Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

chương 81: tiết thanh minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Lúc máy bay đáp xuống đất vừa vặn là giờ cơm trưa, hai người trước khi tới đã đặt xong khách sạn bố trí xong, sau đó ở gần đó ăn bữa cơm, sau khi ăn xong chuẩn bị trực tiếp tới mộ của cha mẹ Hạ Bạch......

"Anh làm sao vậy?" Hạ Bạch dừng bước, quay đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc càng đi càng chậm.

Địch Thu Hạc nhìn một cái cổ áo tây trang của mình, vẻ mặt trầm trọng.

Hạ Bạch theo tầm mắt anh nhìn sang, chỉ thấy trên tây trang mới sau khi anh vào khách sạn cố ý thay, một giọt dầu mỡ bằng một phần tư móng tay chảy bên trên, không phải quá bắt mắt, nhưng sau khi chú ý lại không cách nào ngó lơ.

"...... Cha mẹ em sẽ không để ý."

Địch Thu Hạc mặt nghiêm túc nhìn cậu, "Anh để ý, mặc sạch sẽ là tổn trọng cơ bản nhất đối với cha mẹ em."

"Cha mẹ em còn chưa đồng ý nhận đứa con trai anh đây......" Hạ Bạch thấp giọng thổ tào một câu, thấy anh dựng thẳng lông mày nhìn sang, vội lộ ra một khuôn mặt tươi cười, quay đầu thấy bốn phía không ai để ý bên này, sáp qua nhéo tay anh, đề nghị, "Vậy chúng ta về khách sạn thay quần áo?" Đối phương trịnh trọng như vậy tất cả đều là bởi vì để ý mình, thẳng thắn mà nói, trong lòng cậu hết sức hưởng thụ, cho nên đặc biệt vui vẻ cưng một chút, dỗ đối phương một chút.

Địch Thu Hạc nhìn chằm chằm khóe môi cậu câu lên, ánh mắt trở nên sâu.

"...... Anh dám hôn ở đây, em liền dám ném anh ở đây, một mình đi tảo mộ." Nhưng cưng cũng là có mức độ.

Địch Thu Hạc hoả tốc nghiêng đầu sang chỗ khác, như không có chuyện gì xảy ra nói, "Vậy chúng ta về khách sạn đi, anh thay bộ quần áo."

Hạ Bạch hừ một tiếng, cho anh một ánh mắt "Coi như anh thức thời", vừa định gật đầu đồng ý, tầm mắt quét qua một tiệm bán hoa bên cạnh, ánh mắt phát sáng, suy nghĩ một chút, giơ tay lên đè lại vai anh, nói, "Trước chờ một lát, xe trợ lý Vương mượn hộ chúng ta lúc này hẳn đã tới, nài, đây là biển số xe và phương thức liên lạc của tài xế, anh tới giao lộ phía trước chờ chút, nhớ bịt kín mặt, đừng dẫn tới rối loạn, em tới tiệm hoa bên kia mua cho mẹ em ít hoa, anh sau khi bắt được xe tới đây đón em."

So với cổ áo bẩn, đương nhiên phân phó của người yêu quan trọng hơn, Địch Thu Hạc hết sức nghe lời nhận lấy tờ giấy ghi biển số xe và số của tài xế, dặn dò, "Vậy em đừng chạy lung tung, anh rất nhanh quay lại đón em."

Hạ Bạch cười híp mắt gật đầu, phất tay với anh một cái, trước một bước chạy về phía tiệm bán hoa.

Phút chốc sau, Địch Thu Hạc lái xe trở lại, thấy Hạ Bạch nghe lời ôm hai bó hoa đứng ở ven đường đợi mình, khóe miệng từ từ nhếch lên, dừng ở bên cạnh cậu mở cửa xe, chờ cậu ngồi vào sau đó nói, "Chờ lâu rồi đi, tài xế tới chậm chút, chúng ta bây giờ về khách sạn?"

Hạ Bạch lắc đầu, đè lại tay anh chuẩn bị khởi động xe, từ trong túi lấy ra một cái trâm hoạt hình hình bông hoa cài ở chỗ cổ áo dính dầu mỡ của anh, ngồi thẳng thưởng thức một chút, vừa lòng gật đầu, "Tốt, hoàn mỹ, trực tiếp tới mộ viên đi, bộ tây trang này tôn lên anh nhất, đừng thay."

Tây trang nổi tiếng hoa văn chìm màu sẫm, hung châm rẻ tiền kiểu hoạt hình màu sắc rực rỡ, họa phong mười đủ mười không hợp nhưng mà......"

Địch Thu Hạc nhìn một cái trâm hình bông hoa trên ngực tây trang Hạ Bạch giống y của mình, bộ dáng bình tĩnh gật đầu, mở ra dẫn đường tới mộ viên, trả lời, "Vậy trực tiếp tới mộ viên đi...... Tây trang trên người em cũng rất tôn lên em."

Hửm?

Hạ Bạch khiêu mi, liếc mắt nhìn gò má lộ ra vẻ bình tĩnh và khóe miệng mơ hồ nhếch lên của anh, cười hừ một tiếng.

Đó đương nhiên là tôn rồi, tay trang của hai bọn họ là cùng kiểu cùng series khác màu, không tôn lên cũng phải tôn...... Gày cay Địch Thu Hạc, khó trách muốn bao việc nhà thu dọn phòng để đồ, tâm tư nhỏ rất sâu.

Thời tiết coi như không tệ, mặc dù vẫn âm u không có ánh mặt trời, nhưng cũng may không có mưa, tránh cho hai người có khả năng gà nhúng nước.

Lúc tiến vào mộ viên Địch Thu Hạc ngửa đầu liếc nhìn chân trời mây đen dày cộm, hít sâu một hơi, lấy một loại tâm tình bi thương của tráng sĩ đứt cổ tay bước đi vào...... Hôm nay nhất định sẽ thuận lợi, nhất định sẽ!

Hạ Bạch sau khi tiến vào mộ viên liền yên tĩnh lại, chờ lúc tới gần mộ bia dừng bước điều chỉnh biểu tình một chút, sau đó cười tiến lên, phất tay về phía mộ bia chào hỏi thông thường, "Cha mẹ, chào buổi chiều, con lại tới thăm hai người nài."

Mộ bia tự nhiên là không thể đáp lại cậu, nhưng Địch Thu Hạc nhạy cảm nhận thấy được gió hình như trở nên nhỏ chút.

Hai người một trước một sau đặt hoa trước một bia, Hạ Bạch mở ra tiền giấy mua ở cổng vào mộ viên, ngồi xổm trên mặt đất vừa đốt vừa nói liên miên lải nhải kể cuộc sống hơn nửa năm, sau khi nói xong chuyện phương diện học hành và sự nghiệp, cậu dừng một chút, rốt cục mở miệng nói, "Cha mẹ, con mua căn nhà nhỏ, bên trong lắp phòng tối và phòng video gia đình, có phải rất ngầu không?"

Địch Thu Hạc trầm mặc bồi cậu đốt vàng mã nghe vậy dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

"Sau đó...... lão Hạ gia chúng ta thêm nhân khẩu rồi."

Thân thể Địch Thu Hạc chấn động mạnh, không tự chủ căng thẳng thần kinh.

Hạ Bạch ném ném tờ tiền nguyên bảo cuối cùng vào chậu than, cười giơ tay lên khoát vai Địch Thu Hạc, hướng mộ bia cười nói, "Xem, người thêm chính là anh ấy! Có phải rất đẹp trai hay không? Ánh mắt con trai tốt nhỉ, lừa được con dâu đẹp trai như vậy về cho người.

Vù —

Gió lớn thổi qua, bụi giấy trong chậu than bị cuộn lên, đập vào mặt Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc: "......"

"Ế, tiền giấy đập vào cũng đẹp trai...... Thật đấy, anh ấy chỗ nào cũng rất tốt, chính là người có chút xui xẻo, thân thích cực phẩm một đống lớn, còn luôn có người muốn hãm hại anh ấy." Hạ Bạch bị bộ dáng chóp mũi treo bụi giấy của anh chọc cười, cố nén cười giúp anh xoa xoa mặt, nhìn về phía mộ bia tiếp tục nói, "Cho nên cha mẹ hai người phải phù hộ anh ấy nhiều chút, nếu như anh ấy bị người hại không còn, con trai hai người con đây liền phải cô độc." Giống như kiếp trước vậy.

Mây đen chân trời chuyển động, đốm lửa trong chậu bị gió thổi tứ tung, vừa vặn có một đoàn xoáy chui vào ống quần Địch Thu Hạc, đốt một sợi lông chân anh, trêu chọc da dưới chân anh.

Thân thể Địch Thu Hạc cứng đờ, đưa tay bịt chân.

"Anh sao thế?" Hạ Bạch nghi ngờ nhìn anh, nặn thân thể cứng ngắc của anh, "Căng làm gì, cha mẹ em cũng không ăn anh, gọi tiếng cha mẹ."

Không ăn người...... Nhưng dọa người.

Địch Thu Hạc đè xuống ý nghĩ thổ tào đại bất kính trong lòng, đứng lên sửa sang quần áo, mặt trịnh trọng nhìn về phía mộ bia, trước khom lưng tiêu chuẩn cong độ, sau đó tôn kính gọi, "Cha, mẹ, con là Địch Thu Hạc, xin hai người giao Tiểu Bạch cho con, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, cả đời."

Một giây, hai giây, ba giây......

Mây đen vẫn không nhúc nhích, bụi tiền vàng đàng hoàng ở trong chậu, lửa nhỏ cũng không có bay loạn.

Địch Thu Hạc thở phào nhẹ nhõm, hướng mộ bia thử thăm dò lộ ra một nụ cười ôn nhu chọc người thích.

Ầm ầm —

Hạ Bạch ngửa đầu nhìn bầu trời, "Êu, dự báo thời tiết không phải nói chiều nay sẽ không mưa sao, sấm đánh có phải hơi khoa trương chút không."

Nụ cười vừa lộ ra trên mặt Địch Thu Hạc cứng đờ, yên lặng ngồi xổm trở lại — làm sao bây giờ...... cha vợ mẹ vợ không thích......

Ầm ầm ầm ầm —

"Không phải thật sự trời sắp mưa chứ, làm sao bây giờ, ô quên ở trên xe quên cầm." Hạ Bạch lo lắng cau mày.

Địch Thu Hạc quyết đoán đứng dậy: "...... Anh lên xe lấy ô, em chờ chút." Nói xong yên lặng khom hai cái về phía mộ bia, sau đó cũng không quay đầu lại bước về phía cửa mộ viên, chờ quẹo qua một chỗ rẽ sau khi xác định Hạ Bạch không nhìn thấy mình, từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bấm số Khương Tú Văn.

"Tú Văn, gặp phụ huynh, làm sao mới sẽ khiến cha vợ mẹ vợ thích?"

Đùng đùng —

"...... Mới sẽ không bị sét đánh?"

Khương Tú Văn ngồi phịch ở trong ghế sa lon, trầm mặc một lúc lâu, nghiêm túc hỏi, "Cậu đang rất nghiêm túc hỏi tôi vấn đề sao?"

Địch Thu Hạc hết sức khẳng định "Ừ" một tiếng.

"...... Vậy được rồi." Khương Tú Văn ngồi thẳng người, tâm mệt mỏi thở dài, vứt bỏ mạch suy nghĩ người bình thường dùng đi câu thông với thằng bạn tốt trở ngại trí tuệ, mở trình duyệt máy tính, nhập vào "Phương pháp con rể đến nhà lấy lòng cha vợ mẹ vợ", ấn enter, sau khi xem một lần kết quả tìm kiếm lung ta lung tung chân thành trả lời, "Cậu đã nghiêm túc hỏi như vậy, vậy tôi trả lời nghiêm túc, dưới đây là kinh nghiệm tôi cực khổ nghiên cứu nhiều năm lưu lại, cậu nghiêm túc nghe. Điều đầu tiên, bản thân cái xưng hô cha vợ mẹ vợ đã không đúng......"

Địch Thu Hạc nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu ứng tiếng, như có điều suy nghĩ.

Bên kia, Hạ Bạch thu hồi tầm mắt, bật cười lắc đầu, dứt khoát ngồi vào trên mặt đất, nhìn về phía mộ bia, trong giọng nói mang theo một tia hạnh phúc và thỏa mãn không tự biết, "Cha mẹ, các người đừng ghét bỏ, Thu Hạc đôi khi mặc dù ngốc chút, nhưng người thật sự rất tốt, nghiêm túc tới đáng yêu. Nói ví dụ như trưa nay, anh ấy lúc ăn cơm nhất định muốn bóc tôm giúp con, kết quả dính một giọt dầu trên cổ áo, sợ hai người cảm thấy không thích sạch sẽ, nhất định muốn về thay...... Tuần trước, anh ấy thức đêm quay phim rảnh ra thời gian một ngày đi ra ngoài, chỉ vì về nhà làm một bữa sáng cho con, bởi vì con thuận miệng nói ra một câu muốn ăn cháo cá anh ấy nấu...... Rất nhiều rất nhiều chuyện, anh ấy luôn hết sức đối tốt với con, cho nên hai người đừng lo, anh ấy mặc dù là nam, quan hệ gia đình cũng phức tạp, nhưng con trải qua rất tốt, hơn nữa sẽ càng ngày càng tốt."

Sấm trên trời bất tri bất giác ít đi một chút.

"Không biết hai người ở dưới đó có biết hay không, con đây là sống kiếp thứ , kiếp trước con không gặp được anh ấy, một mình phiêu khắp thế giới, trong cuộc sống chỉ có chụp ảnh...... Con luôn cảm thấy sống một mình cũng không có gì, rất tự tại rất tốt, nhưng chờ sau khi gặp được anh ấy, con rốt cục hiểu, có thể một lần nữa có một gia đình thật sự quá tốt, con rất cảm ơn anh ấy."

Tiếng sấm triệt để biến mất, mây đen nhẹ nhàng cuồn cuộn, giống như an ủi không tiếng động.

Cậu liên miên cằn nhằn nói rất nhiều điểm tốt của Địch Thu Hạc, cho tới lúc nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới gần mới dừng lại câu chuyện, dừng một chút, hạ giọng cuối cùng nói, "Mặc dù con hoài nghi con sẽ trọng sinh đều là bởi vì anh ấy, còn từng tức đến muốn đánh anh ấy một trận, nhưng hiện tại......"

Đùng đùng đùng đùng —

Tiếng sấm mãnh liệt, sấm sét vang dội, mắt thấy sắp mưa to.

Lời còn dư lại của Hạ Bạch bị chẹn trở lại, bị dọa tới ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay thời tiết rốt cục sao thế, sấm đánh thật lợi hại.

Vừa trở lại trước mộ bia đã bị tiếng sấm rung một trận, Địch Thu Hạc tiến lên bung ô che trên đầu Hạ Bạch, tâm tình trầm trọng nhìn sắc trời chỉ rời đi một lát đã trở nên càng đáng sợ, hít sâu một cái, nghiêng người về phía mộ bia bộp một tiếng quỳ xuống.

Chớp đột nhiên ngoằn ngoèo trong nháy mắt, giống như hù dọa, xoẹt một cái biến mất.

Hạ Bạch mặt kinh hãi: "Thu Hạc?!"

"Cha, mẹ, con sẽ đối tốt với Hạ Bạch." Địch Thu Hạc trịnh trọng nói xong, sau đó khom lưng dập đầu một cái.

Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm, vội vươn tay kéo anh, "Thu Hạc, anh không cần như vậy, cha mẹ không để ý cái này......"

"Không sao, lạy cha mẹ, thiên kinh địa nghĩa." Địch Thu Hạc kéo tay cậu, hướng cậu trấn an cười cười, sau đó nhìn về phía mộ bia, tầm mắt quét qua hai cái tên trên bia mộ, trịnh trọng nói, "Là con lừa gạt Tiểu Bạch tới trên con đường này, thật xin lỗi."

Tiếng sấm lại bắt đầu rầu rĩ vang lên.

"Tiểu Bạch rất tốt, có thể gặp được em ấy là vận may của con, cám ơn." Cha chồng...... mẹ chồng...... Địch Thu Hạc chịu đựng xấu hổ ở trong lòng bổ sung.

Gió tựa hồ thổi lệch trong nháy mắt.

"Nếu như con sau này phản bội Tiểu Bạch, trời đánh sét bổ."

Tiếng sấm trở nên vang dội chút, giống như là đang uy hiếp.

Địch Thu Hạc: "......" Khương Tú Văn quả nhiên không có gạt anh, vuốt mông ngựa và phát thề độc cư nhiên thật sự hữu dụng...... Tựa hồ có chút thăm dò tính tình cha mẹ Hạ Bạch.

"Con sẽ đối với em ấy vâng lời răm rắp."

Gió vẩy qua tóc anh, mát mẻ, nhưng rất dịu dàng.

"Đánh không đánh trả mắng không mắng lại."

Tiếng sấm nhỏ đi.

"Thẻ tiền lương nộp lên."

Tiếng sấm chỉ còn một chút xíu thanh âm.

"Xe nhà đều viết tên Tiểu Bạch."

Tiếng sấm triệt để biến mất.

"Bảo vệ em ấy, yêu em ấy, cưng chiều em ấy, chết muộn hơn em ấy, cưng chiều em ấy cả đời."

Mây đen chuyển động chậm chút.

Hạ Bạch ở bên cạnh bị mắc ói tới một thân nổi da gà, ngửa đầu nhìn trời trầm mặc vài giây, dứt khoát cũng quỳ xuống bên cạnh anh, hướng mộ bia dập đầu — người yêu hình như càng ngày càng khuyết tật trí tuệ...... Thôi vậy, bạn trai tốt hiếu như vậy, khuyết tật trí tuệ thì khuyết tật trí tuệ đi.

Cho nên cha mẹ hai người nhất định phải phù hộ anh ấy, kính nhờ đấy.

Địch Thu Hạc nhìn cậu một cái, nhìn cậu thẳng người biểu tình ghét bỏ nhưng lại yên lặng bồi mình, khóe miệng nhếch lên, nụ cười trên mặt ôn nhu, kéo tay cậu qua cầm lấy, nhìn về phía mộ bia, bắt đầu bán thảm, "Trước khi gặp được Tiểu Bạch, con cho rằng gia đình chính là kiểu lạnh tanh, cha ích lợi làm trọng, mẹ kế giả bộ, hai đứa em chán ghét con tận xương, khắp nơi đều là bẫy rập chờ kéo con tiến vào địa ngục......"

Mây đen trên trời chuyển động trở nên càng thêm chậm chạp, Hạ Bạch nghe nghe, ghét bỏ trên mặt biến mất, đau lòng dâng lên, cầm lại tay anh.

Đem cuộc sống đáng thương trước khi gặp được Hạ Bạch ngắn gọn nói một lần, sau khi bán thảm xong, Địch Thu Hạc bắt đầu cặn kẽ miêu tả cuộc sống sau khi gặp được Hạ Bạch tràn đầy màu sắc cỡ nào...... Cuối cùng tổng kết, Hạ Bạch chính là phúc tinh của anh, là ân nhân cứu mạng phải yêu thương cả đời.

Gió thổi ôn nhu, mây đen có dấu hiệu tản đi, Hạ Bạch nghiêng người ôm lấy anh, trấn an vỗ sống lưng anh, "Chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nữa, những người đó sớm muộn sẽ tìm đường chết chính mình, mà cuộc sống tốt đẹp của chúng ta vẫn còn dài mà. Không khó chịu, ba ba thương con."

Địch Thu Hạc ôm lại cậu, mỉm cười, "Ba nói rất đúng, Hạ ba ba." Nói xong nhìn sắc trời chuyển trong, lòng tràn đầy ấm áp. Quả nhiên có thể nuôi ra đứa con ôn nhu như Hạ Bạch, cha Hạ mẹ Hạ khẳng định cũng là người dễ mềm lòng.

Thật tốt, có thể gặp được người một nhà ấm áp như vậy, thật sự là quá tốt.

Hành trình tảo mộ kết thúc viên mãn.

"Trở về đi, trời sắp tối rồi."

Địch Thu Hạc gật đầu, giúp cậu vỗ bụi trên quần, thu lại cái ô lớn màu đen, đi theo cậu xuống, đi tới một nửa tựa như nghĩ tới cái gì, dừng bước, xoay người sải bước đi trở lại.

"Hửm? Sao thế? Có đồ gì quên cầm?" Hạ Bạch nghe được động tĩnh quay đầu, nhanh chóng đi theo.

Địch Thu Hạc chân dài bước nhanh, chờ lúc Hạ Bạch đi trở lại, anh đã chỉnh lại xong bó hoa trước mộ bia, đang xòe ô lớn ra.

Hạ Bạch dừng ở dưới bậc thang, nghi ngờ hỏi, "Anh xòe ô làm gì? Mặt trời sắp xuất hiện rồi, hẳn sẽ không mưa nữa đâu."

"Tới một chuyến, dù sao cũng phải để lại quà cho cha mẹ." Địch Thu Hạc từ sau ô nhìn cậu một cái, mang trên mặt một tia tiếu ý tính trẻ con, "Anh lớn như vậy, còn chưa có cơ hội thật lòng tặng món quà cho cha mẹ, lần này tới, không lưu lại một chút đồ thật sự không tốt, lần này anh chuẩn bị không đủ chu đáo, lần sau sẽ chú ý. Bây giờ là mùa mưa dầm, nhiều mưa, cái ô này coi như có tác dụng, để lại che mưa cho cha mẹ đi." Nói xong xoay người đối diện mộ bia, hơi lộ vẻ xấu hổ nói, "Mong rằng cha mẹ không nên ghét bỏ."

Trái tim Hạ Bạch nhảy nhanh mấy phần, đột nhiên cảm thấy Địch Thu Hạc lúc này rất tuấn tú.

Ánh mặt trời vừa vặn từ trong tầng mây chui ra, tia sáng rơi xuống, nam nhân tây trang giày da khom lưng về phía mộ bia, hướng phía trước xòe ô.

Tây trang màu sẫm, ô lớn màu đen tuyền, mộ viên sau cơn mưa, tất cả đều là những sắc thái đại biểu tuyệt vọng kiềm nén, nhưng ánh nắng rơi xuống, bó hoa trước mộ bia bị gió thổi rụng vài cánh, cuốn lên xoay lật, cái trâm bông hoa hoạt hình trước ngực Địch Thu Hạc phản xạ ra một luồng ánh mặt trời, điểm sáng cả bức tranh.

Tách.

Chiếc ô vững vàng gác trên mộ bia, vì người đã mất chống đỡ một phương đất trời an toàn.

Hạ Bạch nhìn Địch Thu Hạc trong màn ảnh vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, quay đầu xoa xoa mắt trở nên chát, ở trong lòng mắng một câu mình không có tiền đồ, sau đó đề cao thanh âm hô, "Địch ba tuổi, nên về nhà rồi!" Một người tốt như vậy, phải lừa gạt về nhà giấu kỹ đi mới được.

Địch Thu Hạc nghiêng đầu đáp lại cậu một tiếng, chống ô xong, lại hướng mộ bia bái một cái, xoay người sải bước đi về phía cậu.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hai người dựa theo kế hoạch tới sơn trang ôn tuyền của Tăng Bồi Trung, lực chú ý hiện tại của mẹ con Tần Lỵ tất cả ở chỗ Địch Biên, bên trong sơn trang ôn tuyền lại toàn là người của Tăng Bồi Trung, cho nên hai người tìm được người hết sức dễ dàng, không cần lo lắng vấn đề bại lộ.

Hạ Bạch nhìn thấy Tăng Bồi Trung ý nghĩ đầu tiên chính là, người này lúc còn trẻ khẳng định rất tuấn tú, ngay sau đó nghĩ đến chính là, người này quả nhiên là sống không được quá lâu, thân thể thoạt nhìn rất yếu.

"Cám ơn các cậu qua đây thăm tôi." Tăng Bồi Trung sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, nhưng tinh thần coi như không tệ, trên mặt thậm chí còn mang theo cười, "Tôi cả đời này, mấy thập niên trước sống hồ đồ, mấy thập niên sau sống chỉ biết kiếm tiền, bây giờ sắp chết mới hiểu được, cần nhiều tiền như vậy có tác dụng gì đâu, còn không bằng tìm nơi thoải mái, trải qua cuộc sống nhỏ yên ổn đủ giàu, nếu may mắn có thể lấy được một người vợ ôn nhu, sinh một đứa con hoạt bát, chính là viên mãn lớn nhất."

Địch Thu Hạc khẽ cau mày, cố gắng khuyên giải, "Ông nếu như tích cực phối hợp trị liệu, chưa chắc không thể đạt được một cái viên mãn trong đó mà ông hiện tại muốn."

Nụ cười Tăng Bồi Trung nhàn nhạt, lắc đầu, "Không cần...... Kiểu người trước khi chết cũng muốn dằn vặt như tôi, phối không được......" Nói tới đây hắn dừng chút, nhìn về phía Hạ Bạch, một lần nữa treo nụ cười, ôn hòa nói, "Hạ tiên sinh, tôi chuẩn bị cho các cậu một ít điểm tâm đặc sắc, hẳn là sắp đưa tới rồi, có thể nhờ cậu đi xem chút không?"

Hạ Bạch hiểu hắn đây là có chút chuyện cá nhân muốn nói với Địch Thu Hạc, đặt chén trà xuống đáp một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ vai Địch Thu Hạc, trấn an nhìn anh một cái, phối hợp rút lui khỏi gian phòng, thở dài.

Vừa rồi cậu ở trong phòng Tăng Bồi Trung thấy được một món đồ chơi nhỏ cũ kỹ, rất sạch sẽ có dấu vết sửa chữa qua, nghĩ tới vật kia đối với Tăng Bồi Trung hết sức quan trọng...... Đây cũng là người có cố sự.

Hạ Bạch sau khi rời đi, Tăng Bồi Trung đột nhiên cúi đầu ho khan, Địch Thu Hạc thu hồi tầm mắt nhìn cửa, rót chén nước ấm đưa tới.

"Cám ơn." Tăng Bồi Trung nhận lấy uống một hớp, cười nhìn anh một cái, "Mắt Địch Biên chắc là mù, cậu nếu như là con trai tôi, tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt, làm một người cha tốt có trách nhiệm."

Địch Thu Hạc cũng không thích loại nếu này của hắn, khẽ nhíu lông mày.

"Nhưng tôi không có phúc khí." Tăng Bồi Trung quan sát được biểu tình của anh, cúi đầu vuốt ve cái chén, bỗng nhiên nói sang chuyện khác, "Cho nên tôi hi vọng con tôi có phúc khí...... Con gái tôi còn tháng nữa sẽ ra đời, tôi đã vì nó tìm kiếm được một gia đình thu dưỡng."

Địch Thu Hạc ngoài ý muốn, "Ông mang thai hộ là con gái?" Anh còn tưởng rằng lấy tính cách Tăng Bồi Trung, nhất định sẽ đi mang thai hộ một đứa con trai thừa kế tài sản của hắn.

"Ừ, không phải đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ của cha à." Tăng Bồi Trung lại cười cười, ôn hòa từ ái giống như một người cha bình thường nhất, "Con gái tốt, tôi sẽ để lại cho nó một khoản tiền không nhiều không ít, để cho nó thật xinh đẹp trải qua cả đời."

Biểu tình Địch Thu Hạc hòa hoãn xuống.

Trước khi tới, anh cho rằng Tăng Bồi Trung mang thai hộ ra một đứa con là có kế hoạch đặc biệt gì, nhưng hiện tại xem ra, đối phương tựa hồ chỉ là đơn thuần muốn vì nhân sinh không thú vị của mình thoa lên một chút màu sắc, lưu lại một chút hi vọng.

Tăng Bồi Trung nhìn thấu bất ngờ của anh, tự giễu cười cười, chậm rãi nói, "Tôi có thể đoán được ý nghĩ của cậu...... Một khắc kia quyết định mang thai hộ, tôi quả thực từng toát ra một vài ý nghĩ không tốt...... Kỳ thực tôi mang thai hộ chính là hai đứa nhỏ một trai một gái, cuối cùng cũng chỉ có thai nữ tồn tại được, tôi cảm thấy đây là ý trời...... Lần đầu tiên lúc nhìn thấy ảnh siêu âm thai, tôi thậm chí không biết trong một mảnh đen thui kia, rốt cục chấm đen nào mới là con tôi, sau đó bác sĩ chỉ vị trí cho tôi, tôi nhìn cái phôi thai nho nhỏ kia, cứ nhìn cứ nhìn, sau đó ý nghĩ gì cũng không có, tôi chỉ muốn nó sống thật tốt, đừng giống như người cha này, gần tới thời khắc chết cũng không biết được một người yêu không chút nào giữ lại là cảm giác gì."

Địch Thu Hạc nhìn hắn như vậy, đột nhiên nhớ lại quá khứ của mình — nếu như không có tiểu cẩu tử, như vậy Tăng Bồi Trung hiện tại, khả năng chính là mình tương lai.

"Gia đình tôi chọn thu dưỡng con gái tôi là một nhà bốn khẩu, hai vợ chồng đã có hai đứa con, đều là con trai, bọn họ vẫn luôn muốn con gái, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể đời này cũng không thể thực hiện." Tăng Bồi Trung chuyển động chén trà trong tay, cảm thụ được nhiệt độ thành chén truyền đến, ánh mắt từ từ sâu thẳm, "Hai vợ chồng chồng là bác sĩ, vợ là diễn viên múa, thu nhập bậc trung, gia tộc trong sạch, tới nhà bọn họ, con gái tôi nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt."

"Nó sẽ có hai đứa anh trai thương nó, và cha mẹ ân ái coi con bé như công chúa nhỏ mà cưng chiều, còn sẽ có ông ngoại bà ngoại thân thiết, ông nội bà nội từ ái, cùng với một con thú cưng đáng yêu."

"Gia đình không phải giàu có, cũng không cần lo lắng giữa huynh đệ tỷ muội vì gia sản tính kế lẫn nhau, nhưng cũng không nghèo, đủ cho con gái tôi tiếp nhận giáo dục tốt và trải qua cuộc sống tốt, không đến nỗi để cho con bé sau này bởi vì chút tiền bạc hấp dẫn mà đi lên con đường lạc lối."

"Con bé có thể đi theo mẹ nó học vũ đạo, bị bệnh có cha làm bác sĩ chữa trị chăm sóc, bảo đảm có thể khỏe mạnh lớn lên, bị bắt nạt, còn có anh trai giúp con bé ra mặt."

Hắn từ từ nói, một cái lại một cái, cơ hồ đem tất cả đều suy nghĩ tới, khí tức trên thân trở nên bình thản ôn nhu.

"Nhưng kế hoạch chu toàn hơn nữa, cũng luôn có thời điểm biến hóa cản không nổi." Tăng Bồi Trung uống hết nước đã lạnh trong chén, khom lưng từ dưới bàn trà rút ra hai phần văn kiện đẩy tới trước mặt anh, nhìn ánh mắt anh nói, "Đây là tất cả tài sản của tôi, chỉ cần cậu ký, những thứ này đều là của cậu, làm trao đổi, tôi hi vọng cậu có thể sau khi tôi chết, giúp tôi thỉnh thoảng xem con gái tôi chút, nếu gia đình nó có vấn đề, có thể thay tôi lén lút giúp con bé. Ngoài ra tôi giữ lại cho con bé một khoản tiền, hi vọng cậu có thể lúc con bé kết hôn thay tôi giao cho nó, nói với nói, cha ruột nó cũng không có cố ý vứt bỏ nó."

Địch Thu Hạc trầm mặc vài giây, hỏi, "Tại sao là tôi?"

"Bởi vì chỉ có cậu." Tăng Bồi Trung từ từ thu tay lại, ngồi phịch ở trong xe lăn, giống như một khối gỗ mục, "Người duy nhất bên cạnh tôi giống như là người sống, chỉ còn lại cậu."

Đây là một người đàn ông tỉnh ngộ quá muộn, mà bây giờ, hắn có một thân phận mới — cha.

Mặc dù ước nguyện ban đầu không tốt, nhưng sau khi có con, hắn cố gắng làm hết thảy mà một người cha như hắn có thể làm được...... So với Địch Biên dối trá tốt hơn rất nhiều. Địch Thu Hạc dừng một chút, nhận lấy văn kiện mở ra, đơn giản xem qua nội dung bên trong, ký tên xuống.

Coi như là thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của người trước khi chết đi, cô con gái còn chưa ra đời này, anh sẽ từ xa che chở nó an ổn lớn lên.

Sau khi tiễn khách, trợ lý của Tăng Bồi Trung đẩy cửa đi vào, nhìn một cái hai phần văn kiện trên bàn trà, cau mày chần chờ nói, "Ông chủ, ông sao lại...... Vạn nhất cậu ta cầm đồ nhưng không làm việc, vậy tiểu thư......"

"Sẽ không, tôi tin cậu ta. Chuyện nhờ cậu ấy thu dưỡng con gái tôi cũng đừng có nhắc lại nữa, kỳ thực như vậy mới là tốt nhất, cứ như vậy đi." Tăng Bồi Trung cất kỹ văn kiện Địch Thu Hạc ký, cầm lấy món đồ chơi nhỏ cũ kỹ kia sờ sờ, cười, "Chuyện nên làm đều làm xong rồi, hiện tại, tôi phải vì ô bảo vệ của con gái tôi hảo hảo dọn dẹp một vài chướng ngại."

Trợ lý nhìn nụ cười vặn vẹo trên mặt hắn, trong lòng cả kinh, cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio