Đến xế chiều, Trác Duệ Quân đột nhiên muốn ra vườn ngắm cảnh.
Vườn hoa ở lâu đài Nam Cung được thiết kế hướng ra biển, nên ngồi ở vườn hoa vừa có thể ngắm hoa vừa có thể ngắm cảnh biển.
Mà lúc này đang là buổi chiều, hoàng hôn trên biển vô cùng rực rỡ, phải nói là rất đẹp.
Trác Duệ Quân ngồi trên ghế, uống trà ngắm cảnh, Triệu Lan Vy đứng bên cạnh.
Bây giờ cô là người hầu riêng của hắn, nên phải đi theo hắn /, nếu hắn nhìn qua mà không thấy cô bên cạnh thì sẽ phạt cô, hắn đã nói với cô như thế đấy.
Cô để ý khóe miệng của hắn lâu lâu lại nhếch lên, dường như tâm tình của hắn hôn nay không tệ.
Bỗng dưng, hắn gọi cô.
" Triệu Lan Vy! Tôi đau đầu, qua đây xoa đầu cho tôi.
"
Triệu Lan Vy chầm chậm bước ra đằng sau, đặt tay lên thái dương bắt đầu xoa.
Chắc hẳn hôm qua hắn uống nhiều rượu nên hôm nay mới đau đầu chứ gì, nhưng vẻ mặt của hắn lại chẳng hề nhăn nhó một chút nào cả, mà trông hắn còn như đang hưởng thụ nữa.
Triệu Lan Vy mới xoa được mấy vòng, thì đột nhiên Trác Duệ Quân nắm lấy cổ tay của Triệu Lan Vy, kéo cô đi lên phía trước, rồi cô đặt ngồi lên đùi hắn.
Triệu Lan Vy ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn liền búng tay lên trán cô khiến cô đau điếng mà lấy tay bụm trán lại.
" Còn không mau xoa đầu cho tôi, chậm chạp là sẽ bị phạt.
"
Hắn nhìn xuống ngực của Triệu Lan Vy, ánh mắt đó không hề đứng đắn tí nào cả.
Ánh mắt đó khiến cô hiểu được hình phạt của hắn chắc chắn không phải là bị đánh hay bỏ đói, mà là cái khác…
Triệu Lan Vy đưa tay lên tiếp tục xoa đầu của hắn.
Bàn tay của hắn không chịu an phận mà luồn vào trong váy của cô, mơn cặp đùi mềm mịn.
Triệu Lan Vy cũng vì hành động này của hắn mà dừng động tác xoa bóp lại, nắm lấy tay của hắn không cho làm càng nữa.
" Ông chủ, đừng mà!"
" Muốn bị phạt? "
Ba chữ này của hắn cũng đủ để cho cô hiểu số phận hiện tại của mình, cô không thể phản kháng được, hắn không cho cô cái quyền phản kháng hắn.
Triệu Lan Vy một bụng uất ức, tiếp tục xoa đầu cho hắn.
Hắn nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ, nhìn hắn bây giờ, ung dung, uy quyền hệt như một ông vua, mà ông vua này thật sự rất đẹp trai, siêu siêu đẹp.
Triệu Lan Vy đột nhiên nghĩ ra được cái gì đó liền bật cười, không may cho cô vào cái lúc cô đang cười thì Trác Duệ Quân lại mở mắt.
" Em cười cái gì? "
" Ông chủ thật sự rất đẹp trai, nếu em vẽ tranh chân dung của ông chủ đem bán chắc chắn sẽ có nhiều cô gái mua lắm cho mà xem, đến lúc đó không chừng em sẽ giàu to luôn đấy! " Bây giờ cô mới biết nhìn có đầu óc kinh doanh đến như vậy luôn.
Nhưng hắn lại không vui trước cái ý tưởng ngu ngốc đó của cô, hắn là ông trùm dưới trướng hắn có biết bao nhiêu thuộc hạ, hắn muốn tiền thì có tiền, muốn quyền thì có quyền, lấy gì phải đi bán sắc lấy tiền chứ.
Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn.
Hắn dùng tay nâng cằm cô lên, sát lại gần hắn, hung dữ hỏi:" Em dám? "
" Em không dám, không dám nữa, ông chủ đừng giận mà! " Triệu Lan Vy liền giở giọng ngọt ngào cầu xin hắn.
Cô vừa mới phát hiện ra, hắn chịu ngọt chứ không chịu cứng, càng cứng rắn thì chỉ khiến hắn càng tức giận thôi, mà nếu cô ngoan ngoãn làm nũng với một chút hắn sẽ tha cho cô.
Mà chiêu này đúng là đã thành công, Trác Duệ Quân cuối cùng cũng bỏ tay khỏi cằm của cô, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút.
Tính ra hắn cũng dễ dỗ thật!
" Thích vẽ tranh? " Hắn hỏi.
Triệu Lan Vy cười tươi gật đầu, ững ngực tự hào nói:" Nói cho ông chủ biết, lúc trước ở trường nghệ thuật, em là sinh viên ưu tú nhất của khoa mỹ thuật đó.....Ông chủ lại bắt một người ưu tú như em về làm người hầu cho ông chủ, đúng thật là quá đáng! "
Trác Duệ Quân cong môi cười, thơm lên má cô, cưng chiều hùa theo:" Ừm, quá đáng thật! Nhưng ai biểu em đi lạc vào chỗ của tôi làm gì.
"
Mặt cô xụ xuống.
Cô tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Trác Duệ Quân, hỏi:" Ông chủ chừng nào mới chịu cho em đi khỏi đây vậy? "
Mục đích cô đến Nam Thành chính là tìm cảm hứng để vẽ tranh, mà cô đã ở đây được hơn hai tháng rồi nhưng tranh thì vẫn chưa có bức nào cả.
Cô ngứa nghề lắm rồi, cô muốn đi vẽ tranh.
Trác Duệ Quân đưa tay lên, ve mái tóc của Triệu Lan Vy.
Con thỏ ngốc nghếch đi lạc này, lạc đến đâu không lạc lại lạc đến động của hắn.
Lúc đó hắn chuẩn bị giao một lô hàng đến Bắc Thành, thời điểm đó vô cùng nhạy cảm, nếu lỡ Triệu Lan Vy là người của băng đảng khác đến nghe ngóng tình hình để phục kích lô hàng hay là người của cảnh sát thì không phải sẽ rất nguy hiểm cho hắn sao.
Lúc đó, hắn thà giết lầm hơn bỏ sót, nhưng giây phút cuối cùng ….hắn đã nhận ra cô, vì lúc hắn gặp cô là lúc cô chỉ mới là một cô bé bầu bĩnh đáng yêu, bây giờ cô đã lớn tất nhiên đường nét trên gương mặt có phần hơi khác hơn, thanh thoát hơn, ra dáng một người thiếu nữ hơn, nhưng có một thứ vẫn không hề thay đổi đó chính là đôi mắt, đôi mắt trong trẻo đã làm hồn hắn vấn vương mười mấy năm trời, làm sao hắn có thể quên được chứ.
Nên hắn đã đổi ý đem cô nhốt trong toà lâu đài của hắn, nhốt cô cả một đời cùng với hắn, không cho cô rời khỏi hắn nữa.
Bỗng nhiên, hắn nhìn chằm chằm cô, nói với cô bằng dáng vẻ vô cùng ngang tàng.
" Không cho đi! "
Hắn nói xong liền cúi xuống hôn lên đôi môi của Triệu Lan Vy..