Cũng may đường đạn bị lệch nên không trúng vào tim, bác sĩ gắp viên đạn ra rồi xử lý vết thương cho Trác Duệ Quân, vết thương khá nặng cho nên bắt buộc phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian khá lâu.
Sau chuyện máy thiết bị nghe lén lần trước bọn người của Trác Duệ Quân đã không ưa gì cô, lại cộng thêm lần này Trác Duệ Quân bị thương vì cô nữa, cho nên bọn họ đã ghét càng thêm ghét.
Nhưng trong bụng của Triệu Lan Vy đang mang con của Trác Duệ Quân, dù có ghét cô thì bọn họ cũng chẳng ai dám manh động ra tay với cô.
Nếu đổi lại cô không có đứa con này thì chắc chắn bọn họ sẽ mặc kệ việc Trác Duệ Quân trách phạt như thế nào mà lôi cô ra chết ngay tại lúc nhìn thấy Trác Duệ Quân bị bắn, cả người đầy máu nằm dưới chân cô.
…………….
Từ lúc Trác Duệ Quân bị bắn, mấy ngày nay Triệu Lan Vy không hề đến gặp hắn dù chỉ là một lần, cô để cho Ân Ly và mọi người chăm sóc hắn.
Hôm nay cũng như thường lệ, cô lại ngồi ngoài vườn vẽ tranh.
Đột nhiên có tiếng súng vang lên
Tiếng súng phát ra từ phòng của Trác Duệ Quân.
Mấy ngày hôm nay lâu lâu cô lại nghe tiếng súng đó, lúc đầu còn cảm thấy giật mình, bây giờ dường như quen với tiếng súng đó nên không còn giật mình nữa.
Từ khi Trác Duệ Quân bị thương không ai có thể lại gần hắn được, kể cả thuộc hạ thân tín của hắn cũng vậy nếu dám đến gần hắn thì hắn sẽ thẳng tay mà bắn chết.
Phong quản gia ở trong nhà chần chừ một hồi rồi bỗng bước đến chỗ của Triệu Lan Vy đang vẽ tranh.
Ông nói:" Triệu Lan Vy, ông chủ không chịu uống thuốc nếu không uống thuốc thì vết thương của ông chủ sẽ rất dễ bị nhiễm trùng…."
" Ông nói với tôi để làm gì?" Triệu Lan Vy nhàn nhạt nói, tay vẫn tiếp tục công việc vẽ tranh.
" Cô có thể khuyên ngài ấy uống thuốc có được không?" Nếu không phải đi đến đường cùng thì ông sẽ không bao giờ nhờ vả Triệu Lan Vy nhưng bây giờ ngoài Triệu Lan Vy ra thì không ai đến gần Trác Duệ Quân được cả.
Triệu Lan Vy siết chặt cây cọ vẽ trong tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc trong lòng của mình lại rồi nói:" Không thể …."
Phong quản gia bị chọc tức bởi câu trả lời của Triệu Lan Vy, ông cuộn chặt bàn tay của mình lại cố gắng kìm nén cảm xúc mà nói.
" Triệu Lan Vy, cô cũng giống hệt như người cha của cô, hai cha con các người tại sao lại thích làm khổ ngài ấy đến như vậy chứ? " Phong quản gia hét lớn.
" Cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng của ngài ấy lúc bây giờ rồi hận ngài ấy, nhưng cô không thể thấy được dáng vẻ trước đây của ngài ấy, dáng vẻ của một chàng thiếu niên non nớt, bị mất đi người thân, mất đi tất cả mọi thứ mà mình đang có sẽ yếu ớt và đáng thương đến mức nào đâu, nếu cô thấy được dáng vẻ của chàng thiếu niên ấy thì tôi nghĩ cô sẽ thông cảm cho ngài ấy của hiện tại… nhưng ngài ấy không cho phép tôi nói bất cứ chuyện gì về quá khứ của ngài ấy với cô, nên tôi không dám cãi lời.
"
Triệu Lan Vy không nói gì mà vẫn tiếp tục vẽ tranh.
Phong quản gia lại nói tiếp:" Triệu Lan Vy, ông chủ thật sự rất yêu cô, chuyện này ai cũng có thể thấy rõ được.
Tôi đã ở bên cạnh ông chủ được mười mấy năm rồi nên tôi biết rõ tính cách của ngài ấy, ngài ấy giam cầm cô lại, không cho cô ra ngoài không phải là ngài ấy muốn khống chế cô, không cho cô sự tự do mà cô muốn … mà đây là một chứng bệnh tâm lý của ngài ấy.
Cô nghĩ đi một cậu bé khi còn nhỏ tuổi đã sớm mất đi những người mà mình yêu thương nhất, khi lớn lên, khó khăn lắm ngài ấy mới có thể mở lòng mà yêu thương một người, ngài ấy sợ cô sẽ biến mất giống như những người thân của ngài ấy cho nên ngài ấy không còn cách nào khác là phải bảo vệ cô bằng một cách cực đoan như thế này… "
" Ngài ấy yêu cô, yêu cô đến mức tìm mọi cách để giữ cô lại, một người như ngài ấy phải hạ mình cầu xin cô, ngay cả mạng của mình cũng có thể cho cô… mất ngài ấy rồi liệu cô còn có thể tìm được một người nào yêu cô hơn ngài ấy đã yêu cô hay không? " Phong quản gia đặt lọ thuốc của Trác Duệ Quân gần chỗ Triệu Lan Vy đang ngồi, xong rồi rời đi.
Sau khi Phong quản gia rời đi, Triệu Lan Vy vẫn ngồi ở đó, mắt của cô không biết từ lúc nào đã đỏ hết cả lên, nhìn lại bức tranh của mình vẽ, Triệu Lan Vy mới hốt hoảng bây giờ nó trông thật thành hình dạng rất khó coi màu sắc thì lộn xộn cả lên chẳng biết ra hình thù gì nữa..