay tới như sóng biển. Nàng rất sợ, thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại ôm người xoay tròn trên không, ống tay áo chấn động, đánh vào dải lụa kia. Nhất thời, có một luồng nội lực bất ngờ ập đến, đánh hai người ngược ra sau.
Sau lưng là vách núi đối diện ban nãy, Lam Hạo Nguyệt đạp chân lên đai lưng, bắt lấy Trì Thanh Ngọc rồi lướt tới cây tùng cao tuổi kia. Ai ngờ cành tùng không chịu nổi sự va đập của hai người, gãy từ giữa, Trì Thanh Ngọc đưa tay cắm kiếm vào vách núi, cổ tay rung lên, ném Lam Hạo Nguyệt về sau. Nàng ngã trên vách núi, vừa tỉnh táo lại thì vội vàng nhào qua, vừa tới vách núi, chỉ thấy bóng áo xanh chớp lên, nàng liều lĩnh vươn hai tay ra trước, ôm chặt lấy chàng.
Trì Thanh Ngọc vừa mượn lực để nhảy lên sườn núi, nhất thời không làm chủ được thân mình, ôm nàng té vào xuống đỉnh núi.
“Thanh Ngọc!” Lam Hạo Nguyệt ôm chàng, không ngừng run rẩy, hai chân như nhũn ra, tựa như vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Chàng cắn răng, chống kiếm đứng dậy, đỡ nàng bảo: “Không sao cả, mau đi thôi!”
Đang nói chuyện, bỗng có tiếng gió thê lương từ sau truyền tới, Phương Nhụy phu nhân đã bay vút qua vách núi, đuổi theo bên này. Hai người chưa kịp thở đã phải chạy như bay về trước, vượt qua rừng cây rậm rạp. Lam Hạo Nguyệt tìm được đường xuống núi, đưa Trì Thanh Ngọc chạy thật nhanh. Bọn người khác của Đoạt Mộng lâu chưa kịp đuổi tới đây, trong vội vàng gấp gáp, nàng chẳng phân biệt đông tây nam bắc, chỉ một mực chạy xuống chân núi.
Vất vả lắm mới xuống được núi, trước mặt mờ mịt, chỉ thấy một con đường nhỏ ngoằn ngoèo quanh co, không biết tình hình phía trước như thế nào, có mai phục của Đoạt Mộng lâu hay không. Lam Hạo Nguyệt đang do dự thì bỗng nghe Trì Thanh Ngọc nói: “Hạo Nguyệt, phía trước có người đến.”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, nhưng nhìn phía trước thì chẳng có ai, vậy mà Trì Thanh Ngọc lại nắm chặt Cổ kiếm, đầu ngón tay siết chặt. Chỉ một lúc sau, quả nhiên có từng hồi vó ngựa truyền tới từ con đường nhỏ phía xa. Trong đêm, Lam Hạo Nguyệt không nhìn rõ được trang phục đối phương, đành liên tục lùi về sau.
Thế nhưng người của Đoạt Mộng lâu cũng đã nhanh chóng đuổi theo, thấy ánh đuốc đằng sau tới gần, trong lòng cực kì lo lắng, kiếm trong tay khẽ run, muốn liều chết xông lên. Đúng lúc đó, đoàn người ở phía trước mặt đã tới gần, dựa vào ánh trăng, người dẫn đầu nhìn hai người đứng ven đường, nói: “Thì ra cô cậu đến đây!”
Lam Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng nói thì ngạc nhiên, nhìn kỹ lại, người nọ mặc đạo bào xanh đen, mặt mày thanh nhã, là chưởng môn của phái Thanh Thành, Trác Vũ Hiền.
“Trác chưởng môn?!” Nàng vừa mừng vừa sợ, không biết vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây.
“Hồng Thiên, con dẫn người đi bảo vệ bọn họ.” Trác Vũ Hiền vừa nói liền giục ngựa chạy như bay, xông vào đám người Đoạt Mộng lâu đang đuổi theo. Hồng Thiên lập tức mang người, thúc ngựa chạy tới để bảo vệ Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc, không dám có gì sơ xuất.
Phương Nhụy phu nhân mang thuộc hạ đuổi tới chân núi, bỗng thấy có người chớp lên trước mắt, vội vàng siết cương, ghìm ngựa lại. Trác Vũ Hiền ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn ả, thản nhiên nói: “Phương Nhụy phu nhân, đầu tiên mụ xông vào làm loạn phái Thanh Thành của ta, bây giờ lại muốn làm chuyện ác ở Tương Sở này sao?”
Phương Nhụy phu nhân thấy ông ta, cười lạnh: “Trác Vũ Hiền, chuyện của Đoạt Mộng lâu bọn ta không tới lượt ông nhúng tay vào! Lần trước chưa hủy mất Thanh Thành, đúng là khiến cho ta tiếc nuối đến bây giờ. Hôm nay ông lại xuất hiện ngay trước mặt ta, lẽ nào muốn đưa mạng tới cửa?”
Trác Vũ Hiền nhìn khuôn mặt được che lại bằng lụa mỏng của ả, chầm chậm nói: “Cơ nghiệp mấy trăm năm của phái Thanh Thành chúng ta, một mụ đàn bà có hành vi không ngay thẳng, thì lấy tư cách gì tới quấy rầy phái ta?”
“Cơ nghiệp mấy trăm năm? Chỉ sợ không biết đã tới thế nào đấy!” Phương Nhụy phu nhân cười the thé, “Đừng nói là ông, kể cả Quảng Huyền chân nhân cũng chỉ là một lão hồ đồ thôi. Tuy rằng thanh danh của Đoạt Mộng lâu ta không tốt, nhưng thật sự chẳng làm gì giả dối, vẫn còn hơn lũ tiểu nhân luôn tỏ ra đạo mạo các người!”
Hàng lông mày rậm của Trác Vũ Hiền siết chặt, quát lớn: “Dám buông lời dèm pha tiên sư trước mặt ta, không im miệng, đừng trách ta ra tay với mụ!”
Phương Nhụy phu nhân giận dữ vung tay áo, lớn tiếng: “Ta đã sớm muốn lấy mạng ông rồi!” Lời còn chưa dứt, hai dải lụa điên cuồng phóng ra, quét tới cổ họng Trác Vũ Hiền như nhuyễn kiếm. Trác Vũ Hiền né mình qua một bên, rút kiếm khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, đâm vào dải lụa kia. Mũi kiếm vừa chạm đến, hai dải lụa càng xoay càng nhanh, hòng muốn vò nát thanh kiếm kia. Cổ tay Trác Vũ Hiền rung lên, thế kiếm như nước chảy mây trôi, chẳng những không để dải lụa cuốn lấy mà còn vẽ ra những đường sáng hình cung để bảo vệ mình bên trong.
Phương Nhụy phu nhân cười lạnh, tung người lên, nhảy tới lưng ngựa của Trác Vũ Hiền như một con bướm sặc sỡ, tùy tùng theo sau cũng tản ra, vây chặt lấy ông ta. Trác Vũ Hiền đấm tay đè xuống lưng ngựa, phi người phóng kiếm, đâm thẳng vào lòng bàn tay Phương Nhụy phu nhân. Ả phất tay áo xoay người, ống tay áo cuốn tới hông Trác Vũ Hiền. Tay trái Trác Vũ Hiền tóm được, siết chặt tay áo kia. Dưới sự đối chọi của hai bên, ống tay áo bất ngờ rách toạt, dải lụa trước vai Phương Nhụy phu nhân vừa thu lại, vội vàng phóng mình ra sau.
Trác Vũ Hiền đạp chân lên cành lá bên đường, tấn công tới sau lưng ả. Lúc này, thuộc hạ của Đoạt Mộng lâu đã đồng loạt xông lên, muốn cản kiếm thế của ông ta. Trác Vũ Hiền nhanh chóng lật người, mũi kiếm trắng vút bay, máu tươi tung tóe khắp nơi, đám thuộc hạ này ào ào ngã xuống.
Phương Nhụy phu nhân giận dữ, quay người xuất chưởng, mười ngón tay như vuốt, chụp vào mũi kiếm Trác Vũ Hiền. Trác Vũ Hiền vận lực, mũi kiếm đâm trúng bàn tay ả. Thế nhưng mắt phượng của Phương Nhụy phu nhân hung dữ, thừa cơ phóng một dải lụa ra, quấn chặt lấy tay phải ông ta.
“Phương Nhụy phu nhân!” Một tiếng gào ở xa, Chính Ngọ đạp lên sườn núi phi xuống, từ xa thấy Trác Vũ Hiền bị dải lụa cuốn lấy, vội vàng cầm Liệt Diễm đao ném tới giữa lưng ông ta.
Thế nhưng vào lúc này, có một vật chẳng biết bay tới từ đây, đánh thẳng vào Liệt Diễm đao đang phóng nhanh tới. Trong phút chốc, tia lửa tóe ra, Liệt Diễm đao bay xéo lên trên mấy trượng, đâm thẳng vào vách núi.
Lông mày Trác Vũ Hiền chau lại, tay phải rung lên, xé nát dải lụa, vọt mình tới trước, dùng kiếm trong tay để đè xuống chưởng phải của Phương Nhụy phu nhân từng bước một. Chính Ngọ đã đuổi tới gần, rút Liệt Diễm đao ra, nháy mắt chém ngang tới lưng Trác Vũ Hiền. Trác Vũ Hiền phát lực vung kiếm trong tay, trúng ngay bả vai của gã. Mà lúc này, Phương Nhụy phu nhân lại xoay người bay lên, ngón tay như móc câu, nhắm vào cổ họng Trác Vũ Hiền.
Trác Vũ Hiền lách mình tránh, nhưng lúc này lại có gió rít từ sau kéo tới, ông vừa định quay đầu thì thấy ánh kiếm như xé tan màn đêm, rơi xuống vai Phương Nhụy phu nhân. Phương Nhụy phu nhân vốn phải lấn người đi tới, một lòng muốn lấy mạng Trác Vũ Hiền, lúc này, không kịp thu tay, bị kiếm kia xuyên qua bảng vai, ngay lập tức, máu phun như suối.
Trác Vũ Hiền thừa cơ xuất chưởng, đánh ả bay về sau. Chính Ngọ xông lên bắt được cổ tay Phương Nhụy phu nhân mới có thể để ả dựa vào trước vách núi để ổn định thân hình. Thế nhưng lúc này ả bị thương nặng, không thể đánh trả, che vai phải, thở hổn hển, nhìn chằm chằm về trước.
Có một người xuất hiện từ sau Trác Vũ Hiền, đoản kiếm trong tay rỉ máu, khom người nói với Trác Vũ Hiền: “Chưởng môn sư bá, Tinh Xuyên đã tới muộn một bước.”
Phương Nhụy phu nhân nghiến răng, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Lệ Tinh Xuyên, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Chính Ngọ cả giận: “Lại là mày! Uổng công tự nhận là danh môn chính phái, thế nhưng lại làm chuyện đánh lén thế này!”
Lệ Tinh Xuyên cầm song kiếm, bước ra trước một bước, cao giọng nói: “Vừa rồi mày ném Liệt Diễm đao tới, không phải cũng đã làm chuyện đâm lén sau lưng đó sao?!”
Chính Ngọ còn muốn gân giọng cãi lại thì thân mình Phương Nhụy phu nhân lắc lư, đè cổ tay gã, run giọng nói: “Đừng nhiều lời, đi!”
“Phương Nhụy phu nhân, người?” Chính Ngọ ngẩn ra, ả dùng ánh mắt căm thù liếc Trác Vũ Hiền và Lệ Tinh Xuyên, lập tức đạp chân, một mình nhảy lên cành khô, phóng mình ra xa. Chính Ngọ tức giận thu đao, đành phải đuổi theo.