Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

chương 144

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Pepsi

Vào hạ, tiết trời ấm lại, bộ “Đường về” của Thẩm Vọng Tân cũng bước vào giai đoạn đóng máy trong hè này. Cái đêm anh trở về Bắc Kinh mưa nhỏ lất phất nhưng vẫn có rất nhiều fan đội mưa tới đón máy bay, có lẽ mới vừa đóng máy, chưa hoàn toàn xuất vai nên nhóm Lượng Tân Tân còn thấy được bóng dáng của Trần Tiêu ở anh, có chút lạnh lùng và du côn, vành nón kéo xuống rất thấp để lộ ra chiếc cằm duyên dáng khiến nhóm Lượng Tân Tân có mặt ở đó gần như điên cuồng, không khỏi có cảm giác khó thở khôn tả, đẹp trai chết người!

Lúc này trên trang chủ của siêu thoại đều là hình ở sân bay hôm nay Thẩm Vọng Tân trở về Bắc Kinh, siêu thoại cũng cuồng điên lên rồi, có lẽ từ xưa đến nay hình tượng của Thẩm Vọng Tân luôn ấm áp nhưng đột nhiên lại thay đổi khiến các fan bị kch thích đến mức kêu gào, điều đó thật sự quá xúc động đậy rồi! Ánh mắt này! Khí chất này! Tuyệt đỉnh quá đi mất!!

Trật tự của nhóm Lượng Tân Tân rất tốt, không chặn đường xe của Thẩm Vọng Tân bên ngoài sân bay, vì vậy sau khi ra khỏi sân bay, Thẩm Vọng Tân vẫy tay với các cô rồi thuận lợi lên xe. Vì mới vừa lên xe, trong xe không mở đèn nhưng anh đã ngửi ngay được một mùi thơm thoang thoảng vô cùng quen thuộc.

Sau khi Đường Viên đóng cửa xe từ bên ngoài thì Tô Tinh Dã lập tức nhào vào lồng nguc của anh, cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Anh thấp giọng hỏi: “Gan to hơn rồi đúng không?”

Tô Tinh Dã đã làm ổ trong xe bảo mẫu lâu lắm rồi, hai bên cửa xe đều là Lượng Tân Tân, nếu lỡ như có tên trộm nào thừa cơ không ai chú ý lén lút lên xe thì sẽ đụng mặt cô ngay nhưng cô thật sự quá nhớ anh nên không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, cô vòng hai tay qua cổ anh: “Em rất nhớ anh.”

Đã lâu chưa được thân mật ôm chặt cô vào lòng thế này, khoảng cách bằng không nói lên nỗi niềm bị đè nén, đôi mắt Thẩm Vọng Tân bất chợt tối xuống.

Lúc này Đường Viên cũng lên xe, sau đó tài xế lái xe đi, fan và phóng viên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Đường Viên vừa định quay xuống nói vài lời với họ nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì “Cạch” tấm chắn xe đã được kéo xuống, che thật kín kẽ, Đường Viên đành giả vờ sờ mũi.

Hầy, cô ấy không nên có suy nghĩ muốn nói chuyện!

Còn Tô Tinh Dã ở phía sau xe cũng bị anh mạnh mẽ lấp kín đôi môi, lúc này cô ngồi lọt thỏm trong lòng anh, lưng và gáy đều bị giữ chặt, đầu lưỡi có lực nhanh chóng cạy mở răng cô, dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, sức lực toàn thân cô như bị rút hết, chỉ có thể dựa hẳn vào anh.

Hơi thở của Thẩm Vọng Tân càng ngày càng nặng, cơ thể cũng càng ngày càng căng cứng nhưng anh vẫn bận tâm họ đang ở trong xe nên không vượt rào. Sau khi nụ hôn này chấm dứt, hai người đều không ổn, đôi mắt của cả hai đều ửng hồng, đặc biệt là Thẩm Vọng Tân, nhìn chúng vô cùng nóng bỏng như ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối. Anh cất giọng nói vừa thấp vừa khàn: “Lát nữa anh tính sổ sau.”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Tinh Dã càng đỏ bừng, cô cảm thấy rõ nơi đó có biến hóa, vì vậy cô vô thức muốn giãy giụa nhưng vừa cử động cô đã bị bàn tay kia nhéo nhẹ: “Đừng động đậy.”

“Nhưng mà...”

“Cứ để vậy thôi.”

Tô Tinh Dã nóng khủng khiếp.

“Di chuyển nữa thì anh sẽ không kiềm chế được đâu.” Giọng điệu của Thẩm Vọng Tân chứa ý cảnh cáo.

Nghe vậy, quả nhiên Tô Tinh Dã ngồi im.

Đoạn đường này nó chưa hề lắng xuống, còn gương mặt của Tô Tinh Dã cứ đỏ ửng suốt.

...

Sau khi xe bảo mẫu vào ga ra tầng ngầm của khu nhà, bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới buông cô ra rồi chỉnh lại quần áo cho cô. Hai người đội mũ, đeo khẩu trang, chào hỏi Đường Viên và tài xế, rồi anh một tay xách hành lý một tay nắm tay Tô Tinh Dã vào thang máy và lên lầu.

Trong thang máy hai người không hề nói với nhau một câu, quả thật khác xa bầu không khí trong xe vài phút trước, thế nhưng Tô Tinh Dã hiểu rõ đây chính điềm báo trước cơn giông bão.

Quả nhiên, hai người vừa vào nhà, chưa kịp mở đèn thì cửa đã bị đóng “sầm” lại. Tô Tinh Dã được bế lên, anh nhắm thẳng tới ghế sofa trong phòng khách, lúc đi dường như còn đá ngã vali hành lý, vali hành lý đổ uỵch xuống thảm trải sàn, tuy vậy lúc ấy không ai chú ý đến nó.

Tô Tinh Dã được đặt lên ghế sofa mm mại, hai đôi môi xinh đẹp lại chính xác tìm lấy nhau, không biết được thả lỏng bao nhiêu so với vừa nãy mà trong quá trình làm, Tô Tinh Dã hừ hừ không thoải mái lắm nhưng cô luôn bị lấp kín, anh liên tục dính lấy cô liên tục đòi lấy, hai người đều đầm đìa mồ hôi.

“Đừng mà anh.” Tô Tinh Dã thật sự không chịu nổi rồi. Anh thật sự quá dữ tợn và hung hãn hơn trước nữa.

Bàn tay cô bị ghìm chặt, mười ngón tay đan xen de xuống ghế sofa, giọng đàn ông khàn khàn khó tả: “Anh muốn.”

Một câu xác định, cô không có bất kỳ cơ hội nào để phản bác.

Rõ là trong phòng chưa mở máy điều hòa không khí nhưng lại nóng như đổ lửa, Tô Tinh Dã mềm oặt dựa vào vai anh, lười biếng không muốn nhúc nhích, chỉ có thể mềm nhũn mặc anh ôm vào phòng tắm tẩy rửa.

Sau khi chui vào chăn, Tô Tinh Dã kéo áo ngủ của mình xuống liếc nhìn rồi lẩm nhẩm: “Bầm tím rồi.”

Sau khi cô nói xong nhưng không nghe Thẩm Vọng Tân đáp lại, vừa ngẩng đầu cô chợt thấy mắt của người này đang dừng trên vai mình, ánh mắt toát ra biểu cảm quen thuộc khiến sắc mặt Tô Tinh Dã bỗng ửng hồng, cô nhanh chóng khép áo ngủ lại đàng hoàng rồi lườm nguýt anh: “Anh nhìn gì đấy?”

Dáng vẻ thẹn thùng giận dỗi của cô làm tâm trạng của Thẩm Vọng Tân tốt hơn, anh mỉm cười vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô vào lòng: “Đâu phải anh chưa từng nhìn thấy đâu.”

Tô Tinh Dã càng xấu hổ hơn, vùi mặt vào nguc anh: “Quá đáng!”

Thẩm Vọng Tân cười ha ha, Tô Tinh Dã nghe rõ được anh tiếng trống nguc của anh, tuy mặt đỏ tới mang tai nhưng trái tim cô lại được bổ khuyết cảm giác an tâm khó nói thành lời. Ngẫm nghĩ rồi lăn qua lộn lại thì cơn buồn ngủ dần kéo đến: “Anh mệt không?”

“Em mệt hả?” Anh hỏi ngược lại.

Tô Tinh Dã gật đầu, cô chạy hết lịch trình là tới đón anh ngay, sau đó về còn bị giày vò sắp gãy cả eo, vậy có thể không mệt sao?

Thẩm Vọng Tân vuốt v sợi tóc thơm ngát của cô và dịu dàng nói: “Vậy đi ngủ, nhé?”

“Vâng.” Tô Tinh Dã ngáp, theo thói quen gác chân lên đùi anh, sau đó thoải mái nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Vọng Tân nương theo ánh trăng nhìn người trong lòng, ôm chặt cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô rồi cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

...

Buổi sáng khi Tô Tinh Dã tỉnh lại, bên cạnh không còn Thẩm Vọng Tân nữa, cô vô thức đưa tay xoa cái lưng mỏi, vả lại còn cảm thấy vòng eo đau nhức từng cơn, thật sự túng dục quá mức rồi, đau thật chứ... Cô vừa xoa eo vừa xuống giường vào phòng tắm, dùng dây chun cột mái tóc dài lên rồi rửa mặt.

Cô vừa mở cửa ra ngoài, chợt thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng dưới lầu. Anh mặc đồ ở nhà màu muối tiêu, dáng người cao ráo, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào người anh, vẫn là mái đầu húi cua gọn gàng đó nhưng thêm phần cương nghị. Anh đang gọi điện thoại, sau khi nghe tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô thì môi anh bỗng mỉm cười. Trong khoảnh khắc, Tô Tinh Dã cảm thấy trái tim mình như bị gõ mạnh, đập lên thình thịch.

Thẩm Vọng Tân đáp lại đầu dây bên kia rồi mới cúp điện thoại, sau đó đi tới chỗ cô: “Em dậy rồi hả?”

Tô Tinh Dã “Vâng” trả lời anh, xuống lầu đi đến chỗ anh, cô dang đôi cánh tay và anh ôm lấy cô.

“Một lát nữa chúng ta về nhà ăn cơm nhé?” Thẩm Vọng Tân đặt cằm ln đỉnh đầu cô.

“Dì gọi điện thoại hả anh?” Cô hỏi.

“Ừ, bảo chúng ta về nhà ăn cơm trưa.”

“Được ạ.” Tô Tinh Dã vừa nói vừa giơ tay lên sờ mái đầu húi cua của anh, nó còn gai tay lắm: “Khi nào thì tóc anh mới dài ra đây?”

Tính ra tóc anh dài khá nhanh, lúc quay phim phải cạo rất nhiều lần, vì vậy anh cười nói: “Chắc qua một khoảng thời gian nữa, xấu lắm hả em?”

Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không đâu, em thấy đẹp mà.”

Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn lên trán cô. Bây giờ không còn sớm nữa, hai người còn phải về ăn trưa nên thân mật một hồi thì vội vàng đi chuẩn bị.

Tô Tinh Dã trang điểm đơn giản, mới vừa thoa son môi chợt thấy người đàn ông đang mặc áo khoác nọ nhìn cô chằm chằm: “Anh nhìn em làm gì?”

Thẩm Vọng Tân đi đến chỗ cô, ôm lấy cô từ phía sau: “Son môi này của em đẹp lắm.”

Tô Tinh Dã mỉm cười: “Hở, vậy à?”

“Ừ, rất đẹp.” Dứt lời, anh kề sát vào cô.

Tô Tinh Dã nhanh tay lẹ mắt che miệng của anh: “Không được, mình phải đi nhanh lên.”

Thẩm Vọng Tân bị cô che miệng lại, thỏa hiệp chớp mắt, lúc này Tô Tinh Dã mới buông anh ra nhưng cô mới vừa thả tay thì môi anh đã lập tức ghé sát rồi hôn lên bờ môi cô, không có kéo dài mà chỉ hôn một cái rồi rời đi ngay.

Động tác của anh quá nhanh khiến Tô Tinh Dã nhất thời cũng không kịp phản ứng, tuy vậy ánh mắt của cô lại đi lạc trên đôi môi đang mỉm cười của anh vì lúc này trên bờ môi mỏng ấy đang dính màu son của cô, rất không hài hòa và thật buồn cười: “Anh lại đây.”

Thẩm Vọng Tân nghe lời bước lại gần.

Tô Tinh Dã dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa đều lớp son đang dính trên miệng anh rồi cười nói: “Xong rồi.”

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu liếc nhìn qua gương rồi cau mày, tuy anh từng thoa son khi phải thường xuyên đóng phim hoặc ra ngoài hoạt động nhưng đó chỉ là giới hạn trong công việc, lúc riêng tư quá lắm anh chỉ thoa son dưỡng thôi, vì vậy theo phản xạ anh giơ tay muốn rút khăn giấy ra lau.

Tô Tinh Dã lập tức giữ chặt tay anh: “Không được lau, để vậy đi, không phải anh nói đẹp lắm à?”

Thẩm Vọng Tân: “...” Ý anh là son thoa lên môi cô rất đẹp, nhưng anh đành cam chịu, dù gì mình hôn người ta trước, son môi cũng do anh làm dính lên.

Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã cột dây áo khoác, còn thân thiết cột một cái nơ con bướm cho cô: “Đi thôi.”

Tô Tinh Dã gật đầu, hai người tay trong tay đi xuống lầu.

Thời gian đi đường khá dài nên trong khi Thẩm Vọng Tân lái xe, Tô Tinh Dã vừa trò chuyện với anh vừa lướt Weibo, dĩ nhiên cô đăng nhập vào Weibo phụ của mình, sau đó vào trang chủ siêu thoại của anh xem thông tin của anh.

Dừng đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên Thẩm Vọng Tân nhớ đến điều gì mới hỏi: “Tại sao em không dùng nick phụ chú ý siêu thoại CP của chúng ta?”

Tô Tinh Dã nghe vậy chợt trợn to hai mắt: “Anh không muốn để em sống à?”

Thẩm Vọng Tân chưa hiểu: “Là sao?”

Tô Tinh Dã đặt điện thoại di động lên đầu gối: “Em là fan only của anh, fan only đấy anh có hiểu không, em chú ý siêu thoại CP thì sống nổi nữa không?”

Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một lát: “Nhưng em là bạn gái anh mà.”

“Đây không liên quan gì đến chuyện em có là bạn gái của anh hay không đâu nhé.”

Trong giới fan, thuộc tính fan không được lập lờ nước đôi, nếu không nhất định sẽ bị xé thảm luôn, vả lại khi cô chú ý anh thì hai người hoàn toàn chưa có CP, lúc ấy cô chỉ vì thích anh mà thôi.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio