Hắn nhìn bầu trời rồi nói với cậu:” Em mau trở về đi”
“ Còn huynh” y cảm nhận được hắn đang có chút nóng vội.
“ Ta ở lại xem một chút”
Diệp Gia dù muốn ở lại nhưng chính mình cũng không biết giúp như thế nào, cái bao đất cát đó y không chắc mình ôm được nên chỉ có thể thở dài rời đi, nhưng trước đó y vẫn nói:” Huynh cẩn thận”
Hắn gật đầu rồi xoay người trợ giúp nhóm người dân một tay, y liền dùng xe ngựa của hắn trở về khách điếm.
Mưa ngày một nặng hạt, ở trong phòng y không khỏi cũng có chút lo lắng, không biết là lo lắng về việc có xuất hiện lũ hay không hay là lo lắng cho người nào đó.
Bất chợt phía dưới lầu trở nên ồn ào, Tiểu Cẩn dù không nhận được lệnh nhưng vẫn đi ra nghe ngóng, đến khi trở vào sắc mặt của cậu có chút khó coi.
“ Có chuyện gì vậy?” y hỏi.
Tiểu Cẩn gãy đầu:” Lũ đến rồi”
Lũ nói đến là đến, nước sông dâng cao, gió gào thét mưa nặng hạt, từng con sóng vỗ vào bờ đê rào rào, mặc dù đã củng cố trước đó nhưng không hoàn toàn, lại thêm có vẻ cơn lũ này tích lũy đã vài năm nên lần này là cơn lũ lớn nhất trong năm gần đây.
Một phần đê không chịu được sóng dữ đã bị đổ ngã nước tràn vào bên trong, mọi người nhanh chóng lắp nó lại nhưng những nơi khác cũng đã trụ không được.
Nước sông cứ thế tràn vào ngày một dữ dội, chỉ trong chốc lát nước đã ngập đến đầu gối.
Tống Mạn Vũ nhíu mày, hắn quả thật không suy nghĩ thấu đáo, nếu đã biết Tứ đệ khai man thì làm sao tin được thời gian xuất hiện lũ trên tấu sớ kia chứ! Lũ đã xảy ra trước thời điểm được báo cáo lên, quả thật là một lũ ngu xuẩn!
Những nhà dân gần bãi đê nhanh chóng không trụ được bị nước lũ cuốn trôi, cánh đồng hoa màu mấy năm nay tích góp cũng ngập úng người dân không kịp chuẩn bị liền trở nên lúng túng, nhưng dẫu sau cũng đã có kinh nghiệm liền rất nhanh bắt kịp được.
Chỉ có điều lúa gạo trong nhà không kịp dời lên đã bị ngập đến hỏng, lương thực trong nhà không còn được bao nhiêu.
Diệp Gia lúc này mới biết số lương thực mà hắn thu mua là dùng cho việc gì, hắn cũng cho người nói với y rằng y muốn làm gì đều được.
Y cũng không biết mình nên làm gì chỉ còn cách phát cháo miễn phí cho người dân.
Nơi phát cháo được dựng tạm ở nơi người dân được sơ tán, vì Trấn Thủy có khá nhiều hộ dân không đủ ăn đủ mặc, lại thêm bão lũ chỉ đành bỏ nhà cửa ngập nước vào nơi sơ tán mà huyện lệnh đã xây dựng trước đó.
Hàng người xếp hàng lấy cháo nối đuôi nhau không dứt, nhóm người phát cháo cũng không ngơi tay hết người này đến người kia phát cháo.
Diệp Gia nhìn bầu trời không có dấu hiệu tạnh mưa lại nhìn dòng người đội mưa đứng bên ngoài xếp hàng trong lòng có chút không rõ tư vị.
Y là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nên có chút ngỡ ngàng, bất giác trong tầm mắt y nhìn thấy một gã nam nhân to lớn đang xô đẩy một vị lão nhân ốm yếu ra khỏi hàng.
Y nhíu mày bung dù bước ra màn mưa đi đến đỡ ông lão:” Ông không sao chứ?”, nói rồi lại ngước lên nhìn nam nhân to con kia:” Ngươi tại sao lại xô đẩy một ông lão đáng tuổi phụ thân ngươi như vậy?”
“ Hừ, lão đạp chân ta!” nam nhân không nghĩ là mình sai mà nói.
Y nhíu mày:” Chỉ có như vậy? Ngươi là người trẻ tuổi lại đi bắt nạt một lão nhân? Ngươi cũng nên nhìn một chút, nam nhân trong trấn, trong huyện đều đang ở bãi đê mà bảo vệ.
Còn ngươi một người khỏe mạnh lại ở đây xin cháo? Có đáng mặt làm nam nhân không?”
Nam nhân bị y mắng đến tức giận:” Ngươi đừng nghĩ ngươi mở nơi phát cháo liền muốn mắng ai liền mắng, có ngon ngươi cũng ra đó mà giúp đỡ!”
“ Vậy ngươi đừng nhận cháo!”
“ Bà nó, ngươi muốn gây sự!” nam nhân không nhịn được vươn tay đẩy y một cái thật mạnh nhưng giữa chừng lại bị một thứ gì đó đánh văng ta gã ra khiến tay gã đau điếng, y lại theo quán tính không tự chủ được lùi lại lại bị vấp hòn đá nhỏ dưới chân ngã ra sau.
Ô dù bị lăn ra đất ướt đẫm, mưa cũng tạt lên người y từng trận lạnh buốt, lão nhân thấy vậy vội hốt hoảng đỡ y dậy:” Cậu trai, con không sao chứ?”
Nhóm người phân phát chào bên trong cũng bị tình cảnh bên ngoài thu hút, Tiểu Cẩn đang đổ cháo cho một phụ nhân thấy thiếu gia nhà mình bị bắt nạt liền quăng cái giá mút cháo cho người đứng cạnh còn cậu tự mình hùng hổ chạy ra mắng:” Ngươi dám ức hiếp thiếu gia nhà ta?!”.