Đường Ký Dao theo Trương Tòng Thái về núi Thanh Thành. Đường môn thiếu vắng thân ảnh của chị, bên cạnh Lam Hạo Nguyệt thiếu tiếng cười nói ầm ĩ của chị, cuộc sống trở nên vắng vẻ buồn tênh.
Lão thái thái gả đi một cô cháu gái xong, liền nghĩ đến chuyện mau sớm quyết định hôn sự cho Lam Hạo Nguyệt, để nàng vừa mãn tang thì nhanh chóng lập gia đình. Lam Hạo Nguyệt đã thể hiện rất rõ rằng không muốn nhắc lại chuyện này nữa, thế nhưng lão thái thái và những người như Đường Húc Khôn, Mộ Dung Cẩn vẫn rất để ý ngó nghiêng, như thể chỉ hận không mang hết những chàng trai trẻ tuổi chưa có hôn phối trong giang hồ đến trước mắt để xem xét. Chuyện nàng cùng Trì Thanh Ngọc cùng bỏ trốn ngày đó, ngoại trừ người của Đường môn và phái Hành sơn thì chẳng còn ai biết cả, thế nên dù nàng đã mồ côi cha nhưng dù sao cũng là cháu gái cưng của Đường lão phu nhân, vì vậy cũng có rất nhiều người tới cửa hỏi thăm. Ấy nhưng từ đầu tới cuối, nàng vẫn giữ im lặng.
“Rốt cuộc con muốn thế nào?” Đường lão phu nhân nhìn nàng, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Con chỉ muốn được một mình thanh tịnh.” Nàng cúi đầu nói.
“Đúng là oan nghiệt!” Lão phu nhân nhớ tới con gái đã qua đời, thở dài nặng nề.
Vì thế, thấm thoát lại trôi qua một năm nữa, đầu năm thứ ba Lam Hạo Nguyệt trở về Đường môn, phái Thanh Thành phái người tới báo tin vui: Đường Ký Dao vừa sinh một đứa con trai.
Lúc đầy tháng đứa bé, đáp lại lời mời nồng nhiệt của vợ chồng Trương Tòng Thái, Lam Hạo Nguyệt theo Đường Húc Khôn tới Thanh Thành.
Sau khi mất cha, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Đường môn. Đường Húc Khôn thăm con gái và cháu ngoại xong rồi, đi đến chỗ khác để cùng nói chuyện với Trương Hạc Đình. Đường Ký Dao vất vả lắm mới dỗ được đứa bé ngủ, giao cho vú già chăm sóc thì mới có thời gian rảnh cùng Lam Hạo Nguyệt rời khỏi phòng.
Lúc này đã cuối xuân, hai người thong thả đi dọc con đường cong cong, xa xa là núi non trùng điệp, thác đổ như tuyết, hành cung thấp thoáng trong rừng cây xanh biếc, tựa như cảnh tiên.
Dù Đường Ký Dao đã làm mẹ nhưng tính cách vẫn không thay đổi, cứ cằn nhằn lải nhải lôi thôi một hồi, nói xong, thấy Lam Hạo Nguyệt đứng bên con đường núi, thất thần mê mải nhìn ngọn núi xa xa.
“Hạo Nguyệt, em đang nghĩ gì thế? Sao không nói với chị?” Đường Ký Dao nhìn theo hướng nàng đang trông về xa, chỉ thấy mây trôi thăm thẳm, rừng tùng âm u, chẳng có gì đặc biệt. Lúc này có tiếng chuông du dương truyền đến theo cơn gió, có lẽ là bắt đầu giờ tụng kinh buổi tối ở Thượng thanh cung. Đường Ký Dao nghiêng người nhìn ra sau, nói: “Chị đi xem tiệc rượu có được chuẩn bị tốt chưa, em ở đây chờ chị một lát.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, “Trời cũng tối rồi, để em đi với chị.”
“Không cần đâu, chị sẽ quay lại nhanh thôi.” Đường Ký Dao chỉ vào băng đá ở dưới tàng cây, “Ở đây không có ai khác, em cứ ngồi chờ là được.” Dứt lời, liền đi tới một con đường mòn khác, nhanh chân rời đi.
Hoàng hôn dần buông, gió đêm trên núi mang theo mùi hưởng thơm ngan ngát, bầu bạn cũng tiếng chuông thăm thẳm, Lam Hạo Nguyệt ngồi trong rừng. Qua những tán lá, thấp thoáng như có thể thấy được mái hiên miếu đạo giữa sương mù, thoáng chốc, kí ức lại đưa nàng trở về chuyến đi tới Lĩnh Nam nhiều năm về trước.
Trong đêm hè núi La Phù, nàng cũng từng ngồi yên lặng thế này, nghe tiếng chuông vang vọng trong núi rừng mênh mông. Khi đó, nàng chỉ muốn nhận được một chút dịu dàng, dù chàng chỉ dừng lại nghỉ chân một lát vì nàng, đồng ý đi cùng nàng một đoạn thì nàng cũng đã cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng, như một đứa trẻ con, thấy thứ mình thích là muốn ôm vào lòng.
Có lẽ, chỉ ở cái tuổi đó, chỉ ở thời điểm không biết sự đời thì mới có thể vì một cảm giác ngây thơ mơ hồ trong lòng mà không ngại cực khổ, một mực đuổi theo giấc mộng chẳng thành.
Tiếng chuông vang vọng không ngừng, có con suối trong núi chảy róc rách. Trái tim nàng đã chết lặng khô cạn từ lâu, vậy mà dưới màn đêm tĩnh mịch sâu thẳm này, nỗi chua xót khó tả thành lời lại dâng trào. Bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân đến gần, nàng giật mình xoay người lại.
Gió thổi qua nhánh tùng mang theo hơi sương, hương thơm thoang thoảng, có chàng trai trẻ tuổi, mình mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đứng cách băng đá không gần không xa, nhìn nàng gật đầu mỉm cười.
“Lam cô nương, đã lâu không gặp, hi vọng cô vẫn khỏe.”
“Là anh sao?!” Chợt đưa mắt nhìn lại, suýt nữa Lam Hạo Nguyệt đã không nhận ra y. Ấn tượng mà Lệ Tinh Xuyên để lại cho nàng luôn là một bộ trang phục màu đen như mực, thắt lưng đeo sog kiếm, ánh mắt sáng sủa, môi đầy ý cười. Còn hiện tại, y mặc một bộ trường bào vạt chéo, dùng ngọc và lụa trắng buộc tóc, có nhiều phần kín đáo và trầm ổn hơn trước đây, chẳng còn gì là giống một thiếu hiệp vừa bước chân vào giang hồ nữa rồi.
Lệ Tinh Xuyên thấy mắt nàng có vẻ ngạc nhiên, bất giác cười một tiếng, chắp tay tới gần: “Từ biệt hơn hai năm thôi, vậy mà cô không nhận ra tôi nữa ư?”
Lam Hạo Nguyệt áy náy đáp: “Anh thay đổi trang phục, tôi không quen lắm.”
Y khẽ đưa hai tay lên, nhìn lại mình, sau đó lại nhìn nàng, “Thật không? Nhưng cô thì chẳng thay đổi gì.”
Nàng cười như tự giễu, đáp: “Ấy nhưng chị họ lại nói tối không giống trước kia rất nhiều.”
“Tôi lại cảm thấy cô vẫn giống như ngày trước…” Ánh mắt Lệ Tinh Xuyên dịu dàng, quan sát cô mấy bận, bỗng nghiêng người nói, “Lúc tôi tới gặp chị ấy, chị ấy bảo tôi đưa cô lên đình Đèn Thánh trên sườn núi, chị ấy và Trương Tòng Thái đang ở bên đó chờ cô.”
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày không hiểu, “Vì sao bỗng dưng lại muốn đến đó?”
Lệ Tinh Xuyên cười nói, “Tôi cũng chẳng rõ. Chị ấy chỉ nói như thế với tôi thôi.”
Trong lòng Lam Hạo Nguyệt đầy nghi ngờ, thế nhưng vẫn theo Lệ Tinh Xuyên lên sườn núi. Cầu thang đỏ bằng gỗ lim trên núi Thanh Thành có đến ngàn bậc, có thể xem là ngoằn ngoèo hun hút, Lệ Tinh Xuyên đưa nàng đi vòng qua cầu, men theo con đường có khe suối trong vắt vui vẻ uốn quanh, ở bên không rời.
Trong tàng cổ thụ, có một góc mái đình đỏ thắm, Lệ Tinh Xuyên ngẩng đầu nói: “Đó chính là đình Đèn Thánh.”
Lam Hạo Nguyệt cũng đưa mắt nhìn theo, chẳng thấy bóng dáng Đường Ký Dao đâu, xung quanh, trừ tiếng suối róc rách thì chỉ có tiếng gió thổi tán cây xào xạc. “Tiếc là vẫn chưa vào hè, không thì có thể nhìn thấy một cảnh rất thú vị.” Lệ Tinh Xuyên vừa đi về phía đình, vừa tiếc rẻ nói.
“Cảnh thú vị gì cơ?” Lam Hạo Nguyệt cũng hỏi một câu.
Y cười nhẹ, chỉ vào tấm biển trên đình, “Nơi này tên là đình Đèn Thánh, ấy là vì sau mỗi cơn mưa mùa hè thì từ nay nhìn về phía núi, thường thấy rất nhiều ánh sáng lấp lánh, như ngọn đèn mà các bậc thần tiên thắp lên.”
Lam Hạo Nguyệt nửa tin nửa ngờ, lại hỏi tung tích Đường Ký Dao đâu rồi, Lệ Tinh Xuyên cũng ngạc nhiên nói: “Chị ấy nói ở đây chờ cô, thế mà chẳng biết đã đi đâu rồi.”
Lam Hạo Nguyệt chẳng còn cách nào khác, chỉ đành ngồi chờ trong đình. Lệ Tinh Xuyên vốn đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt nàng hơi bất an, liền ngầm hiểu cách xa một chút, khoanh tay đứng bên đình, một mình nhìn về núi xa.
Màn đêm rủ xuống một tấm lụa mỏng, có tiếng côn trùng kêu rin rít, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy bầu không khí này có phần ngại ngùng, không khỏi muốn nhờ y đi tìm Đường Ký Dao và Trương Tòng Thái thử. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng lưng trầm tĩnh của y, dưới màn đêm sâu kín, áo lam y mặc gần giống màu đen, khẽ phấp phới trong gió, trong khoảnh khắc bỗng lại có cảm giác quen thuộc.
Trái tim Lam Hạo Nguyệt thoáng run rẩy, lúc này lại nghe y vui vẻ hào hứng nói: “Cô xem này!”
Đưa mắt nhìn theo, vùng núi vốn tưởng rằng đã chìm vào giấc ngủ theo màn đêm, chẳng biết từ lúc nào lại lấp lóe rất nhiều điểm sáng. Ánh sáng ấy mới nhìn thì cứ tưởng là đứng yên bất động, nhưng theo làn gió mát, chẳng bao lâu lại nhấp nhô lên xuống, thi thoảng lại bay lượn vòng quanh, giống như đom đóm mùa hè. Từ từ, từ những chỗ tối tăm nhất của đỉnh núi cũng xuất hiện ngày càng nhiều những điểm sáng lấp lánh, chớp mở chớp tắt, lập lòe mãi không dứt. Những điểm sáng theo gió bay đi, cũng nương gió mà gom về, chẳng bao lâu, cả khe núi như con sông ngân lộng lẫy, vừa giống như đèn hoa trên thiên giới rối rít rơi xuống trần gian.
“Đây là đèn thánh mà anh nói đó sao?” Lam Hạo Nguyệt bị cảnh tượng kì diệu và hùng vĩ này hấp dẫn, không kiềm lòng được mà đứng lên.
Lệ Tinh Xuyên cũng không trả lời ngay, y vẫn luôn hơi ngẩng mặt, nhìn ánh sáng trong khe núi âm u kia. “Chẳng ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này, cô xem đi, có giống sao trên trời không?” Mãi lâu sau, y mới thấp giọng hỏi.
“Rất giống.” Lam Hạo Nguyệt bước ra bên ngoài đình, ánh trăng tối nay rất hợp lòng người, vầng trăng tròn vành vạnh, treo cao chót vót trên bầu trời thăm thẳm, cùng chiếu sáng lấp lánh với những đốm sáng ở sâu trong khe núi kia.
“Cô thích ở đây không?” Lệ Tinh Xuyên nghiêng mặt hỏi nàng.
Lam Hạo Nguyệt hơi sửng sốt một chút, đáp: “Núi Thanh Thành là một nơi rất tốt…”
Lệ Tinh Xuyên lại nhìn bốn phía xung quanh, tựa như muốn xác định có ai khác đi qua không, lát sau mới nói: “Tiếc là nhìn thì yên tĩnh, thật ra lại gợn sóng dập dờn, không ngừng tranh đấu.”
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày, “Thật ra anh ở đây cũng chẳng được như ý, đúng không?”
Y hơi ngẩn ra, sau đó lập tức mỉm cười, “Cô thật thông minh, tôi rất vui.”
Nàng không hiểu ý tứ trong hai câu nói ấy của y, đang muốn hỏi thì Lệ Tinh Xuyên lại khẽ hất cằm, ý bảo nàng nhìn ra xa. Lúc này, những đốm sáng rực rỡ kia từ từ tản ra xung quanh, từng vết kéo như khói pháo hoa sau khi nở rộ, tung bay, kéo theo quang ảnh đi sâu hơn khe núi xa xa.
“Nhanh như vậy, đã biến mất rồi…” Lam Hạo Nguyệt mất mát nhìn những đốm sáng dần xa.
“Rất nhiều những thứ tốt đẹp khó thể tồn tại dài lâu.” Lệ Tinh Xuyên dứt lời, quan sát phản ứng của nàng, thấy Lam Hạo Nguyệt xoay người như có điều chi suy nghĩ, liền ở sau lưng lên tiếng: “Cũng vì quá hư vô mịt mờ mới khó có thể nắm chặt. Cô nghĩ thế nào?”
Lam Hạo Nguyệt im lặng không nói.
“Nếu em thích, tại núi Thanh Thành này mỗi năm đều có đèn thánh trôi bập bềnh, tôi có thể cùng em đến ngắm nhìn.” Y vẫn mang nụ cười mỉm như trước, tựa hồ như biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều chi, nhưng cũng chẳng để tâm.
Lam Hạo Nguyệt ở lại núi Thanh Thành ba ngày thì chuẩn bị trở về Thục trung. Trước khi đi, Lệ Tinh Xuyên có đặc biệt chạy từ lầu Đúc kiếm tới vùng núi, tranh thủ không có ai, đưa cho nàng một phong thơ. Lam Hạo Nguyệt không hiểu, nói: “Anh có gì không tiện nói mà lại muốn viết ở trong thơ này?”
Y thoáng nở nụ cười, nói: “Đợi khi nào em về Thục trung thì mở ra xem.”
Lam Hạo Nguyệt vốn muốn hỏi lại thì lấy những người khác đã tới rồi, đành bỏ thư vào trong bọc hành lý.
Dọc đường đi, Đường Húc Khôn thường nhíu mày suy tư, sau khi trở về Đường môn, ông liền đi bái yết lão phu nhân, như thể có chuyện gì quan trọng. Lam Hạo Nguyệt vốn định đi theo nhưng lại bị Mộ Dung Cẩn gọi lại. “Hạo Nguyệt, bọn họ đang có chuyện phải bàn bạc, con tạm thời đừng đi vào.”
“Chỉ là đi thăm Ký Dao thôi, tại sao cậu vừa về đã có tâm sự nặng nề vậy ạ?” Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung Cẩn lơ đãng đưa mắt nhìn vào trong phòng, thản nhiên đáp: “Ký Dao ở Thanh Thành cũng chẳng phải chỉ là giúp chồng dạy con.”
Lam Hạo Nguyệt không hiểu rõ ý tứ trong đó, dù nàng ở Đường môn nhưng đã cách xa chuyện giang hồ, thậm chí kể cả quan hệ của Đường môn và những môn phái khác thế nào, nàng cũng không để ý. Chuyện này chẳng được bao lâu thì sức khỏe của Đường lão phu nhân lại ngày càng tệ hơn. Lam Hạo Nguyệt lấy Thần châu trà cho bà ngoại, lại được bảo trước đây đã dùng hết linh lực trong đó rồi, bây giờ đã không còn tác dụng.
Mọi người rất lo lắng, tìm kiếm lương y, Lam Hạo Nguyệt chẳng biết cách nào để tìm người trị liệu, chỉ đành ở bên cạnh chăm sóc bà ngoại. “Con không cần cứ ở mãi trong nhà không ra ngoài như vậy.” Thi thoảng Đường lão phu nhân có tinh thần, vẫn không quên khuyên nàng, “Bà đã già rồi, không thể sát phạt quả quyết đoán như trước kia nữa, bây giờ chỉ muốn nhìn con được vui vẻ xuất giá…”
Sau khi Đường Vận Tô biết được tâm nguyện của lão phu nhân, liền nhanh chóng đưa tên tuổi đơn thỉnh cầu của vài cậu thanh niên. Đây đều là những con cháu thế gia có quan hệ thân thiết với vợ chồng Đường Vận Tô, trong đó có đủ kẻ thông minh khôn khéo, biết nương theo chiều gió.
Danh sách này vừa được lão phu nhân xem qua thì Đường Húc Khôn đã vội vàng đi tới, “Mẹ, Hạo Nguyệt trời sinh tính tình vốn đơn thuần, những người này quá sành sõi khôn khéo, chỉ sợ không thích hợp với con bé.”
Đường lão phu nhân nhìn ông một cái, “Ý của con là?”
“Lần trước con trở về từ Thanh Thành đã đề cử với mẹ một người, mẹ còn nhớ rõ không?”
Đường lão phu nhân nhắm mắt, trầm mặc một lát thì chầm chậm nói: “Mẹ nhớ, nhưng mẹ cũng không muốn để Hạo Nguyệt bị cuốn vào chuyện giữa Đường môn và Thanh Thành. Hiện tại Trương Hạc Đình muốn lợi dụng Đường môn để đưa Trương Tòng Thái lên chức chưởng môn, thế mà con vẫn còn còn muốn để Hạo Nguyệt đi tới Thanh Thành, là vì muốn kéo quan hệ này gần thêm một tầng sao?”
Đường Húc Khôn ho khan một chốc, thấp giọng thưa: “Không phải hoàn toàn như thế. Tuy Tòng Thái làm việc ổn thỏa vững vàng nhưng trước nay phái Thanh Thành luôn tôn sùng đạo gia, con sợ Trương gia thất thế lúc khi tranh đoạt chức chưởng môn, đến lúc đó thì Ký Dao cũng sống không tốt. Nếu Hạo Nguyệt có thể gả được cho Lệ Tinh Xuyên, con có thể danh chính ngôn thuận liên lạc với phái Hành Sơn, để Vạn Thuần Đạt âm thầm xuất lực, lại có thể đẩy Tòng Thái lên vị trí chưởng môn.”
“Lệ Tinh Xuyên?” Lão phu nhân hỏi, “Chẳng lẽ y không tranh đoạt chức chưởng môn sao?”
“Y thiếu căn cơ, đấu đá một mình thế thì sao có thể đứng vững?” Đường Húc Khôn nói, “Ngày đó con có ám chỉ với y, chỉ cần y trung thành với Trương gia, cũng trợ giúp Đường môn khuếch trương thế lực ở Đường môn thì sau này Tòng Thái lên làm chưởng môn, nhất định sẽ không bạc đãi y. Nếu y nghiêng về phía Trác Vũ Hiền, vậy thì y cũng chẳng thể nào vượt qua những đệ tử trước đây của Trác Vũ Hiền, đã thế lại còn đắc tội với cha con Trương Hạc Đình, thế chẳng phải hoàn toàn không có lợi gì sao?”
Đường lão phu nhân nhìn ông, “Mẹ muốn gặp Lệ Tinh Xuyên một lần.”
“Vâng.” Đường Húc Khôn cung kính lui ra. Thấy ông đã ra ngoài, Lão phu nhân quay đầu về phía bình phong hỏi: “A Cẩn, con thấy Lệ Tinh Xuyên là người thế nào?”
Mộ Dung Cẩn nhẹ bước ra ngoài, hành lễ thưa: “Tuy rằng y có quen biết với Hạo Nguyệt nhưng dù sao cũng là kẻ xuất thân thấp hèn, con thấy Hạo Nguyệt nên tìm một đệ tử thế gia đáng tin thì hơn.”
“Các con ai cũng có lý riêng…” Chân mày Đường lão phu nhân nhíu sau, tựa người vào sạp mềm đằng sau, “Chỉ là, trái tim Hạo Nguyệt nay đã như mặt nước phẳng lặng.”
“Cái con bé thích là cái không có được,” Mộ Dung Cẩn cúi đầu nói, “Trên đời này, sao chuyện gì cũng được như ý cả chứ?”
Giao mùa xuân hạ, Lệ Tinh Xuyên nhận lời mời tới Đường môn. Vẫn luôn tiến lùi thoải mái như trước, tao nhã lịch sự khiến Lão phu nhân xoi mói cũng chẳng có thể bới ra tật xấu gì. Y ở tạm mấy ngày tại Đường môn, thường được mọi người khen ngợi. Dù Đường Vận Tô vốn định dùng hôn sự của Hạo Nguyệt để nuôi dưỡng thế lực của mình, mà gặp bộ dạng lúc nào cũng mang theo nụ cười trên miệng của Lệ Tinh Xuyên, cũng chỉ có thể chịu đựng không bộc phát.
Ấy nhưng Lam Hạo Nguyệt lại thường xuyên lảng tránh. Lệ Tinh Xuyên cũng không theo đuổi dai dẳng, chỉ là thường đánh cờ nói chuyện phiếm ở chỗ Lão phu nhân.
Mấy ngày sau, y chuẩn bị khởi hành trở về Thanh Thành, lúc chào tạm biệt y, Lão phu nhân khẽ vuốt cằm, lấy một miệng ngọc như ý màu xanh cho y, “A Cẩn nói trên đời không có chuyện gì cũng được như ý, bà chỉ hi vọng từ nay về sau con có thể đối xử tốt với Hạo Nguyệt.”
Lệ Tinh Xuyên hơi ngẩn ra, lập tức quỳ lạy trên đất, “Tạ ơn Lão phu nhân đã ban tặng.”
Tin tức này nhanh chóng được truyền đến tai Lam Hạo Nguyệt, nàng kinh hoảng vội vàng đi tìm Lão phu nhân, giữa đường gặp Lệ Tinh Xuyên sắp rời đi. Y lấy ngọc như ý trong lồng ngực ra, nâng trên tay, “Hạo Nguyệt, tôi mang nó về Thanh Thành trước, chờ khi em tới, sẽ giao cho nó cho em.”
Lam Hạo Nguyệt vội la lên: “Lệ Tinh Xuyên, anh thật sự đã đồng ý rồi sao?!”
“Sao lại hỏi tôi như vậy? Chuyện này không tới phiên tôi đồng ý hay không, tất cả đều theo ý của Lão phu nhân.” Y thong thả cười nói.
“Vậy sao không có ai tới hỏi tôi?” Lam Hạo Nguyệt nhìn bộ dạng như mây trôi gió thổi của y, trái lại trong lòng thầm nổi giận.
Lệ Tinh Xuyên khẽ thở dài một hơi, “Hạo Nguyệt, tính em vẫn còn trẻ con vậy ư. Cả tôi cũng không quyền không đồng ý, huống chi là em?” Y nhìn thấy sắc mặt Lam Hạo Nguyệt trắng bệch, lại vội hỏi, “Bức thư lần trước tôi giao cho em, em đã có xem qua chưa?”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt một lát mới sực nhớ, đúng là trước khi rời khỏi núi Thanh Thành y có đưa cho nàng một phong thơ, thế nhưng nàng tiện tay bỏ vào bọc hành lý, sau khi trở về thì gặp chuyện sức khỏe Lão phu nhân không tốt, sớm quăng việc này ra sau đầu.
Lệ Tinh Xuyên lẳng lặng nhìn ánh mắt ảm đạm của nàng, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Đúng là em thật sự không xem ư… Tôi phải đi rồi, đợi sau khi em trở về đọc những gì viết trong thư rồi chúng ta lại nói sau…”
“Ý anh là sao?” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên mãi thôi, thế nhưng y lại không giải thích gì nữa, khoác bọc hành lý dắt ngựa trắng từ từ rời đi.
Sau khi Lam Hạo Nguyệt trở về phòng, tìm thấy bức thư chưa được mở ra kia, lặng lẽ đọc hết, trái tim lạnh lẽo, càng thêm tuyệt vọng.
Lệ Tinh Xuyên vừa đi, Đường Húc Khôn liền khen ngợi hết lời, vội vàng giục Đường lão phu nhân chuẩn bị mọi sự xuất giá cho Hạo Nguyệt. Đường Vận Tô không kiềm chế nổi nữa, cãi nhau. Tuy dì nhìn thấy Lệ Tinh Xuyên đúng là người cẩn thận kín kẽ, nhưng không có gia thế mạnh mẽ thì cả đời này cũng chẳng thể nào nổi bật hơn được. Hai người lời qua tiếng lại, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Đường Húc Khôn chỉ trích dì chỉ biết lôi kéo thân tín cho mình, dì phản công ông là anh lớn nhưng lại nịnh nọt Thanh Thành, mất hết mặt mũi Đường môn.
Từ đó hai người trở mặt, càng khiến trên dưới Đường môn trở nên hỗn loạn. Đường lão phu nhân tức giận khó thở, bệnh cũ trở nặng, cũng may có Mộ Dung Cẩn phát hiện kịp thời nên mọi chuyện không dẫn tới sai lầm lớn hơn. Lúc Lam Hạo Nguyệt đến hầu hạ, không muốn trả lời về vấn đề hôn sự của Đường Húc Khôn lại khiến cơn tức giận đã được kiềm xuống sau khi Đường Vận Tô chọc tức, bộc phát lần nữa.
“Đến cuối năm nay thì cháu cũng mãn tang ba năm rồi, nếu không xuất giá thì chuẩn bị chết già ở Đường môn sao? Huống chi bà ngoại cháu cũng vì chuyện này nhọc lòng lo nghĩ, cháu cứ kéo dài như vậy, chẳng phải muốn khiến bà không thể ngủ yên?” Bên ngoài phòng ngủ của Lão phu nhân, Đường Húc Khôn đã thay đổi bộ dạng bệnh tật thường ngày, thấp giọng trách mắng.
Mộ Dung Cẩn kéo Lam Hạo Nguyệt đang giật mình đứng ngẩn ngơ qua một bên, thấp giọng nói: “Dù sao con cũng không phải là người của Đường gia, cứ ở mãi không gả cũng không phải là cách…”
Một lời thế vẫn chưa hết, Đường Vận Tô hùng hổ đi tới, thấy bọn họ tranh cãi ầm ĩ ở ngoài cửa chỗ Lão phu nhân, lại mượn cớ cao giọng nói: “Nhị ca, anh thừa dịp mẹ bệnh liền muốn đuổi Hạo Nguyệt đi đấy sao? Con bé đáng thương hiện không có nơi nương tựa, ngay cả anh cũng không chứa nó nổi sao?”
“Vận Tô, cô đừng ngậm máu phun người! Tôi đang sốt ruột cho chuyện chung thân đại sự của con bé mà thôi!” Đường Húc Khôn tức giận phản bác, “Con bé không có cha, chẳng phải nên để tôi làm chủ cho nó hay sao?”
Bọn họ không ai nhường ai, Lam Hạo Nguyệt đứng nhìn một bên, cũng không lên tiếng. Đợi đến khi Mộ Dung Cẩn dẹp được cuộc đấu mồm này thì không tìm thấy nàng đâu nữa. Vén màn trúc lên thì mới phát hiện Hạo Nguyệt đang canh giữ trước mặt lão phu nhân, cúi đầu, bóng lưng tịch liêu.
“Hạo Nguyệt…” Mộ Dung Cẩn nhẹ giọng gọi.
Lão phu nhân ho khan liên tục, phất tay vô lực, nói: “Bảo tụi nó nhanh giải tán đi, con bé đã đồng ý với mối hôn nhân này rồi.”
Mộ Dung Cẩn rất kinh ngạc, tựa như mợ thật sự không ngờ Hạo Nguyệt lại đồng ý như thế. “Thật thế không, Hạo Nguyệt?” Mợ ngập ngừng hỏi lại.
Lam Hạo Nguyệt không xoay người, vẫn ngồi quỳ trước sạp mềm, rất lâu sau, mới dùng giọng nói rất thấp, đáp thật khẽ: “Vâng ạ, mọi người không cần phải phiền não về con nữa đâu.”
Lúc sắc trời dần buông, Lam Hạo Nguyệt trở về phòng, mở bức thư Lệ Tinh Xuyên để lại lần nữa.
Từ đầu năm, y đã viết trong thư rằng, ‘Em đợi cậu ta ba năm, cậu ta vẫn không có tin tức. Tiếc là Đường môn không phải chỗ ở lâu được, nhất định bọn họ sẽ bắt em xuất giá. Đưa mắt nhìn trong giang hồ, có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi xứng đôi với em, nhưng người có thể để em giữ một vị trí trong trái tim cho cậu ta, có lẽ chỉ có một mình tôi mà thôi.’