Tom ngây ngốc vài giây nhìn món đồ trong tay mình, hắn không ngờ rằng thanh kiếm của Gryffindor mà hắn luôn cố gắng tìm kiếm khi trước, bây giờ lại dễ dàng rơi vào tay mình như thế, hoá ra nó được giấu trong cái mũ này.
"Chết tiệt, ngươi còn giấu thứ gì nữa ? Giao hết ra đây !" Hắn cầm cái mũ hung hăng lay hai cái "Có nghe hay không?"
"Tên nhóc thúi, lòng tham sẽ có lúc khiến mi lạc lối trên con đường trở thành kẻ mạnh đấy !" Mũ hừ lạnh vài tiếng, khinh thường nói "Có vũ khí rồi mi còn không mau ra chiến đấu ?"
"Chiến đấu cái gì ? Bên kia đánh nhau có liên quan tới ta sao ? Ta chẳng qua là muốn đi tìm em trai của mình thôi, đừng quên ngài mũ, ta vẫn chỉ là đứa nhóc tuổi không hiểu sự đời ." Chúa Tể Hắc Ám nheo mắt lạnh lùng "Ta hoàn toàn có thể trốn trong góc đợi người khác cứu, giữ chặt góc áo bọn họ hô lên [A, thật đáng sợ...]"
"Nhưng mà mi sẽ không làm thế chứ ?" Mũ giật giật vài cái, rùng mình "Vào thời điểm mi đội ta lên đầu, toàn bộ bí mật của mi ta đều đã biết hết. Sử dụng thành thạo Bế quan Bí thuật vào độ tuổi này thường không xuất hiện nhiều người, cho dù là thời đại của Salazar Slytherin thì ta cũng chưa từng thấy qua người trẻ tuổi ưu tú như mi."
"Đừng có mà nịnh nọt. " Tom tiếp tục siết chặt cái mũ, "Nói trọng điểm nếu không ta liền dùng thanh kiếm Gryffindor chém mi thành từng nhát !"
"Đồ thô bạo !" Cái mũ bắt đầu giãy dụa "Đứa bé này ta sẽ giúp mi trông coi, ngươi nhanh đi giải quyết con quái vật kia đi."
"Sao cơ ?" Tom cho là mình nghe lầm , hắn giơ cái mũ lên cao "Ngươi nói, ngươi chăm sóc đứa bé này ? Một cái mũ rách ngu ngốc như ngươi, thế nhưng nói với ta, muốn ở địa bàn của một con rắn khổng lồ trông coi em bé ?"
Mũ thoát khỏi lòng bàn tay Tom, nhảy lên đầu Harry "Mặc kệ mi. Thật là một đứa bé thuần khiết, không có chút tham vọng nào, tốt hơn so với mi nhiều. Mi còn đứng đây làm gì, đi ra chỗ khác đi !"
"Ngu ngốc..." Tom còn muốn nói điều gì, chợt nghe phượng hoàng bên kia hét lên một tiếng dài, còn con rắn thì khó chịu thè lưỡi, cái đuôi hung hăng quất xuống. Từ góc độ của Tom nhìn thấy thì thú nuôi của tổ tiên mình đang bị thương nhiễm đầy máu.
"Mi xem, đã không còn thứ gì vướng tay mi nữa, nếu mi còn muốn vì chính học viện của mình kiếm thêm vài điểm cộng, thì hiện tại nhanh đánh thắng con rắn đó đi." Mũ vặn vẹo thân hình, đưa ra một đề nghị khá thú vị.
"..." Tom trầm ngâm một lúc lâu, nở nụ cười "Ngươi biết không ? Hôm nay ngươi nói rất nhiều câu vô nghĩa, chỉ có câu vừa rồi là nghe xuôi tai." Hắn nâng kiếm lên, tư thế hệt như những kỵ sĩ thường thấy trong ti vi của Muggle, chân lấy đà chạy tới.
Muốn mô phỏng theo khí thế kỵ sĩ không phải là chuyện dễ, không phải cứ vung kiếm lên là sẽ giống như mười hai kỵ sĩ vĩ đại tại hội bàn tròn của vua Authur. Cách Tom cầm kiếm mặc dù không đúng tiêu chuẩn và tao nhã nhưng rất có bài bản.
Là một thành viên của nhà Slytherin, tuy đang cầm thanh kiếm của ngài Gryffindor chính trực dũng mãnh nhưng hắn hiển nhiên sẽ không giống đám sư tử liều mạng kia cầm kiếm xông thẳng lên. Tom cắt ngang các đòn công kích không ngừng của Dumbledore lên thân rắn.
"Mong ngài tha thứ, ngài Salazar."
Ếm cho mình một bùa chú, thân thể hắn bắt đầu bay lên hướng đến sát con rắn không lồ, điểm yếu lớn nhất của rắn chính là ở đầu nó. Hắn giơ kiếm lên nhắn đúng vị trí rồi giải trừ phép thuật, theo quán tính hắn nhanh chóng ngã xuống, mũi kiếm đâm thật sâu vào đầu rắn {Xin lỗi mi !}
Tom liều mạng nắm chặt chuôi kiếm ở trên đâu rắn, theo mỗi chuyển động của nó mà lắc lư, hắn cố gắng duy trì thăng bằng nhưng cuối cùng lại thất bại, bị con rắn mạnh mẽ hất xuống mặt đất "A..." Lần ngã này tương đối khá đau, Tom cảm thấy có lẽ mình đã gãy vài cái xương sườn luôn rồi nhưng cũng may, kế hoạch hắn đã thành công.
Con rắn giãy dụa một lúc lâu rồi bất tỉnh ngã xuống, Dumbledore có chút tái nhợt, ông dựa vào tường thở hổn hển, nhìn sang phía Tom mỉm cười "Trò quả thực rất giỏi Tom."
Xin cho phép hắn một phút chửi bậy, đậu moá giỏi giỏi cái khỉ khô, lão già ngu ngốc !
..
Tom ngày càng cute phô mai que ❁◕ ‿ ◕❁