Edit: Thanh Thảo
Một hồi làm tình kết thúc, trong ánh đèn cam vàng, Nại Triết quay đầu nhìn Phương Hoằng Lâm. Hắn còn đang thở hổn hển, khuôn mặt có chút lạnh lùng ngày thường giờ đây phủ một tầng đỏ ửng, thân thể trần trụi, thon dài cân đối, ngoài hậu huyệt ra thì toàn thân dường như cũng không để lại dấu vết gì.
Đây là yêu cầu bắt buộc từ hắn.
Nại Triết ngồi dậy, châm điếu thuốc. Phương Hoằng Lâm mở to mắt, nhào lại hôn môi anh rồi xuống cằm, cổ, trước ngực. Nại Triết đẩy hắn ra, nhét điếu thuốc vào miệng hắn, cho hắn hút một hơi, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt say mê, không nhịn được mà cong cong đôi mắt.
“Vừa lòng không?” Anh hỏi.
Phương Hoằng Lâm híp đôi mắt hẹp dài lại nhìn anh, phun ra một hơi khói lên mặt anh, giọng khàn khàn gợi cảm mê người: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Người đàn ông này có một vẻ ngoài xuất sắc, đôi khi đến cả Nại Triết cũng sẽ bị hắn mê hoặc, quên mất con người thật của hắn. Hai người lại hôn nhau trong chốc lát, một điếu thuốc ở giữa môi hai người, cuối cùng cũng cháy hết. Nại Triết làm vẻ như đang hỏi bừa: “Người ban ngày xuất hiện ở siêu thị với cậu là vợ cậu?”
Anh vừa nói ra câu nói kia, rõ ràng cảm giác thân thể Phương Hoằng Lâm cứng ngắt một chút, sau đó vẻ mặt hiện ra vẻ lạnh lùng ngay tức khắc, trầm giọng nói: “Đây không phải chuyện anh nên hỏi.”
Đúng thật, đây không phải chuyện tình nhân bị bao dưỡng nên hỏi.
Nại Triết hiểu rõ ý của hắn, nở nụ cười, kéo cằm của hắn rồi mạnh mẽ hôn lên, tay cũng sờ soạng trên người hắn. Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc hai người đã nặng lên lần nữa, Nại Triết kéo một chân của hắn, mạnh mẽ tiến vào cơ thể hắn.
Thật ra anh rất hiếm khi đi siêu thị, chỉ là hôm nay xem một video nấu ăn, nổi hứng, nên mang khẩu trang đi mua nguyên liệu. Đang đứng trước tủ lạnh do dự có nên mua hộp kem không, thì nhìn thấy Phương Hoằng Lâm và một người con gái nhỏ xinh đẩy xe mua sắm đi tới.
Cô gái có một gương mặt rõ ràng, diễm lệ không phù hợp với dáng người, đi chung với Phương Hoằng Lâm cũng đúng là trai tài gái sắc, hấp dẫn không ít ánh mắt. Phương Hoằng Lâm tuấn tú, mang một bộ mắt kính văn nhã, biểu tình lạnh lùng quanh năm không đổi, dáng người thon dài, ăn mặc rất nghiêm trang, đẹp nhưng vô cùng có cảm giác xa cách. Cô gái kia dừng cách chỗ Nại Triết không xa, có vẻ như đang phân vân nên mua loại sữa chua nào. Lúc cô ấy đang chọn sữa chua, Phương Hoằng Lâm và Nại Triết nhìn nhau.
Con người quá quen thuộc, dù có mang khẩu trang cũng có thể nhận ra.
Trong mắt Phương Hoằng Lâm toàn là hơi lạnh, Nại Triết biết tính tình bá đạo và không nể mặt người khác của hắn, chỉ cong cong đôi mắt nhìn hắn, buông hộp kem trong tay, đi ra chỗ xa.
Ân oán tình thù giữa con nhà giàu, tóm lại anh không muốn tham dự, cũng tham dự không được, cầm tiền của kim chủ, điều có thể làm chính là dốc sức ở trên giường nhiều một chút. Thời gian sớm đã bào mòn tất cả nhuệ khí vốn có của Nại Triết, khiến anh không thể không nằm yên tùy thuộc cho số phận.
Với lại, Phương Hoằng Lâm đối xử với anh thật ra cũng không tệ.
Vất vả một đêm, lúc ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào mí mắt Nại Triết, bên cạnh đã không còn bóng người từ lâu. Nhà tư bản quả nhiên bận bịu, có điều hắn đi rồi Nại Triết liền tự do, mở điện thoại lên, quả nhiên có tin nhắn báo tài khoản lại có thêm một khoản thù lao lớn. Anh lại vui vẻ lên, lúc bị bao dưỡng Phương Hoằng Lâm đã cho anh một khoản tiền lớn, sau đó mỗi lần yêu cầu anh hầu hạ xong còn cho thêm một số nữa, đúng là ra tay hào phóng, không uổng phí đêm qua anh ra sức như vậy.
Thời gian Phương Hoằng Lâm đến chỗ anh không cố định, nhưng lần nào cũng vậy, hôm nay đến, ngày hôm sau sẽ không ở lại. Nhân dịp này, Nại Triết có thể đến bệnh viện thăm em gái. Cách lần thăm trước đã hai tuần. Phương Hoằng Lâm, cái tên đàn ông đáng ghê tởm, lúc ký hợp đồng nói với anh, bất kỳ lúc nào, chỉ cần hắn đến, Nại Triết đều bắt buộc có mặt ở nhà. Đây là coi anh thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sắt rồi. Có điều lúc ấy bệnh tình em gái anh không cho phép anh có quá nhiều tự hỏi, đáp ứng một cách vui vẻ dứt khoát. Cho đến sau này, anh thăm dò ra quy luật này của Phương Hoằng Lâm, mới xem như có thời gian tự do thăm em gái.
Em gái anh vốn có một mái tóc dài đen nhánh giờ đã rụng hết, nó nằm trên giường, mang máy thở, thân thể gầy như trang giấy, khuôn mặt thanh tú tái nhợt. Nại Triết đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn nó thông qua cửa kính, nắm tay nắm chặt, thân thể run nhè nhẹ.
“Nó…… còn có thể sống bao lâu?”
“Chuyện này phải xem ý chí bản thân người bệnh, cô ấy có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích, chúng ta tin tưởng cô ấy có thể tạo thêm nhiều kỳ tích.”
Rõ ràng đây là lời an ủi, Nại Triết gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa ra. Anh bước đến từ từ, mỗi một bước, trong lòng lại nặng thêm một phần. Đây là người thân còn sót lại trên đời này của anh, bây giờ cũng chỉ thiếu chút nữa sẽ rời xa anh. Phương Hoằng Lâm giúp anh tìm bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, ở phòng bệnh tốt nhất, lại cũng chỉ là níu kéo lấy em gái anh, không đến mức khiến nó ngã xuống.
Bây giờ cũng không biết còn có thể níu kéo được bao lâu.
Nó cũng mới hơn hai mươi tuổi, cái tuổi tươi đẹp như hoa, phần lớn thời gian lại đều hôn mê trong phòng bệnh. Trước kia nó còn có thể mỉm cười ở sân trường, bây giờ nó không thể làm được bất cứ điều gì. Sống rất thống khổ, Nại Triết biết, em gái có thể cố gắng đến bây giờ, tất cả cũng vì không an tâm anh.
Ngồi ở phòng bệnh nguyên một buổi sáng, cho đến khi anh rời đi, em gái anh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngẩn ngơ ra bệnh viện, anh cảm thấy trong lòng thật nặng nề, bên ngoài ánh mặt trời gay gắt chiếu lên người, chỉ làm anh cảm thấy lạnh. Từ lúc em gái bệnh, anh luôn nghĩ, nếu người bị ung thư là anh thì tốt rồi, anh đã hơn ba mươi tuổi, sống đủ lâu, chết cũng không tiếc. Nhưng em gái nhỏ hơn anh nhiều như vậy, như nụ hoa mới nở, tại sao người lại bị tàn phá đến không ra hình người chính là nó?
Đi tới đi tới, anh đột nhiên cảm thấy một sức mạnh kéo mình về phía sau, năm giác quan chớp mắt trở về, anh nghe thấy một tiếng còi ô tô thật dài thật lớn bên tai, người con trai kéo chặt cổ tay anh nói có chút thở không ra hơi: “Anh không muốn sống nữa à?!”
Anh mới phát hiện mình đang ở trên đường cái.
Đại nạn không chết, anh vừa đưa mắt lên nhìn, lại có hơi ngạc nhiên.
Dáng vẻ cậu con trai anh tuấn sắc bén, tóc đen không chút cẩu thả gọn ở sau đầu, dáng người đĩnh bạt, ăn mặc vừa nhìn đã biết ngay là đồ tây giá trị đắt tiền, tức giận và hoảng hốt trong đôi mắt đen còn chưa tan. Cậu ta nói: “Nếu không phải em thấy anh, anh đã chết rồi biết không?”
Nại Triết xấu hổ mà đẩy cánh tay đang nắm chặt tay mình của cậu ta ra, nhỏ giọng gọi: “Ân tổng.”
Người thừa kế tuổi trẻ tài cao của tập đoàn Ân thị, người tình trong mộng của vô số thiếu nữ, là bạn trai không biết thứ mấy của anh – Ân Duệ Sâm.
Lúc Nại Triết quen với cậu ta, cậu ta vẫn là bạn cùng trường với em anh, một học sinh cấp con nhà giàu. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, Nại Triết làm người thứ ba, tình nhân của người khác, cậu ta thì là người thừa kế trẻ tuổi nhất của Ân thị, đúng là tương phản…… Nại Triết xấu hổ đến đỏ lỗ tai, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống. Anh chỉ muốn chạy đi cho nhanh, vì thế trước lúc Ân Duệ Sâm định nói gì đó nữa mà xen lời cậu: “Cảm ơn Ân tổng, hôm nay tôi còn có việc gấp, tôi đi trước!”
Anh xoay người vội vàng rời khỏi đến cả không thèm nhìn đường, cũng tự động bỏ mặc Ân Duệ Sâm kêu anh đứng lại.
Đi đến lúc anh cảm thấy cách người này cũng đủ xa, lúc này mới dừng lại. Anh chạy hướng khác hướng về nhà, giờ cũng không biết mình ở đâu, mở điện thoại, lại thấy Phương Hoằng Lâm nhắn tin cho anh.
Anh có số điện thoại của Phương Hoằng Lâm, nhưng họ rất ít khi nói chuyện phiếm. Lúc mới bị bao dưỡng, anh thường xuyên chạm vào điểm giới hạn của Phương Hoằng Lâm, bởi vì luôn quên mất mình là tình nhân của hắn, nên ra ngoài lâu quên không trở về, Phương Hoằng Lâm liền sẽ gọi điện thoại cho anh, nhắn tin. Đến khi anh vội vàng trở về, chào đón anh tuyệt đối là một gương mặt băng tỏa ra khí lạnh, ngoài bị trừ tiền, còn phải bị nhốt lại mấy ngày. Mới đầu anh còn không biết sao Phương Hoằng Lâm luôn đúng dịp anh đi ra ngoài quên trở về mà đến tìm anh, sau anh mới hiểu ra, từng cử chỉ hành động của anh đều nằm dưới mí mắt Phương Hoằng Lâm.
Có thể được người bận rộn còn dành thời gian chú ý đến anh, không biết có phải là vinh hạnh của anh không.
Nhưng trước đây, người này đối với chuyện mình thăm em gái luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, hôm nay lại phát điên cái gì?
Phương: “Anh ở đâu?”
Nại Triết nhanh chóng trả lời tin nhắn của hắn, chỉ một lát, bên kia đã trả lời lại, như đang chờ tin nhắn của anh vậy, làm trong lòng Nại Triết có chút thấp thỏm.
“Phương……” Anh mới vừa mở miệng, nhớ lại lần trước Phương Hoằng Lâm yêu cầu anh không được gọi Phương tổng, anh lại nhanh chóng thay đổi cách xưng hô: “Hoằng Lâm…… Tôi chỉ đến thăm nó, không có làm gì khác.”
Đầu dây bên kia, Phương Hoằng Lâm trầm mặc trong chốc lát, mới không rõ vui giận mà hỏi: “Có phải anh đã quên hôm nay là ngày mấy?”
Cái này…… Nại Triết nhíu mày, nhìn chung quanh bốn phía một lượt, nhìn thấy một cửa hàng bánh kem bày hoa hồng, còn có một tấm biển viết rằng: Lễ Tình Nhân giá đặc biệt, tất cả bánh kem giảm giá %!
Lễ Tình Nhân? Nại Triết bừng tỉnh hiểu ra, nhắc lại Phương Hoằng Lâm thật là một kim chủ kỳ lạ, rõ ràng nụ cười gương mặt không thấy được mấy lần, nhưng lễ Tình Nhân hằng năm đều nhất định cùng anh bên nhau. Nại Triết ra vẻ bình tĩnh: “Tôi ra đây nhìn xem có quà gì hợp với cậu hay không, nhưng mà chọn không được cái nào. Lễ Tình Nhân vui vẻ!”
Phương Hoằng Lâm ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, dường như có phần bất đắc dĩ, nói với anh: “Tôi bảo người đến đón anh, phát định vị cho tôi đi.”