Cự long là loài kiêu ngạo, nó không bao giờ quan tâm đến sắc mặt của kẻ khác vì thế nó không biết rằng người đàn ông trước mắt đang cực kì phẫn nộ. Nói nói rất nhiều, nhiều tới mức Tom chỉ muốn cho nó một cái bùa Silencio. Cự long sau khi kết thúc bài giảng của mình, mới liếc mắt nhìn Tom "Đứa trẻ ấy không thuộc về thời đại này."
Trong lòng Tom hơi dao động, đối với lời cuối cùng của con rồng hắn không phản bác. Hắn nghiêm túc nhìn sinh vật không lồ trước mặt vài giây, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ tạm ngồi xuống, "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Sao lại không?" Con rồng khó hiểu hỏi, "Ban cho đứa bé một vận mệnh mới chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Nhưng tại sao lâu như thế mà Harry vẫn chưa tỉnh?" Tom nghiến răng nghiến lợi, chờ đợi câu trả lời của đối phương. Tuy nhiên đối với ánh mắt hung dữ và ác độc của Tom, con rồng không hề sợ, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước.
Đã mấy trăm năm trôi qua, hiếm lắm mới có kẻ tìm được chỗ này, nói chuyện phiếm cùng nó, hơn nữa đối phương cũng khá ngoan và biết lắng nghe (thực ra do hắn đang bận tìm cách quay chín con rồng này lên thôi) nên con rồng như tìm được tri kỷ, tâm sự cùng Tom rất lâu. Đợi đến khi Tom cảm giác bụng mình đang kháng nghị và cổ họng thì khô rát, hắn mới phát hiện hóa ra con rồng lắm mồm này đã nói gần tiếng đồng hồ.
"Thưa ngài, ngắn gọn lại là Harry không sao hết nhưng ngài cũng không rõ khi nào thằng bé sẽ tỉnh dậy, đúng không?" Tom đứng lên phủi bụi áo choàng, chưa được vài bước đã vô tình đạp trúng đồ vật, trượt ngã xuống đất. May mắn mũi nhọn của mấy món trang sức chưa đâm xuyên qua người hắn. Tom chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy, ngay khi ngẩng đầu lên liền phát hiện con rồng đang bận rộn kiểm tra tình trạng kho báu của mình.
"..."
"Không!" Con rồng gầm lên một tiếng, Tom nghĩ hình như mình đã làm vỡ một cái gì đấy.
Lúc này một cảm giác ươn ướt ngay dọc sống lưng khiến hắn rùng mình.
Nơi này là hang động của rồng, xung quanh chỉ toàn là kho báu, vậy tại sao lại có nước ở đây? Tom mất vài giây mới kịp phản ứng, lập tức cảm thấy không ổn.
Nếu con rồng có thể bày ra vẻ mặt vậy đó sẽ là kinh sợ và tiếc nuối. Năm đó nó phải dùng trăm phương ngàn kế mới thành công lấy được lọ máu đặc biệt này từ tay Merlin. Đối với người bình thường, đây chính là thứ thuộc độc đáng sợ nhất, chỉ cần dính lên người độc sẽ tự thẩm thấu qua da ăn mòn mọi tế bào trong cơ thể. Tom nháy mắt ngã khuỵu xuống, cảm thấy toàn thân như bị hàng ngàn cây kiếm đâm xuyên qua đau đến run rẩy toàn thân.
"Làm sao đây! Làm sao đây!" Chưa bao giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, cự long bắt đầu hoảng hốt, hận bản thân không quản lý tốt đồ đạc, tự nhiên mất đi một chai thuốc quý giá.
"Này...ta...cậu cứ an tâm đi!" Con rồng ngẫm nghĩ một hồi, cử động thân mình lùi về sau một chút. Hiện tại nó không nghĩ đụng vào thẳng nhãi này là chuyện tốt, máu của nguyệt thần đối với sinh vật sống luôn là thuốc độc chí mạng, nó là con rồng nhỏ còn yêu đời lắm chưa muốn chết sớm đâu.
Tom thấy cả người đau đến chết đi sống lại, hai bên thái dương giật mạnh liên hồi. Hắn cố gắng cử động ngón tay để có thể rút đũa phép nhưng chợt phát hiện mình không thể cử động được gì dù chỉ một chút.
Chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây?
Trong cơn choáng, hắn nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng cười, "Hóa ra là con người!"
Đó là âm thanh trong trẻo của một người phụ nữ
"Đừng chạm vào nó. Tại sao trên người thằng nhãi này lại có mùi của Luna? Thúi quá còn có mùi của ác quỷ nữa!"
"Cậu không thấy quen sao?"
"Thôi ngay, đừng có nhắc tên thằng nhóc đó." Là giọng nói của quý bà đầu tiên " Tôi không muốn nghe thêm cái lý luận suông rằng nó là con cháu của tôi, cảm ơn."
"Nhưng còn người này, tại sao tôi cũng ngửi thấy mùi máu của cậu? Chẳng lẽ nó là con cháu của cậu?"
"Đừng có đùa! Thằng nhãi mà tôi không ưa giờ này hẳn còn ở trong cây cổ thụ chứ không phải ở đây đâu..." Giọng nói đay nghiến và hung tợn nhưng lại có chút gì đó kì lạ, Tom thấy mình lạnh dần và cơn đau như giảm bớt một ít.
"Kỳ lạ thật, đúng là máu của tôi.. Nói chung tên này nhất thời không tiếp thu được lõi phép thuật khổng lồ nên mới bất tỉnh thôi, không chết nổi đâu."
Con rồng liếc mắt quan sát nhìn "thi thể" trên mặt đất, nó hoàn toàn chắc chắn người này đã không còn thở vì thế nó nghiêm túc suy nghĩ nên một hơi nuốt hắn luôn hay quăng hắn ra ngoài cho đám nhện xử lý. Tuy nhiên vài giây sau, nó thấy tay đối phương cử động.
Với tuổi thọ già cỗi của mình, chưa chuyện kì lạ nào mà cự long chưa thấy qua nhưng riêng xác chết vùng dậy đúng là lần đầu tiên, nó được chứng kiến. Nó duỗi mình ngẩng đầu, tiến tới gần người kia một chút.
Đầu đau quá.
Tom từ từ mở mắt, cảm thấy trước mặt mình là bóng tối trải dài và xung quanh là hàng triệu ngôi sao đang chớp nháy chói lóa. Hắn chậm rãi đứng lên, vừa ngầng đầu liền thấy gương mặt phóng đại của con rồng "Cậu..." Nó kinh ngạc thốt lên "Cậu chưa chết!"
"Ngài...hy vọng tôi chết?" Tom vẫn còn yếu, hắn miễn cưỡng dựa người vào tảng đá mệt nhọc đáp. Thời điểm nhìn qua đống vàng ròng lấp lánh, hắn mở to mắt ngạc nhiên, thông qua lớp phản chiếu, Tom thấy hai mắt mình đã thay đổi.
"Tại sao..." Hắn quay sang nói với con rồng "Rõ ràng màu mắt của tôi không như thế này."
Kiếp trước hắn cũng có mắt đỏ nhưng đó là sau khi xé rách linh hồn.
"Đúng thế, nhưng tóc cậu vẫn đen mà, chỉ có mắt biến thành màu đỏ thôi. Còn sống là tốt rồi, cần gì để ý những chuyện đấy."
Tom không phản biện vì con rồng nói đúng, mình suýt nữa đã chết. Cảm giác trực chờ với cái chết không phải là điều dễ chịu, đó cũng là lý do kiếp trước hắn tìm tới Trường sinh linh giá để thoát khỏi tử vong. Tom cúi đầu nhìn cái lọ trống rỗng suy tư một lúc "Ngài nên dọn lại nơi này."
"Vàng bạc và các món đồ phép thuật không nên để cùng nhau. Nếu không việc như thế sẽ xảy ra lần nữa nếu có người tới đây."
"Này nhóc, đừng có dạy ta phải làm gì!" Cự long gào thét , "Hang của ta không cần cậu lo! Hơn nữa..." Nó đột nhiên thở dài, "Có thể sau này chẳng ai đến đây nữa đâu, nói không chừng một ngày nào đó ta có thể ngủ say vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại."
Sinh vật càng mạnh chúng lại càng cô đơn. Tom nhìn con rồng như thấy lại bản thân mình trước kia. "Vậy thứ này là gì?" Tom lắc lắc cái lọ trước mũi con rồng.
"Là đồ tốt." Con rồng uất ức trả lời, "Nó là thứ quý giá nhất của ta đấy, chiếc lọ ấy đựng máu của cha mẹ Merlin."
Tom nhíu mày kinh ngạc, cha mẹ Merlin, chẳng trách tại sao hai người kia lại nhắc đến Luna và ác quỷ. Nhưng lõi phép thuật ấy rất mạnh, tại sao tới giờ hắn vẫn may mắn sống sót mà không bị nổ tung.
"Chắc do thời gian nên phép thuật giảm bớt...nhưng sao hồi đó ta lại ăn trộm thứ này nhỉ? Thật kì lạ." Con rồng tự nói với bản thân mình.
Tom Riddle cũng không quan tâm đến chuyện ấy nữa. Hắn bước ra khỏi hang rồng, nhìn chiếc lọ trong tay không ngừng đặt ra nhiều câu hỏi.
Đợi đến lúc cảm thấy xung quanh im ắng quá mức, hắn mới phát hiện mình đã quay lại cái hồ kia, dưới ánh trăng hắn có thể cảm nhận thấy lõi phép thuật trong cơ thể mình đang bạo động.
Lời người biên tập: chương này có rất nhiều chỗ tác giả viết theo hướng phương đông nên mình sửa lại một vài cụm từ cho thích hợp với bối cảnh. Ngoài ra theo như mình đọc từ bản gốc tiếng trung thì tác giả viết cha mẹ Merlin là thần mặt trăng và ác quỷ (mình xin nói rõ là thông tin trên chưa được ai kiểm chứng nên đừng tin nhé). Và thân phận của hai người nói chuyện trong đầu Tom, mình cũng chưa biết là ai luôn, do mình đọc bộ này chắc cũng cách đây năm rồi, không nhớ rõ hết toàn bộ chi tiết. Xin cảm ơn
..