Nhiều chuyện chính là bản tính con người, vì thế thời điểm bạn Tom ôm Harry xuống xe lửa thì toàn bộ học sinh năm ba hay năm tư đều đã biết chuyện. Năm nay Hogwarts xuất hiện một tân sinh ưu tú, mới nhập học đã có thể dùng thần chú không tiếng động. Khi hắn phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình mang theo hâm mộ, tò mò, nghi hoặc, thậm chí là khinh bỉ, hắn hoàn toàn không cảm thấy kì quái. Bởi hắn đã quen việc trở thành tâm điểm của người khác, do đó dưới tình huống như thế này hắn vẫn vô cùng bình tĩnh và điềm nhiên. Liếc nhìn xung quanh liền phát hiện Poppy phu nhân đã sớm đứng chờ mình bên ngoài, Tom ung dung bước đến.
"Phu nhân, đứa bé này nhờ bà chăm sóc." Đem Harry giao cho bà Poppy, cuối cùng Chúa tể Hắc ám cũng thoát khỏi nhiệm vụ bảo mẫu, thở phào một hơi. Hắn hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một người khổng lồ nổi bật trong dàn tân sinh.
"Đây chẳng phải là tên Hagrid yêu thích động vật hay sao ? Cầu Merlin là lão ta vẫn thích nhện tám mắt." Nhún nhún vai, Chúa tể Hắc ám nở nụ cười tàn nhẫn lẩn vào đám tân sinh, trốn ở góc phòng.
Dumbledore không lâu sau xuất hiện trước mặt mọi người hoà ái nói "Xin chào, thầy là giáo sư môn phép thuật biến hình Albus Dumbledore, đến đây nào các con !"
Cúi đầu đi ở hàng cuối đội ngũ, Chúa tể Hắc ám nhìn khung cảnh quen thuộc, đột nhiên nhớ về cuộc sống kiếp trước của mình, người mẹ ngốc nghếch vì yêu, còn có lão cha vô tâm không đáng nhắc đến, hắn cười lạnh một tiếng, nhưng tất cả điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn một lần xây dựng lại thế lực của mình, bắt đầu từ nơi này.
Người đầu tiên, hình ảnh Abraxas Malfoy tái nhợt chợt hiện lên trong tâm trí hắn, nếu thế vậy thì bắt đầu từ người cha kính mến của Lucius đi.
Đi theo Dumbledore băng qua hành lang dài, Tom nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của đám học sinh phía trên đang không ngừng bàn tán và tò mò về đề thi sắp đến. Lạy Merlin trên cao nếu bọn chúng biết được thứ chúng sắp đối mặt không phải bài luận mấy tấc anh mà là cái mũ phân loại rách dơ bẩn và thích hát kia thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ ?
"Ôi trời, mình bị phân đến Gryffindor !"
Nhớ năm đó Dumbledore mang tâm tư lo mình bước vào nhà Gryffindor mà chính mình cũng thấp thỏm và sợ hãi, bạn nhỏ Chúa Tể liền hung hăng siết chặt bàn tay tự mắng chính mình ngu xuẩn không có tiền đồ.
Chẳng qua hắn càu nhàu như vậy ở trong lòng là vì Hogwarts không có khả năng tiếp thu được việc một tân sinh mới nhập học sẽ yêu cầu họ phân nó đến viện Slytherin, do đó tất cả vẫn phải làm theo đúng quy tắc, chấp nhận số phận mình sẽ bị quyết định do cái nón chết tiệt kia, giống như hiện tại.
Cầm lấy cái mũ, Tom nhắm mắt đội nó lên đầu, hận không thể giây tiếp theo nghe nó hô lớn "Slytherin !"
Nhưng mà sự thật lại vô cùng tàn khốc "Oh la la, nhóc con mi thật thú vị, có dã tâm, hơn nữa cũng có trí tuệ hơn người, đương nhiên là cả lòng dũng cảm nữa !"
Chờ chút, đừng nói với hắn là cái nón này không muốn phân hắn đến Slytherin ? Sắc mặt Tom có chút tái đi, kiếp trước cái mũ rách này vừa nằm trên đầu hắn đã hô to mà tại sao giờ lại lằng nhằng thế này.
"Slytherin ? Đương nhiên, ta có thể cảm nhận được dòng máu cao quý đang chảy trên người mi nhưng mà mi không muốn suy xét thử Gryffindor hay Ravenclaw à ? Ta cảm thấy hình tượng mọt sách với mi không tệ."
"Không cần. Là hậu duệ của Slytherin, ta muốn về nhà của ta."
"Nhóc con, trong trí nhớ của ta, tổ tiên mi hết mười tám người đã là Slytherin, sáu kẻ Gryffindor và ba Ravenclaw, mi có thích hay không trở thành người đầu tiên vào nhà Hufflepuff ?"
Kêu hậu duệ Salazar vào Hufflepuff không bằng kêu hắn đi nhảy lầu luôn cho rồi.
"Ta muốn là người thứ mười chín vào Slytherin chứ không phải là người thứ bảy vô nhà sư tử, càng không là người thứ tư vô Ravenclaw, nếu mi dám đem ta phân vô nhà khác ta liền xé rách mi tại đây."
"A, nhãi ranh mi thật giống với Salazar năm đó, hở một chút lại đòi xé rách ta. Nhưng mà ta không có sợ mi đâu, nói cho mi biết lão rắn đó đã từng thề sẽ xé rách ta hơn một trăm hai mươi lần, kết quả mi xem ta vẫn hoàn hảo ở đây."
Đó là bởi vì có ngài Gryffindor che chở cho mi, cái mũ ngu ngốc. Mới vừa nghĩ đến điều này, bạn Tom đáng thương đã bị đập một phát, mũ phân loại dùng âm thanh khinh bỉ trả lời.
"Mi nghĩ ta là ai ? Cần đến Gryffindor hỗ trợ ? Hừ, tuy nhiên nếu mi giúp ta một việc ta liền phân mi đến nhà Slytherin, thế nào ?"
Mặc kệ lời đàm phán trên, Tom im lặng, cái mũ này chắc chắn lại muốn xúi giục hắn làm điều xằng bậy rồi, ví dụ như đốt sách, cướp giật chẳng hạn.
"Ta nói này nhóc, mi đang nghĩ đi đâu đấy ? Mấy chuyện này bộ mi chưa từng làm qua sao ? Đương nhiên ta không có yêu cầu cao thế đâu chỉ cần trong bảy năm học ở trường quản cho tốt thú cưng mi là được."
"Thú cưng ?" Tom đột nhiên nhớ đến con vật khổng lồ nào đó "Ý mi là con quái vật kia ?"
"Trả lời ta thằng nhóc, đừng có để thứ đó chạy loạn, mi không biết nó đã quấy rầy giấc ngủ của ta bao nhiêu năm đâu, giữ nó im lặng hiểu chứ ?" Tom cảm thấy cả cơ thể lạnh lẽo, rốt cuộc hắn đang đội cái thứ quỷ quái gì lên đầu thế này.
"Vâng, vậy thưa ngài mũ, ta tuyệt đối cam đoan sẽ cố gắng trông nom thật tốt vật nuôi của ta."
"Như vậy...Slytherin !" Cuối cùng cái từ hắn mong đợi đã đến, chật vật leo xuống ghế nhìn cái mũ không ngừng uốn éo kia, âm thầm dựng ngón giữa.
Tuy nhiên hắn lập tức ý thức được, vừa rồi hắn mất quá nhiều thời gian với cái mũ phân loại thế nên đã khiến lão ong mật chú ý đến mình. Cán cân công lý của Dumbledore chưa bao giờ cân bằng, nó luôn lệch qua một phía rất nhiều, so với hắn lão cũng không có tốt hơn mấy cả.
Dáng vẻ điềm đạm, ngượng ngùng nở nụ cười, Tom đi đến chỗ bàn ăn Slytherin, hắn nghĩ mình phải ngồi phía dưới nhưng bị Abraxas giữ lại "Tom cậu ngồi ở đây đi, chúc mừng cậu gia nhập Slytherin."
Gần với vị trí huynh trưởng sao, Malfoy muốn mượn sức của hắn ? Chúa tể Hắc ám nhíu mày, toàn bộ học sinh nhà rắn đều trầm mặc chờ câu trả lời của hắn.
"Ta cảm thấy là một máu lai, ta vẫn nên ngồi ở dưới." Hắn nghe thấy được có vài tiếng thở mạnh, Abraxas nắm chặt tay hắn hơn "Nhưng nếu là yêu cầu của huynh trưởng, thì ta rất vinh hạnh." Ngồi giữa Malfoy và Zabini, Tom biết màn kịch hay giờ mới bắt đầu.
..