Bà Pomfrey rất nhanh đã đưa ra kết luận. Tom không ngờ cái chết của Myrtle là do trái tim đột nhiên ngừng đập. Dù cho hắn là kẻ ngốc, hắn cũng không thể tin nổi lí do này. Nhưng nghi ngờ kết quả của bà Promfrey không phải là điều kẻ thông minh nên làm. Tuy nhiên nguyên nhân này lại càng khiến cho vụ án thêm phức tạp, có thể làm cho trái tim bỗng dưng ngừng đập thì dường như chỉ có Avada Kedavra. Là Chúa tể Hắc ám tương lai – Tom biết rất rõ sự nguy hiểm của bùa chú này, một khi ra tay, đối phương dù muốn mở miệng cũng không kịp. Nhưng vào ngày đó, thứ đầu tiên hắn nghe lại là tiếng hét thảm thiết, chẳng lẽ hắn tự mình tưởng tượng ?
Tom ngồi ở ghế trên tự hỏi, sau đó phát hiện Harry đã đi tới bên mình, tay ôm hai quyển sách, "Tom, anh làm sao vậy ?"
Dù Harry mới có tuổi nhưng tính cách lại trưởng thành sớm hơn so với chúng bạn cùng lứa rất nhiều. Tuy Tom nói điều này là do công lao của hắn, nhưng Abraxas lại lạnh lùng phủ nhận, chỉ quăng cho kẻ kia cái ánh nhìn khinh bỉ tận cùng. Nếu không phải do người giám hộ quá mức vô tâm cẩu thả thì tại sao đứa bé phải tự lập sớm như thế này.
Kể từ lúc ngài Malfoy phát hiện sở thích cuồng trẻ con của mình, hắn bắt đầu phát hiện bản thân dường như rất có thiên phú trong việc giáo dục trẻ em.
"Không sao, mi lại đọc thứ gì vậy ?" Nhìn cuốn sách Harry đang cầm trong tay Tom Riddle cảm thấy khá hứng thú, "Quidditch. Hmm, Harry mi thích bộ môn này sao ?"
"Vâng, em cảm thấy cái cảm giác bay tới bay lui thiệt đã á, giống như anh Abraxas vậy." Nói đến đây, hai mắt cậu bé liền sáng bừng, "Anh Abraxas nói rằng vào lễ Giáng Sinh sẽ cho em tận hưởng cảm giác đó !"
Đệt, Malfoy đang nghĩ gì vậy, dám đưa cây chổi cho tên nít ranh tuổi ?
Tuy nhiên Chúa Tể Hắc Ám sẽ không bao giờ thừa nhận vì bản thân không am hiểu dùng chổi nên cũng cũng ghét lây luôn môn thể thao vận động này, đúng hơn hắn cảm thấy bay lượn hoàn toàn lãng phí thời gian ! Đúng, tuyệt đối là lãng phí thời gian quý báu!
"Mi còn quá nhỏ, đừng có mà nghịch ngu." Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tom đột nhiên nhớ tới thằng nhãi này gần đây rất hứng thú với việc đi khám phá Hogwarts, không biết nó có phát hiện ra thứ gì kì lạ không nhỉ ?
"Harry, mi có bao giờ nhà vệ sinh nữ ở tầng không ?"
"Không ! Tom, em là con trai mà, không thể đi vào đó được, anh đã nói vậy mà."
Đứa nhỏ sau khi lớn lên cũng dần mất đi những nét ngây thơ dễ thương của trẻ con, càng nhìn Tom không khỏi thừa nhận – nét người nhà Potter càng lúc càng hiện rõ trên mặt Harry. Cảm tạ Merlin, Charlus năm trước đã tốt nghiệp cùng Abraxas, nếu không hắn lại phải phải vắt óc tìm lí do vì sao thằng nhãi lại giống Huynh trưởng tới vậy.
"Tom, vì sao mấy ngày nay em thấy có nhiều người đến trường như vậy ?" Harry nhỏ nghiêng đầu hỏi, "Có rất nhiều người em chưa bao giờ gặp."
"Đúng rồi Harry, có phải hôm qua mi tự tiện ra khỏi trường không ?"
"Em có đi ra ngoài, lúc ấy em nhìn thấy một người to lớn và một con chó" Harry khua tay loạn xạ, "Chú cún kia rất tốt. Nhưng Tom có nói, người cao to kia rất ngu ngốc ! Cho nên Harry không có đi theo họ."
"Tốt, ngoan lắm. Lần sau thấy người của Gryffindor đều tự động cách xa ra tí. " Người cao to chính là Hagrid, không hiểu nổi cái tên bán khồng lồ ưa thích sinh vật huyền bí kia lại đang nuôi thứ quái quỷ gì nữa đây ?
Hắn đi ra cửa bỗng phát hiện có rất nhiều rắn nhỏ đang thảo luận với nhau về sự cố ngoài ý muốn lần này. Không chỉ có Slytherin, mà toàn bộ Hogwarts mọi người dường như đều rất quan tâm đến vụ án kỳ lạ kia, nghe một lúc Tom không thể tưởng tượng nổi về những điều minh vừa nghe thấy. Slytherin sức tưởng tượng coi như bình thường đi, suy nghĩ cũng không thái quá, ngược lại người bên Gryffindor lại cho rằng là do viện Slytherin giết người, một đám sư tử ngu xuẩn. Thậm chí, một vài Muggle bên nhà Ravenclaw còn nói rằng là do người ngoài hành tinh gây ra, mẹ nó, người ngoài hành tinh là cái gì nữa vậy ?
Thế nhưng, Tom cũng moi ra được một tin tức khá thú vị, Myrtle đã biến thành hồn ma và đang cư ngụ ở nhà vệ sinh nữ, khiến cho mọi người sợ hãi không ai dám vào.
Nhưng đó chỉ là một hồn ma thôi mà ? Còn là một hồn ma nữ vô dụng nữa !
Tom cười lạnh một tiếng, tao nhã đá văng cái cửa chặn ở nhà vệ sinh nữ. Myrtle lúc này đang ngồi ở bồn cầu khóc nức nở.
Tiếng khóc này cũng quá ớn lạnh và dị ứng rồi.
Tom nhún nhún vai đi tới, "Tôi hỏi cô, cô rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì ? Có phải là ánh sáng màu xanh lục hay không ?"
"Dù sao tôi có nói cũng không ai tin." Myrtle sụt sịt quay đầu nhìn Tom, "Không ai tin tưởng tôi cả !"
"Cô không nói thì làm sao tôi tin cô được ?" Chúa tể Hắc ám nở nụ cười, "Nói đi, không chừng tôi sẽ tin."
Không thể không thừa nhận, Tom quả thật là một chàng trai hết sức điển trai và lịch lãm, đặc biệt là lúc hắn cười, giống như lực hút trong vật lý vậy, không cô gái nào có thể thoát khỏi cái lực hút trời đánh đó và điều này cũng không ngoại lệ với hồn ma Myrtle này.
Cho nên, kìm nén lại tiếng khóc nức nở, Myrtle liền bay tới bên người Tom nói, "Nói cho cậu biết một bí mật. Hogwarts có rồng đó !"
Tom khẽ run rẩy.
Rồng?
Đùa cũng vừa phải thôi chứ ! Chẳng nhẽ hồn ma này muốn nói rằng cô ta chết là do rồng giết hay sao ? "Myrtle, mong cô nói chuyện đàng hoàng."
"Chính là có một con rồng to lớn xuất hiện ở đây ! Nó bự lắm luôn ! Tôi vừa thấy nó thì cảm thấy tim của tôi lập tức ngừng."
Đệt, hóa ra là bị hù chết ! Khóe miệng Tom run rẩy hai cái, xoay người bước đi.
Hắn đang làm gì ở đây thế này ?
Tuy nhiên, Tom lần nữa nhíu mày, nếu thật sự là một con rồng to đến mức đủ hù người ta chết. Chẳng lẽ Hogwarts không phát hiện ra sao ?
Chuyện này càng lúc càng kì lạ rồi !
..
Lời biên tập: Douma, tui chỉ mới bỏ bê edit vài thàng mà nhóc Harry đã năm tuổi rồi sao =))))