Một tuần trôi qua, tôi luôn nhòm ngó, dõi theo cô gái tên Vĩ Cầm đó. Tôi không biết cô ta làm nghề gì. Chỉ biết cô ta ở nhà suốt, không ra khỏi phòng, các loại nhạc cụ thì cứ liên tiếp gửi tới rồi đến loa, máy tính.
Rồi một hôm đẹp trời Vĩ Cầm lọ mọ xuống nhà. Tôi giáp mặt cô ta ở cầu thang. Ôi thần linh ơi!!!! Phát hoảng. Nhìn bộ dạng lúc này của cô ta không khác gì người thất nghiệp, vô công rồi nghề...
Tôi nhớ tới Linh Đan.... Vào cái Tết của mười năm trước, tôi tới nhà em cũng thấy em trong bộ dạng như vậy. Không thể nào...
- Nè đằng ấy. Bố anh đâu?
- Bố tôi đi ra ngoài với mẹ tôi rồi. Có chuyện gì sao?
- À tôi chỉ gửi tiền thuê phòng sáu tháng tới thôi. Nếu anh cầm được thì cầm dùm tôi nhé. Tổng cộng là hai tư triệu...
Tôi há hốc mồm nhìn Vĩ Cầm khi nghe tới con số kinh khủng ấy..
- Có sáu tháng mà hai tư triệu á? Việc của cô có xoay sở nổi không?
- Tôi là NEET...- Cô ta chẹp miệng, nói nhẹ như lông hồng
What???? Hẳn là NEET cơ đấy. Vụ này coi bộ không ổn. Chắc sắp tới cô ta sẽ cạp đất mà ăn mất. Tội nghiệp quá. Hầy...
[- Anh coi nè coi nè... Thằng này là NEET đấy. Hay quá ha..
- Bộ mai sau em định trở thành NEET à?
- Có thể lắm chứ... ]
Lại nữa. Hình ảnh của em lại ùa về trong tâm trí tôi. Những gì cô ta nói, hình dáng của cô ta đều gợi nhớ cho tôi hình ảnh của Linh Đan. Lúc mới gặp Vĩ Cầm tôi chỉ có cảm giác Vĩ Cầm chính là Linh Đan nhưng đến hôm nay mọi thứ đều chắc chắn.
Em ở đây, ở ngay trước mắt anh phải không Linh Đan. Em vẫn còn sống. Phải. Phải rồi. Em ở đây. Nhưng sao em không thừa nhận? Sao em không nói em là Linh Đan mà phải giả thành người khác. Em làm vậy với mục đích gì? Em có lợi gì trong việc này chứ....
- LINH ĐAN....- Tôi bất giác gọi tên em
- Anh gọi tôi à? Nhầm tên rồi nhé. Tôi là Vĩ Cầm. V-Ĩ C-Ầ-M. Ok?!- Cô ta chau mày, nhấn mạnh cái tên Vĩ Cầm rồi chạy lên phòng
Em làm vậy chỉ khiến anh đau thêm thôi... Nếu em không thừa nhận anh sẽ khiến cho em phải tự thú nhận mọi chuyện. Trước mặt anh, trước mặt gia đình em và trước mặt tất cả mọi người..
Vĩ Cầm lao đầu vào phòng. Căn phòng rộng rãi với tông màu kem vani. Nơi đây là nơi cô sáng tác, nơi cô có thể ở gần người ấy để lấp đầy nỗi nhớ nhung mà năm qua cô phải chịu đựng. Là nơi cô tìm sự thật về thân phận của mình, là nơi cô có thể quan sát kẻ đã khiến cô mất đi người cô kính trọng và trả thù... Có thể nó quá trẻ con, quá bình thường, quá nhạt nhẽo như những tình tiết trong một bộ phim nhưng kẻ giết người không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy. Mười năm qua, cô đã vạch ra kế hoạch, để trả thù và cố gắng không để bị tình cảm chi phối bản thân...
" Em cứ ngỡ sau sự việc mười năm trước anh sẽ dọn đi để tránh nhớ lại những kí ức về em nhưng em đã lầm. Anh vẫn ở đây...
Những lúc anh gọi em, bằng cái tên đó, em xúc động vô cùng, nước mắt như muốn trào ra, em chỉ muốn chạy tới, ôm anh thật chặt, nói cho anh biết hết tất cả những cảm xúc mà em đang chất chứa trong lòng thôi. Anh à... Em chỉ muốn được như ngày xưa, được nũng nịu anh, được anh đưa đi chơi, ăn vặt, được khóc thoả thích trong lòng anh mỗi khi em buồn, được chia sẻ cảm giác khi cùng anh chơi game, cùng anh xem phim. Khoảng thời gian đó sao mà ấm áp hạnh phúc quá... "
Vĩ Cầm sống trong mớ suy nghĩ hỗn độn....
Cầm tờ giấy trắng trên tay, cô bắt đầu viết, viết những cảm xúc của cô bằng những nốt Đô, Rê, Mi, Fa,... Phải... Cô gửi cảm xúc của mình vào âm nhạc, gửi cảm xúc vào những tác phẩm mà cô viết nhưng không thể cất tiếng nói nên những cảm xúc ấy mà phải nhờ một người khác cất tiếng hộ... Bật chế độ ghi âm trong điện thoại, dùng cây Guitar Acoustic, cô vẽ lên trước mắt mình những giai điệu, những nỗi lòng của cô....
Khi anh gọi em...
Con tim em thặt lại...
Chúng ta thật gần mà cũng thật xa...
Làm sao có thể nói cho anh hiểu thấu cảm xúc của em...
Giai điệu nghe thật đớn đau làm sao... Đầu cô đau như búa bổ... Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực và yếu đuối khi sáng tác như vậy. Đau lắm... Mệt lắm... Nhưng cô chẳng thể tâm sự với ai cả....
Sống mũi cô cay cay... Một dòng nước lăn dài trên má...
Tôi cầm điện thoại, soạn nhanh một tin nhắn rồi dọn dẹp lại phòng....
Em sắp trở về với anh rồi...