Mấy hôm nay Ân Duệ Sâm không đến tìm hắn, nhưng không ngày nào không nhắn tin chào buổi sáng hắn. Nại Triết nhớ đến dáng vẻ bận đến không có thời gian ngủ của Phương Hoằng Lâm, chắc Ân Duệ Sâm cũng không rảnh hơn Phương Hoằng Lâm bao nhiêu.
Có thời gian, hắn liền tìm xem mấy phòng. Chỗ Ân Duệ Sâm gửi cho hắn tốt thì có tốt thật, nhưng Nại Triết vẫn cảm thấy đó là chỗ của cậu, tiền thuê nhà lại do cậu trả, vào đó ở cứ như nợ ân tình người khác. Hắn vẫn nên tự tìm chỗ tốt hơn. Hắn mất mấy ngày tìm được căn phòng ưng ý, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ, nhờ ông gửi lời cho em gái hắn, hắn mua nhiều món nó thích lắm, ngày mai sẽ đến thăm nó. Bác sĩ biết hắn đã nghĩ thông suốt, cũng không nói thêm gì nữa.
Khi Nại Triết xách một túi đồ ăn lớn đến, tinh thần em gái hắn tốt hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt sáng tỏ, ngay cả sắc mặt cũng hào hào hơn trước nhiều. Cô ngồi trên giường, thấy Nại Triết vào, vươn tay cười tươi với hắn: “Anh hai!”
Nại Triết bỏ túi đồ ăn xuống, ôm lấy cô, gương mặt tươi cười. Hôm nay không nói mấy chuyện không vui, họ đều phải vui vẻ.
Bác sĩ nhìn họ, ôn hòa nói với Ngọc Nhiên: “Hôm nay không cần theo quy định nữa, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì cũng được.”
Ngọc nhiên hô “Yeeh!” một tiếng, thấy bác sĩ ra ngoài rồi, vội vàng không chờ nổi hỏi Nại Triết: “Có đùi gà không?”
“Tất nhiên là có rồi.” Nại Triết mở túi ra, lấy một cái hộp mở ra. Trong hộp là hai cái đùi gà thơm lừng, khiến Ngọc Nhiên nhìn chằm chằm vào nó.
Không biết có phải khiếp trước cô có thù với gà không mà cô cực kỳ thích ăn thịt gà, ăn hoài không ngán. Nhưng từ khi bị bệnh cô phải ăn kiêng, e là đã quên mất đùi gà có vị thế nào.
Ngọc Nhiên cắn một mồm to, nhai rất lâu, mùi vị rất ngon, nhưng cô lại không nuốt nổi. Nại Triết lấy một cái hộp nhỏ hứng đùi gà cô phun ra, nói với cô: “Ăn từ từ, còn nhiều món chưa ăn hết nè.”
Ngọc Nhiên dường như không quan tâm, cắn thêm một cái, nhìn Nại Triết cười thỏa mãn. Những thứ Nại Triết mang đến, cô đều nếm thử. Mấy năm rồi không ăn nhiều món ngon như vậy, cô rất vui. Ăn xong rồi, Nại Triết hỏi cô: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
“Được hả?” Đôi mắt Ngọc nhiên càng sáng, nhìn Nại Triết đầy chờ mong.
“Hôm nay em muốn gì cũng được.” Nại Triết đẩy một chiếc xe lăn đến, cẩn thận ôm cô lên đó, nói: “Trời đẹp lắm, không phơi nắng sao được?”
Hắn đẩy Ngọc Nhiên ra ngoài. Những tia nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người, Ngọc Nhiên nhắm mắt lại ngửa mặt lên cười. Không khí ngoài trời rất dễ nghe, gió rất nhẹ, ngay cả âm thanh ồn ào của mọi người cũng thân thiết siết bao. Nại Triết đẩy cô ra ngoài, gần bệnh viện có một vườn cây, trong vườn có lối đi bằng gạch đỏ, còn có đình hóng gió, hành lang, những viên đá cuội bao quanh khối đá lớn. Ngọc Nhiên nhìn đâu cũng thấy tò mò. Ở đây thường xuyên có những đôi tình nhân thân mật, Ngọc Nhiên và Nại Triết cũng gặp mấy đôi. Ngọc Nhiên như nghĩ tới chuyện gì, hỏi: “Người tốt bụng giúp anh đã anh kể với em trông thế nào? Cho em gặp được không?”
Nại Triết ngây người một lúc mới nhớ ra lúc em gái được an bày đến phòng bệnh tốt nhất, hắn có nói với em gái là hắn gặp một người tốt bụng. Người đó tìm cho hắn một công việc tốt, còn nhờ người quen giúp em gái chữa bệnh.
Hiển nhiên, người tốt bụng này là kim chủ của hắn – Phương Hoằng Lâm.
Nại Triết lấy điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng mà Phương Hoằng Lâm gửi đến còn dừng lại ở ngày Lễ Tình Nhân hôm đó. Hắn lướt bộ sưu tập ảnh, lướt đến tấm ảnh chụp Phương Hoằng Lâm ở phòng làm việc. Hắn đeo mắt kính, vẻ mặt chăm chú, mái tóc nâu mềm mượt rũ trên trán. Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên mặt hắn, khiến gương mặt ấy càng thêm vẻ đẹp trai.
Nại Triết đưa điện thoại ra trước mặt em gái, nói: “Cậu ấy bận lắm, làm sao có thời giờ đến gặp em. Có điều anh có thể cho em xem mặt cậu ấy.”
Hôm đó, hiếm khi Phương Hoằng Lâm mặc đồ không trông ra nét già dặn, áo hoodie đỏ phối với quần vận động đen rất có nét một giáo viên đại học. Nại Triết rất thích nên đã dựa lên kệ sách kế bên chụp một tấm hình cho hắn.
“Ô đẹp trai quá!” Ngọc Nhiên lấy điện thoại qua, híp mắt nói: “Em còn tưởng người đó lớn tuổi rồi, không ngờ lại trẻ như vậy!”
Nại Triết nói: “ tuổi, đúng là tuổi trung niên.”
“Anh còn lớn tuổi hơn anh ấy, vậy không phải anh là ông già sao?” Ngọc Nhiên chọc hắn một câu, tiếp tục thưởng thức tấm hình đẹp trai của Phương Hoằng Lâm. Vẻ mặt làm việc nghiêm túc của Phương Hoằng Lâm che dấu vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại tăng thêm phần hấp dẫn. Ngọc Nhiên chợt hỏi: “Sao anh ấy lại giúp anh? Anh ấy thích anh ư?”
Nại Triết nghe cô hỏi giật mình ho một cái, nhưng nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, vẫn không kể sự thật đau lòng của mình cho cô biết, hắn nghĩ, hãy để Phương Hoằng Lâm lưu lại một ấn tượng tốt đẹp với em gái đi.
“Cậu ta có vợ rồi.” Nại Triết lấy điện thoại lại, nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của cô, cười hỏi: “Em mong anh với cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Vừa đẹp trai, vừa có tiền, còn đối xử tốt với anh. Em mà không bị bệnh, anh ta cũng chưa kết hôn, em chắc chắn sẽ đến nói tốt về anh trước mặt anh ta, không nói anh đào hoa đâu…” Ngọc Nhiên nhìn anh mình một cái, cảm thấy anh mình đúng là không có phúc phận, rồi nói: “Nếu không sao ánh mắt anh lại kém như vậy, không đi tìm bạn trai ưu tú giống anh ấy đi.”
Nại Triết cảm thấy dường như cô lại trở về cô bé miệng mồm lanh lợi hồi cấp ba, chọc hắn nghẹn lời mới thôi. Hắn đành phải đầu hàng mà nói: “Rồi rồi rồi, ánh mắt anh kém, ánh mắt anh kém được chưa…”
Vườn cây này không lớn lắm, nhưng trong đó có rất nhiều đường vòng quanh, cây cột hành lang còn bị dây leo gì đó không rõ tên quấn lấy, che không gian bên trong rất râm mát. Hai anh em đi hồi lâu, nói rất nhiều chuyện. Mãi đến khi cuối cùng Nại Triết thấy em gái mệt mỏi cố gắng nhướng đôi mắt, mới hỏi cô: “Mệt rồi hả?”
Ngọc Nhiên yếu ớt gật đầu, cười, nói nhỏ: “Anh hai, anh cõng em về được không?”
Nại Triết không thể không đồng ý, hắn ngồi xổm xuống, cõng em gái nhẹ tênh, nghe cô còn cố sức nói chuyện.
“Lúc ba mẹ mới mất, anh hay cõng em như thế này nè… Sau đó, em lớn hơn thì anh không còn cõng em nữa…”
Nại Triết ừ một tiếng, cố gắng ngắn chóp mũi không chua xót, hỏi một cách nhẹ nhàng: “Vậy cảm giác bây giờ còn giống ngày xưa không?”
Ngọc Nhiên dụi mặt lên vai hắn, nhìn lên những đám mây trắng trên trời, cố gắng để mí mắt không sụp xuống, nói: “Giống… Anh vẫn… cao như vậy… Cõng em… luôn rất nhẹ nhàng…”
Tay cô vô lực thõng xuống, Nại Triết cảm thấy mình cõng thứ nặng nhất trên đời, đè hắn đến một bước cũng khó đi.
[ Lời tác giả: ]
Em gái chưa biết sự thật: Người tốt bụng đó thật tốt, đáng tiếc đã kết hôn, bằng không thật muốn để anh ấy và anh hai mình bên nhau.
Em gái sau khi biết sự thật: Phương Hoằng Lâm, đại đao của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh muốn chết như thế nào?