Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

chương 34: vĩnh biệt nhé

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Hạ Bạch rũ mắt, liếc mắt nhìn tay Địch Thu Hạc nắm tới, lại liếc mắt nhìn đầu cúi thấp của anh, phát hiện tâm tình mình bình tĩnh ngoài ý muốn, bình tĩnh tới còn có thể chú ý tới loại chuyện đối phương có hai xoáy tóc.

Nghe nói trẻ con có hai xoáy tóc khá thông minh......

Cậu hoàn hồn, rút rút tay ra, không rút được, dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, từ dưới hướng lên, hảo hảo đánh giá một chút biểu tình đối phương, nói, "Không giải thích một chút?"

Địch Thu Hạc không nghĩ tới cậu sẽ ngồi xuống, bất ngờ không kịp đề phòng tiếp xúc tầm mắt cậu, lập tức giống như bị phỏng né tránh, chân khẩn trương khép lại với nhau, tay lại vẫn gắt gao túm lấy cậu, lỗ tai từ từ đỏ.

Đây là phản ứng quỷ gì? Giả ngu? Giả chết? Muốn dùng trầm mặc lừa gạt qua?

Hạ Bạch vươn một tay khác tách tay anh ra, lành lạnh hỏi, "Em gái manh JJ lớn?"

Tay Địch Thu Hạc liều chết không muốn bị tách ra cứng đờ.

"Xem ra thật sự là anh." Hạ Bạch thấy phản ứng này của anh, một chút ý nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng đối phương có thể là quen biết "Một con chim sinh vào mùa thu" tan biến, hung hăng quăng tay anh xuống, cười lạnh, "Bị mẹ kế bắt nạt? Nghĩ không thông muốn tự sát? Muốn rời nhà trốn đi?"

Thân thể Địch Thu Hạc cứng lại cứng, hai chân cong lên, dùng tư thế có chút "Thẹn thùng" nghiêng ở trên ghế salon, gẩy quần chỗ đầu gối, thanh âm sợ hãi thấp xuống, "Tôi có thể giải thích."

"Vậy anh giải thích." Hạ Bạch vứt di động xuống sàn nhà, ngoài cười nhưng trong không cười, "Dám gạt tôi nữa, tôi liền làm cho anh hôm qua ăn mì lạnh thế nào, hôm nay liền phun ra như thế!"

Địch Thu Hạc dùng dư quang thật nhanh quét một cái chân lộ ra ngoài quần và điện thoại đặt bên cạnh lúc cậu ngồi xuống, thân thể lửa nóng, nội tâm lạnh ngắt, tâm tình chấn động quá lớn, trực giác nhảy ra một câu, "Tôi muốn đi toilet."

Hạ Bạch: "......"

"Người có gấp." Anh giống như là tượng gỗ đột nhiên có linh hồn, nói chuyện cư nhiên lưu loát lên, còn lá gan lớn cùng Hạ Bạch liếc nhau một cái, nhanh chóng nói, "Lúc cảnh sát tra hỏi tội phạm, cũng sẽ để cho tội phạm giải quyết một chút vấn đề gấp."

"......" Nói thật có đạo lý, ha ha.

Hạ Bạch cười lạnh một tiếng.

Địch Thu Hạc bị cậu cười tới lại thật nhanh kinh sợ trở lại, linh hồn vừa mới có lại lần nữa đi phía Tây, thân thể giống như một đống thịt chết sụp xuống, cúi đầu, "Thật sự xin lỗi, tôi không phải là cố......" Không đúng, anh sau đó hình như vẫn luôn là cố ý trêu chọc tiểu cẩu tử...... Chột dạ.

Lời này nói đến một nửa Hạ Bạch lập tức minh bạch, rốt cục nhịn không được bộc phát, phẫn nộ nói, "Lên trên!"

Địch Thu Hạc quay đầu trừng to mắt nhìn cậu, giống như một đại bạch thỏ da cơ bắp chấn kinh.

Hạ Bạch nghiến răng, "Không phải nói gấp? Làm sao, cần tôi đỡ ngài đi vào, lại giúp ngài cởi dây lưng xuống?" Người hiện tại bị gạt rốt cuộc là ai, tại sao gạt người lại bày ra bộ mặt đáng thương bị bắt nạt? Mà cậu cái người bị lừa lại giống như là ác bá? Thế đạo này có còn công lý chính nghĩa nữa hay không?!

Địch Thu Hạc nhịn không được theo lời của cậu não bộ một chút bộ dạng đối phương giúp cởi dây lưng, mặt xoạt một cái hồng thấu, nhảy dựng lên vọt vào phòng rửa tay, ngượng ngùng bối rối đóng cửa lại.

Rầm!

Tiếng đóng cửa có chút vang.

Hạ Bạch dùng sức vỗ ghế salon, "Làm sao, anh cái tên lừa đảo này còn phát cáu!"

Cửa lại mở ra, sau đó bị một lần nữa nhẹ nhàng đóng lại.

Hạ Bạch: "......" Hình như càng tức giận!

Tiếng nước chảy truyền đến, Hạ Bạch hít sâu một hơi cố gắng đè xuống tức giận, dư quang quét tới điện thoại bên chân thuộc về Địch Thu Hạc, chưa từ bỏ ý định đứng dậy từ trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại của mình, gửi một tin nhắn wechat cho "Một con chim sinh vào mùa thu".

Ding dong.

Điện thoại Địch Thu Hạc vang lên.

Bùm bùm, dây thần kinh gọi là lý trí trong đầu cậu triệt để đứt lìa.

"Gà cay Địch ba tuổi!" Cậu gầm lên, bắt đầu thay quần áo.

Cái gì mà mẹ kế bắt nạt, cái gì mà rời nhà trốn đi, cái gì mà muốn tự sát...... Tất cả đều là giả dối! Gạt người! Còn du học Nhật Bản? À đúng, du học Nhật Bản, ông chủ nhiếp ảnh Hồng Khách kia không hổ là bạn tốt của ảnh đế, diễn anh trai quan tâm em gái tới lập luận sắc sảo! Thật là nhịn không được muốn vỗ vỗ tay cho hắn!

Nhét quần áo thay ra vào ba lô, cậu cầm lấy điện thoại, lật lật lại ghi chép tán gẫu với "Một con chim sinh vào mùa thu", càng lật càng giận, rốt cục nhịn không được chạy tới trước cửa phòng rửa tay, dùng sức đạp một cái vào cửa, quát lên, "Địch Thu Hạc anh đi ra ngoài, chúng ta đấu tay đôi!"

Địch Thu Hạc ở bên trong đang thay quần lót nghe vậy chân trượt một cái, thân thể trong nháy mắt mất thăng bằng.

Bùm bùm, rầm!

Sau đó là một tiếng kêu rên.

Hạ Bạch bị động tĩnh này khiến cho sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy tay nắm cửa mở cửa đi vào, vội la lên, "Tiếng gì vậy? Anh là sao...... rồi......"

Chỉ thấy Địch Thu Hạc hai chân mở rộng ra nằm nghiêng trong bồn tắm, trên người rơi mấy đồ tắm rửa, trong tay cầm một cái quần lót, hai chân và...... ừm...... đều trơn, bị một cái khăn tắm rớt xuống nửa che, cần lộ không lộ......

Địch Thu Hạc lập tức ngồi dậy kéo tấm khăn tắm.

"Ách......" Hạ Bạch lui về phía sau, ánh mắt bay tới bay lui, quan tâm nói, "Cái kia, anh không sao chứ...... Khụ, kỳ thực loại ham mê cởi quần đi tiểu này cũng không tính là quá mất mặt, thế giới rộng lớn không phải không có mà...... Mặc dù anh lừa tôi, tôi rất tức giận, nhưng anh yên tâm, phẩm hạnh căn bản làm người của tôi vẫn phải có, sẽ không tùy tiện tiết lộ đời tư của anh ra ngoài...... Gì nhể, anh, anh tiếp tục, từ từ làm, tôi, tôi ra ngoài trước."

Cậu vừa nói vừa lui, không chú ý tới một miếng xà phòng dùng tới chỉ còn lại một miếng nhỏ bên chân, cho nên......

"A!" Cậu kinh hô, chân trượt một cái, thân thể mất thăng bằng, hai tay trực giác quơ lấy thứ gì đó, vừa vặn khăn tắm bên tay, cho nên kéo một cái......

Ầm, cột treo khăn tắm cư nhiên bị cậu kéo xuống một cái, vừa vặn đập vào trên đầu Địch Thu Hạc lúc nghe được tiếng kinh hô của cậu đứng dậy định xem xét tình huống.

Cuối cùng Hạ Bạch khom lưng đè lại mép bồn tắm ổn định thân thể, Địch Thu Hạc bị nện tới cứng tại chỗ, khăn tắm nửa che trên người trượt xuống.

Hạ Bạch ngẩng đầu.

Địch Thu Hạc rũ mắt.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Ách, năng lực không tệ." Hạ Bạch dùng một loại ngữ điệu lãnh tĩnh mộng bức tới lý tính khách quan nói.

Thân thể Địch Thu Hạc cứng đờ, thấy tầm mắt cậu định ở chỗ nào đó không hài hòa của mình, nhất thời che không được, mà không che cũng không xong, lỗ ta và sau cổ hồng thành một mảnh, "Cậu, cậu vừa ý là tốt rồi......"

Hạ Bạch: "......" Trời má, mình vừa nói cái gì.

Địch Thu Hạc: "......" Hỏng bét, không cẩn thận nói tiếng lòng ra ngoài mất rồi.

"......"

"......"

Lạch cạch, sữa rửa mặt trên kệ rửa mặt muốn rơi không rơi được rốt cục rớt xuống, nện trên mặt đất phát ra một tiếng giòn vang.

Thời gian giống như tạm dừng lại lần nữa bắt đầu lưu chuyển, hai người đồng thời có động tác, một xoay người ra cửa, một kéo khăn tắm lên che mình.

"Nhanh rửa mặt chút đi, này, khăn tắm nơi này chất lượng quá kém." Hạ Bạch lắp bắp nói.

Địch Thu Hạc nghiêng đầu, mặt cũng chầm chậm đỏ, "Ừa, ừa, chất lượng tốt tốt, phải thay."

Hai người lúng ta lúng túng chia nhau rửa mặt xong, khách khách khí khí đi tới phòng ăn của căn cứ, yên lặng ăn xong bữa sáng, ánh mắt lẫn nhau không dám tiếp xúc, đem chuyện lừa gạt và bị lừa gạt tạm thời quên ở sau ót.

"Đi dạo bên người căn cứ?" Ăn xong bữa sáng, Địch Thu Hạc lấy ra một cái chìa khóa xe, cẩn thận đưa ra lời mời.

Hạ Bạch đang làm bộ chuyên tâm uống nước sửng sốt một chút, gật đầu, "Anh, anh an bài là được rồi, anh là thọ tinh, tất cả nghe theo anh."

Cho nên lại cùng nhau biệt biệt nữu nữu lên xe, ra khỏi căn cứ, tới mấy cảnh điểm khá nổi tiếng xung quanh đi lòng vòng, chụp một đống hình, Hạ Bạch còn ở trước mặt Địch Thu Hạc đăng một cái weibo chúc mừng sinh nhật anh, phối một tấm ảnh Địch Thu Hạc cắt đầu cua.

Mặt trời nghiêng về phía Tây, Địch Thu Hạc tiễn Hạ Bạch ra sân bay.

"Sau khi xuống gọi điện thoại cho tôi."

"Ừ."

"Cám ơn cậu đã tới đây giúp tôi ăn mừng sinh nhật."

"Không cần khách khí."

"Tôi hôm nay rất vui vẻ."

"Tôi cũng vậy."

"Tắm —"

"Chỉ là nhạc đệm nhỏ, quên là được rồi!"

"......"

"Phải kiểm an rồi, tạm, tạm biệt."

"Chờ chút!" Địch Thu Hạc gọi cậu, hướng cậu bày ra cánh tay, lộ ra một nụ cười mong đợi lại thấp thỏm, "Có thể cho tôi một cái ôm không?"

Hạ Bạch ngẩng đầu, từ sau sự kiện "Khen chym" lần đầu tiên cùng anh tầm mắt tiếp xúc, dừng một chút, tiến lên ôm lấy anh, vỗ nhè nhẹ xuống vai anh, nói, "Sinh nhật vui vẻ, còn có, quay phim cố lên."

Địch Thu Hạc hài lòng thu chặt cánh tay, chôn mặt vào cổ cậu cẩn thận cọ cọ, mặt mày ôn nhu, trong mắt cất giấu không nỡ, thấp giọng nói, "Điện ảnh sắp phải quay rồi, sau đó tôi sẽ rất bận, đoán chừng không có thời gian trở về thăm cậu......"

"Không sao, công việc tương đối quan trọng." Hạ Bạch lại vỗ vỗ anh, giống như là trưởng bối ôn hòa nhất vậy, khích lệ an ủi hậu bối sắp một mình đi xa, "Bạn bè chân chính cho dù thỉnh thoảng gặp mặt, tình cảm cũng sẽ không phai màu biến nhạt, cố lên, anh sẽ thành công."

"Không phải bạn bè." Anh phản bác.

Hạ Bạch nghiêm mặt, "Muốn làm anh trai tôi, kiếp sau đi."

"......"

Địch Thu Hạc khẽ cười một tiếng, lén lút dùng môi cọ tóc cậu, nhắm mắt lại, đem sức nặng hơn nửa thân thể đều thả vào trên người cậu, thở dài nói, "Tôi biết...... Điện ảnh lần này phải tới nhiều địa phương lấy cảnh, nơi này chỉ là trạm đầu tiên, sau còn có nước K, nước J, khu D...... cảnh ở thành phố B cuối cùng, cho dù hết thảy thuận lợi, tôi nhanh nhất cũng phải ba tháng mới có thể trở về thành phố B. Tiểu cẩu tử, không cần quá nhớ tôi."

Hạ Bạch lật mắt trắng, đẩy anh ra, cười nói, "Yên tâm, ba tháng mà thôi, tôi sẽ không nhớ anh."

"Thật là tuyệt tình." Địch Thu Hạc thuận thế buông cậu ra, đứng thẳng thân thể sau đó chọt chọt lúm đồng tiền của cậu, cũng cười, "Tới một địa phương mới nào đó tôi đều sẽ gửi đặc sản cho cậu, có thể sẽ sớm báo trước cũng có thể sẽ không, cậu nhớ nhận."

"Nhưng đừng tiếp tục là trái cây nữa." Anh trai Hạ Bạch hai tốt trêu chọc một câu, lúng túng trong lòng rốt cục triệt để rút đi, dặn dò, "Bên ngoài hảo hảo ăn cơm, mong đợi phim mới của anh."

Địch Thu Hạc gật đầu, muốn cầm tay cậu hôn một cái, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, tiếp tục nói, "Tôi nghe nói series mùa thu cậu chụp cho Tiểu Nhân Ngư lên tạp chí nước ngoài, chúc mừng."

"Cám ơn."

Nhìn nhau không nói gì, không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu.

Hạ Bạch kéo kéo ba lô, "Tôi đi đây."

Địch Thu Hạc nhịn xuống không nỡ gật đầu, tay đút trong túi quần, nắm chặt quyền, trên mặt lại cười đến ôn nhu lại tiêu sái, "Đi đi, đừng để lỡ kiểm an."

Máy bay lên không trung, Hạ Bạch lật tạp chí trên máy bay cung cấp, gãi gãi đầu. Kỳ quái, làm sao cảm thấy hình như quên mất chuyện quan trọng gì.

Mấy giờ sau, máy bay đáp xuống, cậu mở di động, tinh nhắn Địch Thu Hạc gửi tới ập tới mười mấy cái.

Cậu khiêu mi, có chút buồn cười mở ra.

Địch Thu Hạc: Cám ơn cậu tới giúp tôi trải qua sinh nhật, tôi rất vui vẻ.

Hôm nay đều cảm ơn bao lần rồi...... Cậu nhịn không được thổ tào.

Địch Thu Hạc: Chuyện dùng nickname gạt cậu, thật xin lỗi.

Nụ cười trên mặt cậu cứng lại.

Địch Thu Hạc: Cám ơn cậu dễ dàng như vậy tha thứ cho tôi, Tiểu Bạch cậu quả nhiên là tiểu cẩu tửđáng yêu nhất ^-^

Tầm mắt Hạ Bạch ngừng lại trên icon tươi cười quen thuộc kia, sau đó mặt không biểu tình nhìn xuống tin nhắn bên dưới.

Địch Thu Hạc: Sau này sẽ không lừa cậu nữa.

Địch Thu Hạc: Tôi sẽđối với cậu thật tốt, không chọc tức cậu nữa.

Địch Thu Hạc: Moa moa ta.

Thật là moa moa ta quen thuộc.

Cậu ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời đen kịt một mảnh hoàn toàn không có dấu vết ánh sao, thiên bình trong lòng lay động một hồi, cuối cùng ôm tâm tình ăn miếng trả miếng, cúi đầu gõ chữ.

Đầy lòng ngượng ngùng hoan hỉ, Địch Thu Hạc đang đợi cục cưng hồi âm phát hiện điện thoại rung lên, trước tiên cầm lấy ấn mở, mở ra trang tin nhắn.

Hạ Bạch: Sửu cự.

(Ý là bị cự tuyệt vì bạn quá xấu =)))

Hạ Bạch: Cám ơn nhắc nhở, đột nhiên nhớ tới tôi vẫn chưa tha thứ cho anh.

Hạ Bạch: Lợi dụng lòng đồng tình của tôi để cho tôi phát giọng xấu hổ chơi vui lắm sao?

Hạ Bạch: Còn cài giọng nói làm chuông báo thức?

Hạ Bạch: Icon mặt cười này có phải rất đáng yêu hay không ^-^

Hạ Bạch: Không cóđánh anh thật đáng tiếc.

Hạ Bạch: Vĩnh biệt nhé, đại ảnh đế ^-^

Ầm ầm, trái tim thiếu nam vừa mới thông suốt của Địch Thu Hạc nát thành cánh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio