An Khánh năm thứ , ở trên cổng thành cao ngất Tống Mạn Vũ một thân y phục đen tuyền như hòa lẫn vào ban đêm giương mắt nhìn về hai người cưỡi chung một ngựa dần cách xa cổng thành chạy theo tiếng gọi của tự do, của lý tưởng.
Hắn mặt không mang bao nhiêu cảm xúc chỉ lẳng lặng đứng đó làm người khác nhìn vào không phán đoán được tâm tình đế vương.
“ Hạ thần Lễ bộ Thị Lang, bái kiến hoàng thượng” chợt một giọng nói thanh thanh vang lên phía sau, Tống Mạn Vũ lúc này mới thu hồi tầm mắt quay lại nhìn người mới xưng này.
Hắn đánh giá người trước mặt trong trí nhớ cũng có chút ấn tượng, là thí sinh đậu trong top người chỉ còn thiếu một vài điểm nữa sẽ trở thành Thám Hoa, trước đó làm một chức nhỏ trong cung lại phấn đấu năm liền trở thành Lễ bộ Thị Lang.
Tống Mạn Vũ gật đầu:” Miễn lễ”
Diệp Gia cũng không nghĩ đến đêm hôm khuya khoắc muốn ra đường mua chút vịt quay về ăn bữa khuya lại gặp được bóng dáng của hoàng thượng đứng trên tường thành.
Dù là trong đêm nhưng dẫu sao Tống Mạn Vũ luôn tỏ ra một loại khí chất mà y vừa nhìn vào đã nhận ra, xuất phát từ tò mò y bị chấp mạch liền đi đến tường thành bái kiến hắn.
Hiện tại y có chút hối hận, không biết mở lời như thế nào chỉ có thể ngậm miệng đứng một bên.
Tống Mạn Vũ cũng không đòi hỏi y phải nói chuyện cùng mình, một lần nữa hắn xoay người về phía ngoài thành, hắn nói:” Ở trong cung không tốt sao? Có kẻ hầu người hạ, muốn gì được đó tốt hơn lang bạc bên ngoài”, hắn nói như một sự tường thuật không biết là nói cho chính mình hay là trò chuyện cùng Diệp Gia.
“ Hoàng thượng nói phải” Diệp Gia cũng chỉ có thể châm chước nói hùa theo.
“ Trẫm hứa với y sẽ chỉ có một mình y, mãi mãi sẽ không phụ bạc, như vậy là sai sao?”
“ Hoàng thượng nói phải”
“ Chẳng lẽ một bậc quân vương như trẫm không sánh được với một kẻ giang hồ hay sao?”
“ Là họ không có mắt nhìn người”
“ Diệp ái khanh, hai ngày sao là ngày đại hôn của trẫm, nhưng y đã rời đi mất rồi” hắn đột nhiên quay lại nhìn Diệp Gia, giọng nói có vài phần ủy khuất.
Diệp Gia gãy đầu:” Cái này…”
“ Ngươi nghĩ hai ngày này trẫm chọn đại một người để thành thân liệu còn kịp không?”
Không phải việc xóa bỏ lệnh đã ban, như vậy còn gì là lời nói của quân thượng, chỉ còn cách tìm người thay thế nào vị trí Thượng Quân này.
Diệp Gia cân nhắc rồi nói:” Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn muốn chọn ai người đó đều cam tâm tình nguyện”
“ Như vậy sao? Nếu như ái khanh nói ai cũng cũng nguyện ý vậy ta đã chọn được người rồi”
“ A?” Diệp Gia bị hắn làm cho hoang mang, nhanh như vậy, là người nào vậy a?
“ Ái khanh trở về đi, đến lúc đó không được chối từ” Tống Mạn Vũ nhìn Diệp Gia khẽ cười rồi lướt qua người y trở về hoàng cung.
Diệp Gia có chút mơ hồ không còn tâm trạng để mua vịt quay nữa đành về phủ của chính mình.
Chỉ là vừa mới sáng sớm đã có người trong cung đến gõ cửa phủ, Diệp Gia chưa hiểu chuyện gì thì thánh chỉ cầu hôn mang đến, y chính thức trở thành Thượng Quân vào ngày mai.
Chỉ trong một ngày phủ của y đã loạn thành một đống, sáng sớm bị người trong cung lấy thước đo đạc y phục rồi lại vội vàng rời đi.
Người đến cũng có chút khó hiểu, ý tứ muốn lập một nam nhân lên làm Thượng Quân đã ban ra từ trước nhưng hoàng thượng không có lệnh bọn họ cũng không dám cắt may y phục.
Đến khi gần sát giờ người mới cho họ đến phủ của vị Lễ bộ Thị Lang này, xem ra Thượng Quân sẽ là người này, thời gian gấp rút họ phải nhanh chóng hoàn thành y phục thành thân này.
Ngày hôm nay Diệp Gia được miễn vào triều ở nhà nhìn hết người này đến người khác ra ra vào vào, lại mang cả đống rương đồ cưới khiến y càng thêm khó hiểu, từ khi nào nhà y nhộn nhịp đến như vậy?
Lại thêm ngày hôm sau, trời chưa sáng y đã bị đánh thức bởi hỉ nương, y phục cũng đã mang đến tối hôm qua, mặc vào quả là vừa vặn.
Dù y có chậm hiểu đến đâu thì đến lúc này cũng đã nhận ra, mình sắp bị gả đi, hỉ nương còn muốn trang điểm cho y một chút nhưng y lại không đồng ý, cuối cùng chỉ trùm khăn voan đỏ trên đầu chờ người đến rước.
Chiên trống từ xa đã nghe thấy, đến khi lại gần lại càng ồn ào náo nhiệt, xem ra là một đoàn người rất lớn.
Hỉ nương mang Diệp Gia ra đến đại sảnh bái lại thân nhân, phụ thân của y cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ mới ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã có một đống người bu xung quanh lại còn đang ở phủ của Diệp Gia, họ thay y phục cho ông rồi mang ông đến đây..