Trì Thanh Ngọc đứng trong gió đêm rất lâu mới có người đi tới đưa chàng về phòng nghỉ. Chàng thấp giọng từ chối, nhưng người hầu kia lại tốt bụng bảo: “Ở đây có mấy cái ngã ba, nhỡ đâu công tử đi nhầm thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới trở về được.”
Trì Thanh Ngọc không thể từ chối, nếu là ở một nơi nào khác, chàng thà tự sờ soạng để tìm đường đi cũng không muốn dựa vào người khác. Nhưng ở đây là Yên Hà cốc, chàng còn có thể làm gì? Vì cái gọi là tôn nghiêm mà đứng một mình trong chòi nghỉ hay mò mẫm tìm kiếm xung quanh cho đến khi bị kẻ khác nhìn thấy?
Tôi tớ đi trước, chàng cẩn thận mười hai vạn phần đi phía sau, thế nhưng thi thoảng vẫn bị cành lá ven đường quẹt vào người.
“Ngài có cần tôi đỡ không?” Tôi tớ quay đầu hỏi.
“… Không cần.” Giọng chàng trầm thấp tựa như có thể sẽ biến mất trong gió bất cứ lúc nào.
Cũng chẳng biết đi được bao lâu, cuối cùng tiếng bước chân phía trước cũng dừng lại: “Công tử, đến rồi, phòng phía trước đã có người thu dọn lại cho ngài, cứ vào là được.”
“Cảm tạ.” Trì Thanh Ngọc đáp, không lập tức đi ngay về trước mà chờ người nọ xa dần mới từ từ bước tới.
Đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ, từ tận đáy lòng chàng, nặng nề không thể nào tả nỗi. Xa xa có tiếng côn trùng văng vẳng lúc cao lúc thấp, từng tiếng gợi sầu trong lòng người. Bỗng muốn quay người đi dạo, thế nhưng đây là Yên Hà cốc. Yên Hà cốc, nơi nàng luôn nhắc tới, nơi chàng luôn nghĩ về. Thế nhưng bây giờ lại chẳng có ai đi cùng, chàng không thể nào đi đâu được.
Đờ đẫn đẩy cửa phòng hé mở ra, ánh trăng mờ như sương như khói, bầu bạn cùng chàng trong căn phòng nhỏ này.
Cây gậy trúc xẹt qua mặt đất, đụng vào bàn ghế, chàng đi tới bên kia, đứng lặng lẽ, chẳng nghĩ gì cả. Bỗng có cảm giác hình như trong phòng có tiếng động rất khẽ, chưa kịp xoay người thì bỗng có người tới gần. Đầu tiên Trì Thanh Ngọc cả kinh, sau đó cúi đầu bất động.
Người phía sau bỗng ôm chầm ngang hông, dựa vào lưng chàng.
Cả người vốn lạnh ngắt, bỗng cảm nhận tia ấm áp, thế nhưng chàng vẫn không muốn quay đầu.
“Thanh Ngọc…”
Lam Hạo Nguyệt dùng sức ôm chặt Trì Thanh Ngọc, kiễng chân ghé vào vai chàng, thủ thỉ: “Sao chàng không để ý đến em?”
“Không phải, tôi biết là em mà.”
“Biết là em đến nên mới không để ý chứ gì?”
Nếu là trước đây, chàng sẽ mềm lòng, giải thích tới cùng, nhưng bây giờ chẳng thể nào lựa lời khuyên nhủ gì được, chỉ gượng cười, nói: “Em đừng nghĩ lung tung.”
Lam Hạo Nguyệt nhận ra sự suy sụp trong chàng, lặng lẽ đi tới trước mặt, vừa dựa sát vào người chàng thì ngửi thấy mùi rượu, “Vì sao chàng lại uống rượu?” Nàng cau mày níu vạt áo chàng.
Trì Thanh Ngọc nói: “Cha em và Vạn chưởng môn muốn tôi uống, sao tôi có thể thoái thác được?”
“Bọn họ…” Lam Hạo Nguyệt giật mình, dựa vào người chàng, sốt ruột hỏi, “Em nghe nói chàng bị gọi đi, còn tưởng cha muốn gặp chàng để hỏi tới cùng. Thì ra là đi uống rượu. Ông ấy có làm khó chàng không?”
Chàng rũ mắt, lẳng lặng đứng đó một hồi lâu, đáp: “Không có làm khó gì cả, chỉ là thay em cảm ơn tôi mà thôi.”
“Thật không?” Hình như Lam Hạo Nguyệt hơi ngạc nhiên. Nàng những tưởng rằng nhất định cha mình không thể kiềm được cơn giận, sẽ chất vấn chàng về những gì đã xảy ra trên đường đi. Nghe chàng nói vậy, nàng khẽ thở phào, nhưng lại hỏi ngay, “Vậy chàng… có nói chuyện của chúng ta cho ông ấy không?”
Trì Thanh Ngọc khẽ xoay người, “Vạn chưởng môn cũng có mặt, tôi không có cơ hội mở lời.” Không đợi Lam Hạo Nguyệt hỏi tiếp, chàng đỡ vai nàng, nói: “Hạo Nguyệt, sao em lại chạy tới đây? Nếu bị cha phát hiện thì sẽ càng tức giận đấy.”
“Em hỏi nha hoàn, bọn họ bảo rằng cha đã về phòng nghỉ rồi.” Nàng buông hàng mi cong cong, ánh mắt dịu dàng, lòng hơi xót xa, “Cha không cho em ra ngoài, nhưng mà, em nhớ chàng.”
Trì Thanh Ngọc cảm thấy một cảm giác đắng chát trong lồng ngực, nay có nàng sưởi ấm, chàng lại nghĩ tới những lời Lam Bách Thần đã nói ban nãy.
Trước khi tới Yên Hà cốc, Trì Thanh Ngọc đã từng có những đêm không chợp mắt. Chàng ít khi nào lộ ra vẻ thấp thỏm về tương lai trước mặt Lam Hạo Nguyệt, rất ít khi hỏi sở thích của cha nàng, cũng từng nghĩ tới tất cả những chuyện mình đã trải qua trước đây. Thậm chí chàng cũng đã suy nghĩ đến chuyện mình nên trả lời lại thế nào, làm sao để Lam Bách Thần không nổi giận. Tưởng tượng rất nhiều, nhưng sau khi gặp cha nàng thật sự, lại khiến chàng có cảm giác vô cùng thất bại.
Chàng hiểu rõ, Lam Bách Thần sẽ không vui vẻ chấp nhận mình.
Có Lam Hạo Nguyệt bên cạnh luôn dịu dàng an ủi, cảm giác ấy lúc nào cũng nhanh chóng biến mất.
Nhưng hôm nay, nàng vẫn dịu dàng thỏ thẻ lời yêu thương, có sợi tóc phất qua gò má, mang theo mùi thương thoang thoảng. Chàng muốn nói gì đó, nhưng phát hiện ra mình chẳng thể thốt lên được lời nào, chỉ dựa vào cảm giác, đưa tay tìm được má nàng, đụng đến khóe môi nàng.
Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu, cứ cho rằng chàng sẽ hôn tới như trước, thế nhưng, đợi mãi lâu sau, vẫn chẳng thấy nụ hôn của chàng.
“Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, chàng sao vậy?”
Lam Hạo Nguyệt ôm chàng thật chặt, Trì Thanh Ngọc dựa vào tóc mai nàng, từ hít thở, giọng nói hơi run rẩy: “Không sao cả, Hạo Nguyệt, em đừng lo lắng cho tôi.”
Nàng nghe thấy giọng nói của chàng sao lạ quá, có rất nhiều suy đoán ùa vào trong đầu như thủy triều, nhưng Lam Hạo Nguyệt không muốn hỏi tới cùng, rúc vào người chàng, thì thầm: “Chàng phải nhớ kỹ, trong lòng em, tất cả đều là chàng.”
Trì Thanh Ngọc cố gắng cười, mơn trớn suối tóc dài, ngón tay man mát.
…
Dưới sự thúc giục của Trì Thanh Ngọc, Lam Hạo Nguyệt ở trong phòng chàng chưa được bao lâu đã phải vội đi. Lúc nàng đi rồi, ngoài phòng nổi cơn gió lớn, Trì Thanh Ngọc ngồi một mình, dựa vào đầu giường, nghe tiếng chấn song rung rung, chẳng thể nào đi vào giấc ngủ.
Đêm đó, gió thu rít gào cả đêm, sáng hôm sau vừa mở cửa, liền thấy cơn lạnh thổi ùa vào người. Trì Thanh Ngọc bước một bước, dưới chân có tiếng vang rất nhỏ, thì ra là lá rụng đầy sân.
Chàng tìm đến chỗ Hoàn Nhi tĩnh dưỡng theo trí nhớ. Nơi này cách chỗ chàng ở một rừng trúc, đi vào trong, lá trúc vi vu, chỉ vậy thôi mà trong nháy mắt khiến chàng nhớ núi La Phù, nhớ tới căn phòng nhỏ quạnh quẽ đã ở nhiều năm.
Vừa ra đến bìa rừng, chàng liền nghe thấy giọng nói hớn hở của Hoàn Nhi vọng ra từ trong phòng: “Tiểu sư thúc, người đến rồi à?”
Trì Thanh Ngọc đẩy cửa bước vào. Hoàn Nhi vốn đang nằm trên giường, thấy chàng tới liền xoay người muốn ngồi dậy. Thế nhưng vừa động vết thương lập tức cảm thấy đau buốt khó nhịu. Cô bé cắn môi, ráng đứng dậy, Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng cô nhóc, nhíu mày nói: “Con đừng lộn xộn, tránh phải chịu đau thêm.”
“Dạ…” Hoàn Nhi yếu ớt lên tiếng, nằm lỳ trên giường, quay đầu nhìn lại, thấy chàng vẫn không mặc đạo phục, không kiềm được hỏi, “Tiểu sư thúc, có phải người định sau này không về núi La Phù nữa không?”
Trì Thanh Ngọc giật mình, nói: “Ta không hề nói như vậy.”
“Vậy sao người lại bỏ đạo phục mà bình thường hay mặc?” Hoàn Nhi không vui nói, “Vì Lam Hạo Nguyệt kêu người làm vậy à?”
“Hoàn Nhi, con không được gọi tên nàng như vậy.” Trì Thanh Ngọc đi tới bên giường, bất đắc dĩ nói, “Ta đổi quần áo, chẳng lẽ chuyện này mà con cũng muốn quan tâm?”
Cô bé mím chặt môi, rũ mắt nhìn xuống vạt áo chàng. Trì Thanh Ngọc không nghe thấy câu trả lời, lại hỏi: “Vì sao con lại bỏ Cố sư huynh đuổi tới Hành Sơn một mình? Có biết như vậy sẽ làm huynh ấy lo lắng lắm không?”
“Lúc đó con chỉ muốn tìm thúc về thôi, thế mà Cố sư thúc không chịu nói thúc đang ở đâu mà bị người của Đường môn vây quanh trách mắng. Con chỉ còn cách tự rời khỏi nhà trọ.” Hoàn Nhi ấm ức tiếp, “Thúc cũng không nói tiếng nào mà bỏ đi đó thôi, chẳng lẽ thúc không nghĩ tới con, không nghĩ tới sư công sao?!”
Trì Thanh Ngọc nghe Hoàn Nhi nhắc tới sư phụ, trong lòng trầm xuống. Cô bé quan sát sắc mặt của chàng, lại nói: “Con biết nhất định thúc sẽ đi cùng Lam Hạo Nguyệt, thế nên chỉ biết đuổi tới Hành Sơn. Vất vả lắm mới tới được gần chỗ này, suýt nữa bị Phương Nhụy phu nhân phát hiện. May mà con chạy nhanh mới không bị bắt…”
“Con nói Phương Nhụy phu nhân cũng ở gần đây?” Trì Thanh Ngọc cả kinh, lại nhớ tới lúc trước, ả bị Lệ Tinh Xuyên và Trác Vũ Hiền đánh cho trọng thương, có lẽ ở gần đây là để tịnh dưỡng. Nhưng lúc này, Hoàn Nhi lại hạ giọng tiếp: “Trước khi con chạy trốn có nghe thấy tiếng người nói chuyện với ả, muốn nhắm vào thúc không tha.”
“Là ai vậy?” Trì Thanh Ngọc nhíu mày.
“Phương Nhụy phu nhân gọi hắn là Tử Dạ.” Hoàn Nhi ngẫm nghĩ, “Có điều con chỉ nghe thấy giọng nói vậy thôi, chả nhìn được người.”
Trong lòng Trì Thanh Ngọc sinh nghi, đêm ở ngọn núi ngoài thành Nghi Chương hôm đó, lúc chàng và Lam Hạo Nguyệt chạy trốn khỏi sự đuổi giết cũng nghe thấy đám thuộc hạ của Chính Ngọ nhắc về người này. Nhưng sau đó, vì Phương Nhụy phu nhân bị thương bỏ đi, chuyện này cũng tạm gác lại. Bây giờ Hoàn Nhi lại nhắc tới cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này, khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.
Hoàn Nhi nói: “Trước nay con chưa bao giờ nghe thấy cái tên này cả, có phải dạo gần đây thúc đắc tội với hắn không?”
“Ta cũng chưa gặp người này bao giờ, trước đây chỉ đánh nhau với Chính Ngọ…”
“Dù thế nào thì thúc vẫn nên cùng con quay về núi La Phù thôi, đừng phiêu bạc trong giang hồ nữa!” Hoàn Nhi giữ chặt tay áo chàng, vội vàng nói.
Trì Thanh Ngọc lặng lẽ lắc đầu, rút ống tay áo về. Hoàn Nhi nhìn chàng chăm chú, bi thương mà rằng: “Tiểu sư thúc, không muốn về thật sao? Con thấy ở phái Hành Sơn chẳng ai tốt hết.”
“Con không hiểu đâu…” Chàng chầm chậm nói, “Có lẽ, khi con trưởng thành rồi, mới có thể hiểu được.”
Hoàn Nhi phản đối: “Thúc đừng lấy mấy lời như vậy để gạt con. Con không hiểu đấy, vì sao thúc lại ném hết giới luật thanh quy qua đầu, hoàn toàn không còn là sư thúc của con nữa?”
Lòng Trì Thanh Ngọc rối bời, xoay người nói: “Ta không muốn nói thêm gì nữa, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, đây là môn phái của người ta, đừng lớn tiếng gây ồn ào.”
“Thúc!” Hoàn Nhi tức giận đến mức khó nhịn được, thế nhưng chàng không đáp lại tiếng nào, bỏ ra phía cửa.
Đội ngũ tập trung ở võ trường sườn đông của Yên Hà cốc, môn hạ đệ tử của Vạn Thuần Đạt nhốn nháo chuẩn bị rời khỏi phòng. Lam Bách Thần bước nhanh tới, thấy cảnh thì hỏi: “Chưởng môn định về đỉnh Chúc Dung?”
Vạn Thuần Đạt đeo Trường kiếm bên hông, xoay người lên ngựa, “Vừa rồi có người truyền tin tới, bảo rằng đã dò thấy hành tung của Phương Nhụy phu nhân ở vùng hoang vu ngoài trấn Lâm Khê. Sư huynh, chập tối hôm qua, không phải vì gặp bọn chúng mà vài tiểu đệ tử của huynh bị thương đó sao? Sao huynh không rèn sắt ngay còn nóng, tránh lãng phí thời cơ tốt một cách vô ích.”
Hàng lông mày rậm của Lam Bách Thần nhíu chặt, nói: “Đúng là đám Thụ An có gặp người của Đoạt Mộng lâu thật, thế nhưng nghe tụi nó nói, hình như chỉ là một nhóm lẻ tẻ rơi rớt, vì không phải Phương Nhụy phu nhân nên ta cũng không cho người truy kích.”
Vạn Thuần Đạt lắc đầu thở dài: “Sư huynh, việc này không thể chậm trễ, sao không nhân cơ hội này mà hành động quy mô lớn, tiêu diệt lũ bại hoại võ lâm kia trong phạm vi phái Hành Sơn chúng ta?”
Lam Bách Thần còn đang lo lắng thì các đệ tử Chúc Dung xoa xoa tay, mặt lộ vẻ muốn vội vàng lập công. Vạn Thuần Đạt giật cương, nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ sư huynh sợ người Yên Hà cốc sẽ bị cuốn vào phân tranh?! Ta mang các đồ đệ đi trước một bước, nếu huynh không muốn ra thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Dứt lời, vung tay áo, dẫn mọi người phóng như bay về trước, nháy mắt đã khuất bóng khỏi Yên Hà cốc. Lam Bách Thần đuổi theo vài bước, thấy họ dứt khoát đi như vậy, đành gọi các đệ tử đuổi theo sát phía sau.
Lần này họ đã rời khỏi cốc, ban đầu Lam Hạo Nguyệt không biết. Mãi đến sau khi trời hừng sáng, có người ngồi trước cửa viện không đi thì nàng mới hay đó là người cha sai tới để canh chừng mình. Vì không muốn chọc giận cha, mặc dù có thể nhảy ra ngoài qua cửa sổ sau phòng nhưng nàng cũng không dám gây chuyện giữa ban ngày ban mặt. Không lâu sau, người nọ vội vàng bỏ đi, hình như đã xảy ra chuyện gì, nàng không thể không nghi ngờ. Vất vả lắm mới đợi được đến khi thị nữ mang điểm tâm tới, Lam Hạo Nguyệt hỏi bóng gió mới hay cha đã ra khỏi cốc cùng chưởng môn.
Chẳng còn bụng dạ nào mà ăn sáng nữa, Lam Hạo Nguyệt không thể kiềm chế, thấy trước viện không có ai liền lén chuồn ra, tranh thủ dịp tốt này chạy nhanh tới chỗ Trì Thanh Ngọc ở.