Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi xuống máy bay Tô Tinh Dã mới nhìn thấy dòng bình luận hot phía dưới weibo đều là của nhóm mấy người Du Thư Yên, trong các bình luận hot này cô thấy phần trả lời của Thẩm Vọng Tân: Tốt nghiệp vui vẻ.

Rõ ràng bình luận hot của Thẩm Vọng Tân không phải phía trên cùng, nhưng ma xui quỷ khiến cô vẫn trả lời anh trước, sau khi trả lời hết bình luận, lúc này cô mới nhìn những trả lời phía dưới của fans dành cho cô, cơ bản đều lướt thấy trên màn hình nào là "Tốt nghiệp vui vẻ", "Chúc mừng tốt nghiệp", lúc đang lướt bình luận, cô nhìn thấy Du Thư Yên gửi tin nhắn wechat cho cô.

Du Thư Yên: Tiểu Tinh Dã, có phải cậu đến Hàng Châu rồi không?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Tinh Dã mở wechat ra, ngón tay thon thả đang gõ trên màn hình.

Tô Tinh Dã: Ừ, tớ xuống khỏi máy bay rồi.

Du Thư Yên: Vậy giờ lên xe chưa?

Tô Tinh Dã: Mới lên xe, đã muộn vậy rồi sao cậu vẫn chưa ngủ?

Sau khi Tô Tinh Dã gửi câu này xong, Du Thư Yên phía bên kia không trả lời nữa, Tô Tinh Dã đợi một chút, vẫn không trả lời, vậy nên cô không suy nghĩ nhiều nữa, cất điện thoại đi.

Đến khách sạn cũng đã giờ sáng, hai người vào thang máy, sau khi vào cửa phòng, Tô Tinh Dã nhận lấy hành lý nhỏ từ tay A Uy, nói với anh: "Anh Uy, tôi tự vào được rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi."

"Không sao, tôi nhìn cô vào rồi mới đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối với sự cố chấp của A Uy, Tô Tinh Dã đã từng lĩnh giáo rồi, vậy là cô quẹt thẻ vào cửa và nói: "Được chưa nào?"

A Uy đứng ngoài cửa, ngó qua mọi ngóc ngách của căn phòng, xác nhận không có sai sót mới gật đầu.

"Vậy anh mau về đi nhé."

A Uy nói chúc ngủ ngon với cô rồi mới rời đi.

Tô Tinh Dã đóng cửa, bất đắc dĩ cười một chút, A Uy vô cùng cẩn trọng với sự an toàn của cô, cho dù cô đi đâu, anh ấy cũng phải tận mắt nhìn cô vào trong, sau khi xác nhận an toàn mới có thể rời đi, lúc nãy cũng vậy, anh ấy cũng phải tận mắt nhìn cô vào cửa, còn xác nhận căn phòng không có nguy hiểm lúc này mới vui lòng rời đi. Sống với nhau một thời gian lâu như vậy, Tô Tinh Dã cũng nhận ra được, A Uy tuyệt đối không phải vệ sĩ thông thường, chắc chắn là từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng có thể tìm được vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy, cũng chỉ có chị Vân lo lắng như vậy cho cô.

Lúc Tô Tinh Dã lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng đến, theo bản năng cô nắm chặt đồ ngủ trong tay. Thời gian cô vào đoàn làm phim lâu như vậy, dường như chưa bao giờ bị người ta gõ cửa phòng muộn như vậy, mím môi một cái, sau đó di chuyển ra phía ngoài cửa, vừa đi vừa hỏi, "Ai đó?" Lúc ở ngoài vẫn không có ai trả lời lại bổ sung thêm một câu, "Không nói tôi không mở cửa."

Vừa dứt lời, ngoài cửa vọng đến mấy tiếng cười quen thuộc, Tô Tinh Dã nghe ra được là giọng của nhóm người Du Thư Yên, vậy là từ mắt mèo nhìn một chút, đang đứng ngoài cửa không phải mấy người họ sao?

mắt mèo: con mắt nhỏ trên cửa để quan sát người đứng ở ngoài.

Tô Tinh Dã mở cửa nhìn bọn họ không nhiều cũng không ít, vừa đủ người đều đứng trước cửa phòng cô, không khỏi có chút kinh ngạc, "Mọi người, muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao? Tìm em có việc gì không?"

Du Thư Yên nhìn cô, "Cả nhóm người đứng ngoài hành làng cũng không ổn, bọn mình có tiện vào trong không?"

Tô Tinh Dã sững người vài giây rồi mới phản ửng lại, vội vàng nói: "Được chứ, đương nhiên là được." Sau đó cô mở hẳn cửa và lùi về sau mấy bước để tiện cho họ vào trong.

Lúc họ bước vào cửa, Tô Tinh Dã mới cảm nhận được trên tay họ dường như cầm thứ gì đó, giống như là hộp quà, cô nhìn và trong lòng mơ hồ hiểu được gì đó, nhưng cô vẫn không nói, liền nghe thấy giọng của Du Thư Yên cất lên.

"Tiểu Tinh Dã."

Tô Tinh Dã nhìn Du Thư Yên.

Du Thư Yên giơ hộp quà trong tay lên, vừa cười vừa nói: "Tốt nghiệp vui vẻ, chúc mừng tốt nghiệp."

Sau đó mấy người Trì Hủ cũng ríu rít lấy quà mà mình chuẩn bị ra, "Tinh Dã, tốt nghiệp vui vẻ nha."

Tô Tinh Dã nhìn bọn họ, sau đó tâm trạng dần dần thay đổi, giống như đang cố nhịn gì đó, cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất không nói gì.

Du Thư Yên và Triệu Tư Vu nhìn nhau, hai người tiến lên đưa tay ôm cô, "Được rồi được rồi, tiểu Tinh Dã của chúng ta đã là người tốt nghiệp đại học rồi, sao có thể khóc nhè chứ."

Tô Tinh Dã cũng ngẩng đầu lên, giọng hơi hỗn độn, "Tớ đâu có."

"Được được được, không có không có, cậu nói không có là không có."

Thẩm Vọng Tân bước đến chỗ cô, anh lấy quà ra, là một mô hình, Tô Tinh Dã nhìn cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ hơn một chút, hình như là hình dáng trong điệu nhảy của Lạc Tiên khi cô còn đóng "Triều Dương".

Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói với cô: "Quà tốt nghiệp, anh cũng không biết em có thích hay không."

Ánh mắt của Tô Tinh Dã từ mô hình dời đến gương mặt tuấn tú của anh, trên mặt anh mang một nụ cười quen thuộc, khóe miệng có một độ cong đẹp mắt, cô gật đầu nhẹ, "Em rất thích."

Thẩm Vọng Tân cười, "Em thích là được."

Lúc Tô Tinh Dã nhận quà, điện thoại của Trì Hủ ở bên cạnh rung lên, cậu ta nhìn một cái, sau đó nói gì đó với Chu Thưởng ở bên cạnh, rồi ra ngoài.

Sau khi Tô Tinh Dã nhận được quà mới phát hiện Trì Hủ không ở đây, Chu Thưởng thấy vậy, giải thích với cô một chút.

Lúc mọi người rời khỏi phòng của Tô Tinh Dã đã gần giờ rồi, Tô Tinh Dã tiễn họ ra cửa, sau khi nhìn bọn họ từng người trở về phòng mới đóng cửa phòng, cô nhìn thấy quà chồng chất trên ghế sofa, ánh mắt cuối cùng lưu lại trên mô hình đó.

Sắc trời Nhật Bản bên này cũng đã mờ mờ lộ ra ánh sáng, trợ lý riêng Trương sau khi gõ cửa bước vào trong, Tô Châu ngẩng đầu nhìn rồi hỏi: "Cuộc họp giờ sáng sắp xếp ổn thỏa chưa?"

Trợ lý Trương gật đầu, "Đã sắp xếp xong rồi."

Tô Châu đưa tay xoa sống mũi mệt mỏi, gật đầu, "Vậy thì tốt."

Trợ lý Trương nhìn Tô Châu, mở miệng rõ ràng muốn nói gì đó.

Tô Châu vừa mở mắt đúng lúc nhìn thấy bộ dạng do dự trên vẻ mặt trợ lý liền hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Trợ lý Trương thấy ông thật sự hoàn toàn là bộ dạng quên mất ký ức, nghĩ một lúc, vẫn nên nhắc nhở: "Tô tổng, ngài đã đồng ý với tiểu thư, sẽ đi tham dự buổi biểu diễn tốt nghiệp đại học của cô ấy."

Tô Châu vừa nghe vậy, cả người bỗng cứng đờ lại, ông nhớ ra ông đã đồng ý rồi, vé máy bay hôm qua của họ đã đặt xong rồi nhưng lúc chuẩn bị đi thì phát hiện ra một hạng mục quan trọng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, do đó không thể không hủy vé máy bay về nước, sau đó lại bận sứt đầu mẻ trán với hạng mục này, đến giờ mới xử lý xong ...

Tô Châu "xoẹt" phát từ ghế đứng bật dậy, "Hỏng rồi, tôi thật sự bận mà quên mất, Tinh Tinh chắc chắc giận tôi rồi." Ông còn nhớ, lúc sáng hôm qua cô cố ý gọi điện thoại cho mình hỏi dò xem có phải ông thật sự sẽ đến không, ông ở trong điện thoại đã nói chắc như đinh đóng cột, nhưng quay đi ngoảnh lại đã quên sạch mọi thứ.

"Lão Trương, giờ cậu lập tức đặt vé máy bay về Bắc Kinh cho tôi, không đúng, là Hàng Châu nhé, bây giờ đặt luôn."

Trên mặt trợ lý Trương lộ ra một chút khó xử, "Tô tổng, giờ về Bắc Kinh cũng cần thời gian là tiếng đồng hồ, giờ sáng mai ngài còn có buổi họp, không kịp đâu."

"Vậy dời buổi họp xuống hoặc trì hoãn."

Trợ lý Trương vẫn khó xử như vậy, "Tô tổng, đó là buổi họp với bên Trung Dã tiên sinh, không lùi được."

Nghe vậy Tô Châu hơi chán nản quay lại ghế ngồi, chuyến đi Nhật Bản lần này của họ chính là vì muốn hợp tác với Trung Dã tiên sinh, chuyện liên quan đến hạng mục hơn trăm triệu, cuộc họp lần này thật sự không thể lùi lại, ông giống như nghĩ đến gì đó, "Buổi chiều thì sao? Chiều quay về được không?"

"Họp liền một mạch với Trung Dã tiên sinh xong, sau khi ăn trưa xong, chúng ta phải bay thẳng đến Australia."

Tô Châu dùng tay đỡ trán.

"Tô tổng đừng lo lắng, quà tốt nghiệp của tiểu thư, tôi đã dặn dò người đưa qua đó, tiểu Dương sẽ giúp ngài chuyển qua cho tiểu thư."

Tô Châu thở dài một hơi, "Nó ấy à, trước giờ không cần quà của tôi." Im lặng một hồi, ông lấy điện thoại ra, "Không được, tôi vẫn phải gọi điện cho nó."

Nhưng còn chưa mở video gọi đi liền bị trợ lý Trương ngăn lại, ông nhìn Tô Châu một cách khó hiểu.

"Tô tổng, ngài quên là Nhật Bản với Trung Quốc chênh lệch thời gian là một tiếng đồng hồ sao? Bây giờ Trung Quốc mới giờ sáng, bình thường tiểu thư thức dậy cũng là giờ sáng."

Trợ lý Trương nói như vậy, Tô Châu mới phản ứng lại.

Thực ra, Tô Tinh Dã hôm nay giờ đã thức dậy, vì dạo gần đây giờ sáng hàng ngày phải đến đoàn làm phim, đến đó còn hóa trang tạo hình, đúng giờ bắt đầu làm việc, vì thế lúc rưỡi nhận được điện thoại của Tô Châu, cô đang ngồi trong phòng hóa trang được stylist trang điểm cho.

Sau khi thấy cuộc gọi đến hiển thị, cô đặt tay xuống đầu gối từ từ siết chặt, nhưng vẫn quyết định cầm điện thoại trượt sang phần nhận cuộc gọi, giọng của Tô Châu lập tức từ đầu bên kia truyền đến, nhưng nghe có vẻ hơi chột dạ, "A lô, Tinh Tinh à."

"Vâng, con đây."

"Tinh Tinh, con giận ba sao?"

"Không có."

"Thật không?"

"Vâng, thật ạ."

Tô Tinh Dã càng bình thản như vậy, Tô Châu lại càng bất an, "Tinh Tinh, chuyện hôm qua là ba không đúng, ba xin lỗi con, con đồng ý tha thứ cho ba một lần được không?"

Tô Tinh Dã nghe, sau khi ông nói xong, cô mới trả lời lại một chữ, "Được."

"Hả?" Tô Châu có một loại cảm giác như quả đấm lao đến bề mặt vải bông.

Tô Tinh Dã bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Con thật sự không giận, thật sự con có thể hiểu mà."

Tô Tinh Dã thật sự không tức giận, cũng chỉ là mất mát thôi mà, cô sẽ không phủ nhận Tô Châu thật sự rất yêu cô, nhưng đồng thời Tô Châu cũng thật sự rất bận, giữa cô và công việc thì ông mãi mãi chẳng có cách nào để dung hòa, cô cũng chẳng có cách nào cầu xin ông dung hòa.

Tô Châu phía bên kia yên lặng một hồi, sau đó nói: "Tinh Tinh, ba đồng ý với con, làm xong chuyện này ba đưa con ra ngoài du lịch cho khuây khỏa, được không?"

Tô Tinh Dã cụp mắt xuống, cô ngừng vài giây, lúc này mới nói: "Thực ra ... ba không cần cam kết với con, đợi ba chính thức chuẩn bị mọi thứ thì chúng ta cùng nhau xuất phát là được rồi."

Vì câu nói này của Tô Tinh Dã, sau khi Tô Châu cúp điện thoại, ông đứng bên cửa sổ rất lâu, ông nghĩ ông hình như từng cam kết ngoài miệng rất nhiều, nhưng chính thức làm được thì chẳng đáng bao nhiêu, vì thế cô bây giờ đã không cần lời cam kết của ông nữa rồi. Đầu ông đột nhiên nghĩ đến trước đây có một bản tin tài chính là bình luận về ông như này, chủ tịch Tô Thị kỷ luật bản thân nghiêm ngặt, nổi tiếng với sự tuân thủ thời gian và chữ tín, nhưng cái kiểu tuân thủ giờ giấc và chữ tín này của ông đều dành cho người ngoài, chẳng có nửa phần dành cho con gái của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio