Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

chương 148

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Pepsi

“Nhân chứng” kể về vụ án của một một nữ sinh cấp hai bị bạo lực tới chết mười năm trước. Sau khi bạn gái bị ép chết bởi bạo hành thì chàng trai mười tám tuổi Hạ Minh đã git cht kẻ bạo hành cô ấy, vì thế cậu ta đã bỏ lỡ kỳ thi đại học và bị kết án mười năm tù giam. Câu chuyện được bắt đầu vào mười năm sau. Mười năm sau, chàng trai thuở ban đầu đã được mãn hạn tù, nhưng sau khi anh ta ra tù thì lại xuất hiện án mạng mới.

Qua điều tra, người lần này bị giết hại lại là người có quan hệ mật thiết với vụ án bạo lực của mười năm trước. Mười năm sau người chết là một trong những kẻ bạo hành tham gia vào vụ án nữ học sinh cấp hai bị bạo lực đó. Mười năm trước ma xui quỷ khiến tránh được sự trừng phạt, nhưng mười năm sau người đó đã bị sát hại tàn nhẫn, từ đó bắt đầu một loạt đua tranh và truy đuổi mới.

Vai diễn Lạc Kiều của Tô Tinh Dã là một người khám nghiệm tử thi ưu tú, kỹ thuật chuyên môn nổi trội nhưng lại nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng. Còn nam chính Khương Nguyên là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đồng thời cũng là một trong những cảnh sát hình sự phụ trách vụ án mười năm trước, lúc ấy anh còn là một cảnh sát thực tập, vụ án giết người đó là vụ đầu tiên khi anh nhậm chức. Về phần nam hai Hạ Minh - chính là chàng trai ngồi tù mười năm vì báo thù cho bạn gái.

Khương Nguyên và Lạc Kiều hợp tác điều tra lại về Hạ Minh, nhưng càng đi sâu vào vụ án thì càng khó biết rõ đầu đuôi. Thậm chí Khương Nguyên còn phát hiện dường như giữa người hợp tác với mình và Hạ Minh có một bí mật không thể nói.

Vào buổi tối liên hoan, Tô Tinh Dã mới biết những vai diễn chính khác, vai nam chính Khương Nguyên do diễn viên phái thực lực Tống Ngung diễn. Năm nay anh ta ba mươi hai tuổi, danh tiếng trong và ngoài giới vô cùng tốt nhưng hôm qua vì lý do công việc nên anh ta không thể đến tham gia buổi liên hoan hôm nay, sáng sớm ngày mai sẽ qua tham gia nghi thức khai máy.

Trước mắt chưa xác định được vai diễn Lạc Cần - em gái trong phim của cô vì cảnh diễn chủ yếu ở phần sau, thế nhưng xem ý của các đạo diễn thì có lẽ họ sẽ tìm những nghệ sĩ tầm hai mươi tuổi tham diễn, dù sao Lạc Cần trong phim cũng mới mười bảy tuổi thôi.

Còn người diễn vai Hạ Minh là người Tô Tinh Dã quen biết, Chu Dập. Trước đây họ từng hợp tác qua bộ phim “Triều Dương”, mặc dù sau này hai người chưa hợp tác tiếp với nhau nhưng luôn được biết là những người bạn thân quen trong giới. Vì bộ điện ảnh của họ chưa chính thức truyền bá nên khi Chu Dập biết nữ chính là Tô Tinh Dã cũng rất đỗi kinh ngạc.

Đạo diễn cười bảo: “Không ngờ đều là người quen với nhau cả.”

Tô Tinh Dã và Chu Dập liếc nhìn nhau rồi cười nói: “Đúng vậy, thật sự không ngờ được.”

Vì sáng sớm ngày mai còn phải vào đoàn chuẩn bị nghi thức khai máy nên buổi liên hoan của họ không kéo dài đến tận khuya mà kết thúc lúc mười giờ rưỡi. Nghe Tiểu Thuần dặn dò, Tô Tinh Dã tắm xong rồi đắp mặt nạ sau đó mới tắt đèn đi nghỉ ngơi.

Trời chưa hửng sáng, Tiểu Thuần đã mang theo bữa ăn sáng tới gõ cửa. Rửa mặt và ăn xong bữa ăn sáng, họ mới lên đường đến phim trường.

Vừa tới phim trường, đạo diễn thấy cô thì gọi ngay: “Tinh Dã, chào cô nhé, mau tới đây.”

Tô Tinh Dã mau chóng đến chỗ đạo diễn, đương nhiên cũng nhìn thấy thêm một người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái đang đứng bên cạnh đạo diễn, không cần đoán cũng biết đây là nam chính Tống Ngung. Nghe đạo diễn giới thiệu xong, Tô Tinh Dã lập tức lễ phép cúi người chào anh ta: “Thầy Tống, xin giúp đỡ nhiều hơn ạ.”

Tống Ngung luôn là người khiêm tốn, anh ta cười hiền với cô: “Đương nhiên rồi, cùng nhau cố gắng nhé.”

...

Buổi sáng cử hành nghi thức khai máy, buổi chiều lập tức bước vào quay phim căng thẳng.

Một tuần sau sẽ chính thức quay phim nên đạo diễn sắp xếp cho ba nhân vật chính đi chụp trang bìa. Tô Tinh Dã thay sang hai bộ trang phục có đủ tính tiêu biểu nhất, một bộ là đồng phục học sinh đơn giản màu xanh trắng; bộ khác là đồ công sở màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo blouse trắng chỉn chu, hai bộ đồng phục khác nhau kèm theo hai phong cách hóa trang khác hẳn càng thể hiện rõ sự khác biệt.

Sau khi chụp trang bìa xong, buổi chiều Weibo chính thức của “Nhân chứng” tuyên bố ba nhân vật chính của họ, tag diễn viên kèm trang bìa. Fan của ba nhà nghe thế lập tức chạy vào.

Mãn Thiên Tinh biết Tô Tinh Dã đã vào đoàn phim hôm qua nhưng không biết cô vào đoàn phim đó, càng không ngờ họ sẽ nhanh chóng công bố như vậy.

Sự so sánh giữa hai cách hóa trang do bên chính thức tung ra quả thật quá kinh khủng, Tô Tinh Dã mặc đồng phục học sinh với mái tóc thẳng dài và mm mại buông thõng phía sau đi cùng với đôi mắt dịu dàng và nụ cười xinh xắn trên gương mặt đẹp đẽ. Còn tấm thứ hai Tô Tinh Dã mặc đồ công sở màu đen làm nổi bật phong cách ưu việt và vô cùng tinh tế, mái tóc đen dài đã được cột kiểu đuôi ngựa đơn giản nhưng trong đôi mắt không còn độ ấm và gương mặt lạnh như tiền, thậm chí còn tỏa ra hơi thở cấm dục khó tả, quả thật muốn bùng nổ.

Vì bộ “Nhân chứng” này không phải dựa vào cải biên mà do chính biên kịch biên soạn, nên không ai biết tình tiết sẽ phát triển thế nào, và đương nhiên cũng không biết tại sao Lạc Kiều có sự thay đổi lớn trước và sau như vậy.

Ảnh đế là cảnh sát hình sự, tiểu hoa đán là khám nghiệm tử thi, tiểu sinh là người bị tình nghi, diễn xuất của ba diễn viên này đều đã qua khảo nghiệm, hơn nữa ba người đều đẹp lung linh, vì vậy “Nhân chứng” thành công lên hotsearch trở nên sốt dẻo trước khi quay, vả lại còn siêu hot thu hút sự hứng thú của khán giả.

Sau khi chụp trang bìa xong quay về, Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Đồ Điềm.

“Chị Tinh Dã ơi! Em thấy hotsearch rồi, chị đi quay “Nhân chứng” phải không?”

Tô Tinh Dã nghe được giọng nói hưng phấn của Đồ Điềm thì cười đáp: “Đúng vậy đó, sao nè?”

“Em phải báo cho chị một tin hay ho lắm nha.”

“Tin gì hay?”

“Phim Nhân chứng gửi hợp đồng cho em, mời em diễn vai Lạc Cần trong phim đó!”

Ở trong phim Lạc Cần là em gái của cô, cô hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?”

“Đương nhiên bên em đồng ý rồi, người đại diện của em đánh giá giúp em rằng có thể nhận vai này, ngoài ra hai chị em mình sẽ có tác phẩm hợp tác nữa, em còn được ở chung đoàn phim với chị hơn một tuần, tốt quá đi thôi.” Đồ Điềm thật sự rất thích Tô Tinh Dã.

Bởi vì cảnh quay cấp hai sẽ được quay sau nên có lẽ đạo diễn định sắp xếp quay vào một tháng cuối cùng, vì vậy Đồ Điềm sẽ vào đoàn hơi trễ.

...

Buổi tối, kết thúc công việc trở về khách sạn, đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là người đại diện của Thẩm Vọng Tân - Đặng Khôn, lý do là ngày mai Thẩm Vọng Tân dự định vào đoàn phim thăm hỏi nên muốn thông báo với đạo diễn trước.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại này, đạo diễn lập tức nhớ đến scandal tình ái giữa anh và Tô Tinh Dã trong khoảng thời gian trước, hôm nay họ lại gọi đến vậy chắc hẳn chuyện tình giữa hai người này là thật rồi. Bạn trai đến thăm bạn gái mà nên đạo diễn không thể không biết lý lẽ được, vì vậy ông luôn miệng đồng ý và cũng sẽ giúp giấu giếm Tô Tinh Dã.

Đến phim trường khi trời hửng sáng, Tô Tinh Dã cảm thấy đạo diễn nhìn mình nom khá kỳ quái nhưng cô không hỏi ông lại chẳng được gì, thế nên Tô Tinh Dã không tiếp tục hỏi thăm nữa. Vì cảnh hôm nay của họ vô cùng quan trọng, có vài cảnh nổ sập, chỉ số nguy hiểm cho những cảnh nổ sập thế này luôn rất cao nên trong quá trình quay phim, tất cả nhân viên và diễn viên đều căng thẳng cao độ nhưng có đôi khi càng căng thẳng thì sẽ càng dễ dàng gặp chuyện rủi ro.

Trong phân đoạn này, Tô Tinh Dã phải tung mình nhảy ra sau cú nổ nhưng khi nhảy ra ngoài Tô Tinh Dã vẫn cứ nằm sấp dưới đất hồi lâu không ngồi dậy, nhìn cận cảnh thì thấy cô đang cuộn người lại và lấy tay che mắt, sự đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt cô tái nhợt hoàn toàn không mở mắt ra được, nước mắt túa ra không dứt lẫn vào đó còn tơ máu. Mọi người lập tức hiểu ra rằng phim trường gặp sự cố rồi!

Trường hợp đó làm mọi người ở đây đều sợ hãi, trong quá trình quay phim, đoàn phim lo lắng nhất là nếu diễn viên bị thương, huống hồ còn là vai chính. Bấy giờ phim trường hỗn loạn không thể tả, đạo diễn lập tức gào to bảo người đưa đi bệnh viện. Tiểu Thuần khóc lóc chạy đến chỗ Tô Tinh Dã.

Ngay khi Tống Ngung theo phản xạ toan ôm người chạy đến chỗ xe cấp cứu do đoàn phim chuẩn bị thì một bóng người vội lao ra rồi bế ngang Tô Tinh Dã lên. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Tiểu Thuần chưa kịp hoàn hồn đến khi Đường Viên gọi vọng tới chỗ cô ấy: “Tiểu Thuần, còn không mau đuổi theo!”

Mọi người thấy Tô Tinh Dã được người đó ôm và sải bước rời đi, lúc này đạo diễn mới nhận ra, ngày hôm qua người ta gọi điện thoại cho ông bảo hôm nay Thẩm Vọng Tân sẽ tới thăm đoàn, nhưng lần đầu bạn trai tới đây thăm đoàn thì phim trường của họ gặp sự cố. Đạo diễn vốn dĩ đang căng thẳng lắm rồi thì giờ đây trái tim ông càng như treo trên cao. Ông run rẩy dặn dò phó đạo diễn, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thẩm Vọng Tân hoàn toàn không giấu chuyện mình sẽ bay tới Hoành Dim, nên nhóm Lượng Tân Tân và vài fan chú ý anh đều biết hôm nay anh có lịch trình đến Hoành Dim, hơn nữa mọi người đều biết sắp tới anh sẽ quay một bộ phim nhưng đây không phải khoảng thời gian vào đoàn và càng không phải quay ở Hoành Dim, vì thế lúc này mọi người gần như đã thầm biết rõ lý do vì sao anh đến Hoành Dim rồi.

Gần Hoành Dim có không ít đoàn phim thậm chí là phóng viên, khi “Nhân chứng” xảy ra chuyện lớn thì chuyện nhanh chóng lan ra những nơi lân cận, còn có phóng viên chụp được cảnh Thẩm Vọng Tân bồng Tô Tinh Dã chạy vội ra xe cứu thương, hai trợ lý đuổi theo sát phía sau, sau đó xe cứu thương nhanh chóng lái đi mất hút.

Được Thẩm Vọng Tân ôm vào lòng, cơ thể Tô Tinh Dã run lẩy bẩy không thôi khiến Thẩm Vọng Tân càng ôm chặt cô hơn. Anh cúi đầu liên tục hôn lên trán cô: “Không sao đâu, đừng sợ, không sao đâu em, đừng sợ nhé.”

Lúc này Tô Tinh Dã đau đến mức ý thức tan rã, nên cô không hề hay biết giọng của Thẩm Vọng Tân run rẩy đến nhường nào khi anh nói những lời đó.

Tiểu Thuần ngồi đối diện họ khóc không thành tiếng: “Anh Thẩm, em xin lỗi, đều do em không tốt, em xin lỗi...”

Mắt Thẩm Vọng Tân đỏ bừng gần như rỉ máu, lúc này anh hoàn toàn không nghe được Tiểu Thuần đang nói gì cả.

Đường Viên cũng không khá khẩm hơn là bao, cô ấy chỉ biết đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô bé, lặng lẽ an ủi.

...

Tô Tinh Dã vẫn đang nằm viện chưa tỉnh, tin tức cô bị thương đang gây xôn xao trên mạng, trong video cả cơ thể Tô Tinh Dã như nép hẳn vào lòng Thẩm Vọng Tân, còn có máu rỉ ra từ khe hở giữa ngón tay đang che mắt nữa. Video đó khiến nhóm Mãn Thiên Tinh khủng hoảng tột cùng, lúc này có rất nhiều fan chạy đến vây quanh cổng bệnh viện, ai nấy đều khóc đến mức thở không ra hơi.

Bên này Thẩm Vọng Tân ngồi ở hành lang ngoài phòng phẫu thuật, hai tay anh tạo thành hình chữ thập, toàn thân căng cứng như dây cung.

Nhận được tin tức, Dương Vân mau chóng chạy tới, nữ cường nhân luôn cẩn thận và tỉ mỉ giờ đây kiểu tóc xốc xếch không ngay ngắn, mắt đỏ ửng vừa thở gấp vừa hấp tấp. Chị vội vàng hỏi Tiểu Thuần: “Tinh Tinh sao rồi? Sao rồi hả?”

Tiểu Thuần vừa nghẹn ngào vừa báo cho chị biết, bây giờ cô còn đang nằm trong phòng phẫu thuật chưa rõ kết quả.

Dương Vân liếc nhìn Thẩm Vọng Tân đang ngồi gần đó, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào vai anh, sau đó nhớ đến tin tức ngổn ngang trên mạng, thật và không thật trộn lẫn vào nhau dẫn đến sự bất an và khủng hoảng của fan, vì vậy chị lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, vừa nối máy vừa đến chỗ cửa sổ ở đằng xa.

Một lát sau chị trở về, đạo diễn áy náy an ủi: “Đừng lo lắng quá, chắc chắn cô ấy sẽ không sao đâu.”

Từ đầu đến cuối Thẩm Vọng Tân không hề nói gì, còn Dương Vân chỉ ngẩng đầu nhìn ông và cũng không nói gì.

Vị đạo diễn từng kinh qua biết bao thứ, lúc này lưng bị đổ mồ hôi lạnh bởi cái nhìn của Dương Vân. Tuy chị không nói tiếng nào nhưng ông lại cảm nhận được sự uy hiếp đến đáng sợ, nó như thể nếu người trong kia có chuyện gì thì ông đừng hòng yên ổn, khác hẳn với người trước đó từng bàn chuyện hợp tác với họ.

Lúc Tô Tinh Dã tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối, bàn tay được ai đó nắm chặt, cô vừa cử động, người ấy nhanh chóng giật mình tỉnh giấc.

“Tinh Tinh, em tỉnh rồi à?” Giọng nói của Thẩm Vọng Tân khàn khàn khó tả.

Tô Tinh Dã chú ý thấy đôi mắt đỏ bừng và gương mặt tiều tụy của anh, khiến cõi lòng cô bỗng nhiên chua xót làm nước mắt cô chợt lăn dài: “Thẩm Vọng Tân...”

Thẩm Vọng Tân lập tức đưa tay lau nước mắt cho cô: “Ngoan, đừng khóc nữa, anh ở đây.”

Tô Tinh Dã đưa tay muốn ôm lấy anh, Thẩm Vọng Tân lập tức cúi xuống để cô ôm lấy, phần cổ ươn ướt: “... Em thật sự sợ lắm.”

“Đừng sợ, không sao, có anh ở đây rồi, anh đang ở bên cạnh em mà.”

Tô Tinh Dã ôm thật chặt cổ anh rồi nghẹn ngào gật đầu, sau đó cô loáng thoáng nhận có điều gì đó không ổn, cô từ từ đưa tay chạm vào mắt trái nhưng lại s soạng phải một lớp băng gạc, con mắt còn lại đột nhiên trợn to: “Em… Mắt của em…”

Thẩm Vọng Tân khẽ gỡ tay cô xuống, thấy cô bị hoảng sợ thì anh vội xoa dịu: “Đừng sợ, mắt của em không sao hết, ngoan nào.”

Tay vuốt băng gạc của Tô Tinh Dã cứng ngắc: “Không sao ư? Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Không sao thật mà, chỉ bị thương thôi, điều dưỡng là ổn.” Thẩm Vọng Tân hôn nhẹ lên trán nhằm an ủi cô.

Quả thật mắt cô bị mảnh vụn của vụ nổ bắn vào dẫn đến bị thương, nhưng may là không gây tổn thương cho mắt, lúc ấy chảy nhiều máu là vì mí mắt và nhãn cầu quẹt vào nhau gây ra vết thương, vậy cũng xem như trong cái rủi có cái may rồi, sau này chỉ cần bảo vệ và nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có gì đáng ngại nữa, cũng vì thế nên nhóm Dương Vân mới yên tâm rời đi xử lý chuyện khác.

Giọng nói kiên định của Thẩm Vọng Tân làm trái tim đang sợ hãi của Tô Tinh Dã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt v gò má cô: “Đói không em? Em có muốn ăn gì không?”

Tô Tinh Dã cảm nhận được cơn đói từ bụng bèn gật đầu.

Vì vậy Thẩm Vọng Tân lập tức lấy di động ra gọi một cuộc cho Đường Viên. Đường Viên biết Tô Tinh Dã tỉnh thì lập tức mừng phát khóc, cô ấy tỏ ý sẽ ra ngoài mua ngay.

...

Tô Tinh Dã lướt Weibo mới nhận ra chuyện này quả thật khá nghiêm trọng. Cô cũng biết lúc này rất nhiều fan của cô vẫn đang tụ tập ngoài cổng bệnh viện, giờ này rồi mà họ vẫn ở đây, điều này khiến Tô Tinh Dã vừa cảm động vừa lo lắng.

“Anh đã khuyên họ rồi nhưng họ không muốn đi, tuy vậy em đừng lo lắng quá, anh A Uy đã tặng thức ăn và cả miếng dán muỗi các thứ cho họ rồi, bên ngoài cũng có an ninh coi chừng, không sao đâu.” Thẩm Vọng Tân giải thích với cô.

Tô Tinh Dã đưa điện thoại di động cho anh: “Anh chụp cho em một tấm hình đi, em phải báo bình an cho các cô ấy.”

Thẩm Vọng Tân gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp một tấm cho cô.

Lúc này, nhóm Mãn Thiên Tinh trông giữ ở cổng bệnh viện hay trông giữ trên web đều nhận được thông báo từ hội fan Tinh đoàn. Vào hai giờ rưỡi sáng, Tô Tinh Dã cập nhật Weibo.

Tô Tinh Dã S: Đừng lo lắng nhé, tôi không sao rồi, bên ngoài nhiều muỗi, mọi người mau về nhà sớm đi, ngoan nha.

Trong hình một con mắt của Tô Tinh Dã bị quấn băng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng môi luôn nở nụ cười thân thiện quen thuộc với các cô, người trong lòng của họ còn an ủi ngược lại họ nữa kìa. Tuy chuyện này đã được Dương Vân làm công tác xã hội điều đình lại và quần chúng hóng hớt đều đã đi ngủ mất, nhưng mình đau lòng cho bé cưng nhà mình, nếu chưa có được thông tin xác thực thì sao các Lượng Tân Tân có thể ngủ được?

Ngay khi thấy Tô Tinh Dã báo bình an, rốt cuộc Lượng Tân Tân mới không căng thẳng nữa, trong phút chốc họ vui đến ứa nước mắt. Mãn Thiên Tinh trông chừng ở cổng bệnh viện cũng nghe lời vừa khóc vừa thuê xe về nhà.

...

Rất nhanh, Đường Viên và Tiểu Thuần đến, Tô Tinh Dã thấy cô ấy đã khóc đến độ mắt sưng húp lên mới dịu dàng an ủi: “Sao lại khóc thành thế này, chị không sao đâu, em đừng buồn nữa.”

Những gì Tô Tinh Dã nói càng khiến Tiểu Thuần lại òa khóc lên. Cô ấy nằm trước giường bệnh của cô: “Em xin lỗi, đều do em không tốt...”

Tô Tinh Dã nhẹ nhàng xoa đầu cô và dịu dàng nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến em, đừng tự trách nữa, em làm tốt lắm rồi.”

Theo những gì Thẩm Vọng Tân dặn, Đường Viên mua cho cô món cháo loãng dưỡng dạ dày. Tô Tinh Dã muốn tự ăn nhưng Thẩm Vọng Tân không cho, vì vậy chén cháo đó được anh đút vơi đi thấy đáy. Ăn cháo xong, cơn đói của cô đã được giải quyết. Sau khi ăn xong như nhớ đến điều gì, Thẩm Vọng Tân lại quay giường bệnh xuống: “Mệt không? Em có muốn ngủ thêm lát nữa không?”

“Còn anh?” Tô Tinh Dã hỏi.

Thẩm Vọng Tân xoa đầu cô: “Anh ở đây với em.”

Tô Tinh Dã xót cho anh: “Em không sao rồi, anh mau về nghỉ ngơi một lát đi.”

Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Anh phải trông chừng em.”

Tô Tinh Dã thấy anh kiên trì vậy thì nói: “Vậy anh lên đây nằm ngủ với em đi.”

Ngay sau đó Thẩm Vọng Tân cởi áo khoác ra, lên giường rồi ôm chặt lấy cô: “Được rồi, ngủ đi.”

Tô Tinh Dã nép vào lồng nguc anh, sự mệt mỏi lại nhanh chóng đưa cô chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang. Vừa mở mắt, cô thấy Thẩm Vọng Tân đang cầm bình nước nóng đi vào. Thẩm Vọng Tân cất bình nước nóng xong rồi hỏi: “Em dậy rồi à?”

Tô Tinh Dã đáp: “Vâng”.

“Em có muốn uống nước nóng không.”

“Được ạ.”

Cô rửa mặt xong, bác sĩ theo thường lệ tới làm kiểm tra cho cô, sau khi xác định không có gì đáng ngại thì ông dặn dò những việc cô cần chú ý. Thẩm Vọng Tân lấy điện thoại di động ra ghi chép tỉ mỉ.

Y tá kiểm tra thỉnh thoảng nhìn Tô Tinh Dã, tuy không hiện rõ trên nét mặt nhưng đôi mắt cô ấy đong đầy kích động khó nói thành lời. Có lẽ cô ấy giấu chưa đủ tốt nên Tô Tinh Dã chợt nhìn sang cô ấy, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, suýt nữa cô y tá nhỏ không đứng vững nổi rồi.

Tô Tinh Dã khẽ gật đầu với cô ấy.

Cô bé y tá hít thở sâu, nhỏ giọng mở lời: “Em… em...”

Tô Tinh Dã không hiểu lắm nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô bé.

“Em là Vọng Tinh, chị không sao thì tốt quá rồi.” Cô bé y tá lấy hết can đảm rốt cuộc đã thốt ra được những lời này.

Tô Tinh Dã liếc ra cửa nhìn Thẩm Vọng Tân theo phản xạ rồi cười trả lời: “Cảm ơn em.”

Cô bé y tá vội vàng ra sức lắc đầu.

Tô Tinh Dã lại hỏi: “Có cần anh chị ký tên cho em không?”

Cô bé y tá mở to mắt: “Được, được sao ạ?”

“Được chứ.”

Cô bé y tá mò tìm hồi lâu, phát hiện mình chỉ có bệnh án. Tô Tinh Dã thấy thế thì phì cười lấy một tấm hình trong túi xách ra đưa cho cô bé, là hình cô chụp cùng Thẩm Vọng Tân. Nhận lấy bút của cô bé y tá đưa tới, cô “soạt soạt” ký tên của mình, sau khi Thẩm Vọng Tân tới đây thì cô đưa cả hình và bút cho anh.

Thẩm Vọng Tân liếc nhìn, sau đó ký tên mình dưới tên Tô Tinh Dã, suy nghĩ một hồi anh còn vẽ thêm một trái tim giữa chữ ký của hai người.

Cô bé y tá ở nhận được chữ ký thì hưng phấn đến mức tay run lẩy bẩy, đi ra tới cửa phòng bệnh còn quay đầu lại bảo: “CP của em nhất định phải kết hôn đấy nhé!”

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã liếc nhau rồi hai người đều cười.

Cô bé y tá quá nhẹ nhàng, fan CP của cô ngọt ngào quá! Nhất định phải kết hôn nữa chứ!

...

Sau khi biết Tô Tinh Dã tỉnh lại, đạo diễn và nhà sản xuất đều chạy tới bệnh viện thăm. Hôm qua quả thật đã dọa họ hoảng sợ, nghe được mắt cô không có gì nghiêm trọng và sẽ không để lại di chứng thì họ mới thở phào nhẹ nhõm, lỡ như vụ này tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho Tô Tinh Dã, nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Dương Vân thôi có lẽ tiền bồi thường không đủ để giải quyết được đâu.

Tô Tinh Dã không có cái gì đáng ngại, nhìn vẻ mặt áy náy của đạo diễn và sản xuất cô bèn an ủi: “Em không sao, để đạo diễn và mọi người lo lắng rồi.”

Đạo diễn nghe Tô Tinh Dã khéo hiểu lòng người như thế thì suýt nữa đã bật khóc rồi.

Họ trò chuyện với Tô Tinh Dã một hồi, xác định không có vấn đề gì, lúc này họ mới yên tâm rời đi.

Thẩm Vọng Tân đứng dậy nói: “Đạo diễn, tôi tiễn mọi người.”

Đạo diễn “???” Thật ra họ có thể tự đi mà.

Qua một khoảng thời gian rất lâu, Thẩm Vọng Tân mới quay về.

“Anh nói gì với đạo diễn thế?”

Thẩm Vọng Tân cười đáp: “Không nói gì cả, chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu thôi.”

“Thật không?” Tô Tinh Dã không tin tưởng lắm.

Thẩm Vọng Tân trả lời: “Ừm, chỉ nhờ họ cho em nghỉ ngơi thật tốt, không vội vào đoàn thôi.”

Tuy Tô Tinh Dã không biết rốt cuộc anh đã nói gì nhưng cô cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, cô hiểu rõ anh làm bất kỳ điều gì cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.

Buổi trưa, Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Dương Vân.

“Chị Vân, em xin lỗi, để chị lo lắng rồi.”

“Không sao, chỉ cần em không có việc gì là được.”

Dương Vân tiếp tục nói: “Đúng rồi, chị đã nói với ông ấy về chuyện lần này em gặp tai nạn rồi.”

“Ba… Ba em biết rồi sao?” Tô Tinh Dã hỏi.

“Ừm, chị không thể giấu ông ấy chuyện này của em được, ông ấy rất lo lắng cho em đấy.”

Thật ra Tô Tinh Dã không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa gặp ba rồi. Trước kia lúc ông bận bịu, cô được nghỉ phép đều sẽ đến chỗ ông nhưng sau khi vào giới giải trí, ông bận rộn, cô cũng bận rộn, hai người đều khá bận nên số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio