Cô đồng ý phản hồi mail của Cố Thị mời hợp tác.
Thời Nhiễm trên người mặc chiếc váy màu kem dài đến gối, váy cô mặc theo kiểu công sở vừa thanh lịch vừa dịu dàng xinh đẹp, chiếc Porsche đậu vào nhà xe của Cố Thị đột nhiên cô cảm thấy cảm thán ngay cả nhà xe cũng lớn như vậy.
8 năm trước cô vất vả ôn thi đến suýt chút bỏ mạng mới có thể vào được Uniarts Stockholm, vậy nên cô nhất định phải làm được những chuyện mà người khác cho rằng cô không làm được.
Đứng trước toà nhà nhiều tầng lớn giữa trung tâm kinh tế của Hồ Thanh, cô ngẩn đầu nhìn sau đó sắc mặt cũng không thay đổi mà bước vào bên trong.
Thời Nhiễm bước đến quầy tiếp tân mở điện thoại đưa cho nhân viên xem mail, cô ngồi đợi một lúc thì có trợ lý xuống gặp cô rồi cô đi theo cô ấy đến phòng làm việc.
Bên trong phòng làm việc của một người mà có thể rộng hơn căn chung cư của cô, chẳng khác nào là căn nhà, cô nhìn thấy có tủ quần áo, còn có một cánh cửa liên thông đến phòng ngủ.
Mà hơn hết chính là người đàn ông ở bàn làm việc chẳng xa lạ một chút nào, Cố Bắc anh ấy chính là Cố Bắc anh trai của của Cố Viễn Thần, đã lâu rồi bọn họ chưa gặp lại, anh ấy vẫn vậy, vẫn thanh cao nho nhã khác xa với tính khí lạnh lùng của em trai mình. truyen bac chien
“ Thời Nhiễm đã lâu không gặp ”
Giọng nói của Cố Bắc rất dễ nghe, thân thiện ấm áp không hề giống với sự lạnh nhạt của Viễn Thần.
“ Đã lâu rồi không gặp ”
Cô mỉm cười gật đầu.
Cố Bắc đứng dậy đi đến sofa rót ly nước đưa cho cô, rồi mới chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ của anh ấy thân thiện vô cùng, khiến người khác cũng có chút thoải mái khi nói chuyện mà không áp lực.
Anh ấy không đẹp theo cách lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Viễn Thần, nhưng lại đẹp theo cách thư sinh nho nhã, người khác nhìn vào có khi còn nghĩ anh chỉ mới 25 chứ không phải 30 tuổi.
Đến trường học có khi có thể được mấy cô em học sinh lầm tưởng là bạn cùng trang lứa.
“ Thật ra lần này anh muốn hợp tác với em, để mở ra thương hiệu thời trang mới của Cố Thị ở Hồ Thanh ” Cố Bắc không lòng vòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề và nói ra ý định mục tiêu của việc hợp tác lần này.
Cô gật đầu, Cố Thị là công ty lớn muốn được hợp tác xem ra cũng rất khó, huống hồ chi lần này Cố Bắc trực tiếp ngỏ ý cô cũng không thể từ chối chỉ vì những chuyện cá nhân vặt vãnh.
“ Em cũng đang có ý định tạo thương hiệu ở Hồ Thanh, cho nên mới đồng ý hợp tác với Cố Thị trong lần này ”
Thương hiệu của cô ở Thụy Điển không tồi, hơn nữa nó không phải là bản chất riêng của một mình cô, mà là sự kết hợp của cô với Lạc Tử mới tạo ra được sự khác biệt lớn.
Muốn tạo thương hiệu cho Cố Thị ở Hồ Thanh không phải dễ, chỉ có một mình cô thì chắc chắn cô phải làm ra được những thứ khác biệt mà ngay cả cô và Lạc Tử cũng sẽ rất khó cho nên cô muốn thương lượng chuyện sẽ cùng hợp tác với Cố Thị tạo ra thương hiệu chung.
Cố Bắc cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, thanh cao nho nhã chậm rãi suy nghĩ thật kỹ “ Chúng ta có thể tạo ra thương hiệu chung mang lại lợi ích cho cả hai ” anh ta có điều tra qua những bộ sưu tập của Thời Nhiễm gây nên hiệu ứng không tồi.
Thậm chí còn gây ra sự ảnh hưởng rất lớn, cho nên cô chắc chắn không có ý định tạo riêng thương hiệu cho Cố Thị, mà sẽ nhân nhượng tạo ra thương hiệu chung cho cả hai bên.
Nếu anh ta không đồng ý thì chắc chắn cô sẽ không hợp tác, bởi vì mối quan hệ của cô và Cố Gia thật sự còn rất nhiều vấn đề không thể giải quyết, cô đồng ý hợp tác đã là vuốt mặt nể mũi anh ta lắm rồi.
“ Được, vậy hợp tác vui vẻ ” Cô lịch sự gật đầu, đọc kỹ bản hợp đồng rồi mới cẩn thận đặt bút vào ký tên.
“ Em và Viễn Thần gặp nhau rồi đúng không ”
Cố Bắc nhìn cô, bởi vì nếu không thằng em trai anh cũng sẽ không đến công ty bắt anh đồng ý gửi mail mời cô hợp tác.
Thời Nhiễm chậm rãi mỉm cười trả lời “ Ừm, có gặp vài lần ” vốn dĩ cô không muốn nhắc đến anh, nhưng năm đó Cố Bắc cũng là một trong những người biết rõ chuyện gì.
“ Em không cảm thấy ghét anh sao? bởi vì lúc đó anh đã không ngăn bà ấy ”
Trong lời nói của Cố Bắc có sự áy náy, lẫn hối hận mà hỏi cô, ánh mắt của anh ấy như sợ cô sẽ nói ra một từ ghét, bởi vì nếu Cố Viễn Thần biết được chắc chắn cũng sẽ căm ghét anh.
“ Cố Bắc em không ghét anh, em biết lúc đó nếu như anh ngăn lại, thì ngay cả anh cũng sẽ liên luỵ cũng biết anh thật sự không thể làm lại bà ấy ” Cô hiểu tất nhiên là hiểu.
Bởi vì bà ấy là mẹ của bọn họ, chắc chắn sẽ không thể cãi lại, cô cũng nhìn ra được Cố Bắc rất quan tâm đến Viễn Thần chỉ là anh ấy không có khả năng ngăn chặn mọi chuyện.
“ Em về trước đây, có gì anh gọi cho em là được rồi ” Cô không muốn nói chuyện quá nhiều, hơn nữa cô sợ là càng nhắc lại, sẽ càng khiến tâm trạng khó chịu hơn.
Thời Nhiễm đứng dậy cầm lấy túi sách rời đi, thì ánh mắt của Cố Bắc đã dời từ ly trà, ngẩn lên nhìn cô, đúng thật cô hiện tại đã thay đổi rồi.
“ Thời Nhiễm ”
“ 8 năm trước lễ tốt nghiệp cấp ba của em Viễn Thần em ấy có đến dự, nhưng sau khi em đi em ấy cũng rất khổ sở nếu bạn bè nó không ngăn lại chỉ sợ là nó đã lật cả Hồ Thanh này tìm em rồi...
Em có biết bộ dạng của nó lúc chấp nhận ký vào giấy nhận học bỗng đi du học mà ngay cả người có tiền cũng không thể đi là như thế nào không? Rất rất thảm hại, anh còn tưởng nó không phải em trai mình. Nó rất mạnh miệng nói sẽ không quan tâm đến em nữa cũng sẽ không yêu em thêm lần nào nữa, nhưng cũng là nó bật khóc sau khi không tìm được em... Có lần mẹ anh vô tình động vào chiếc cốc uống nước của nó, nó đã rất tức giận mà cãi nhau với bà ấy ”
Cố Bắc cảm thấy cuộc sống của Viễn Thần hiện tại cho dù tốt đến mấy thì cũng rất thiệt thòi.
Lúc bé vì bị thiên vị với anh ta nên thường xuyên cãi nhau, cuối cùng bị mẹ đuổi đến Hồ Thanh ở với cậu để muốn hơn anh ta mà học ngày học đêm.
Ngay cả việc đi du học cũng bị mẹ mình sắp đặt chèn ép, những thứ mà Cố Viễn Thần thích đều sẽ bị chính mẹ mình từng chút một phá hủy đi.
Trong mắt bà Cố Viễn Thần chính là cái gai, chính là đứa con phản nghịch mà bà ấy không bao giờ mong muốn, cho nên dáng vẻ của Cố Bắc chính là cũng do bà ấy nắn nót từng chút đến việc quen bạn gái hay làm việc gì đều phải hỏi ý kiến bà ấy.
Còn Cố Viễn Thần chính là kiểu người bà ấy ghét nhất cái gì anh không thích có đánh chết cũng không làm, chỉ cần là anh thích cho dù cãi lại bà ấy cũng nhất định làm cho được.
Khoé mắt của Thời Nhiễm bất giác nước mắt lăn dài trên má, cả cơ thể bất động sau khi nghe những gì Cố Bắc nói.
“ Cố Bắc, em biết anh ấy rất tốt, bởi vì anh ấy quá tốt cho nên em có chạy mãi cũng sẽ không theo kịp anh ấy ”
Nói xong cuối cùng cô cũng nắm chặt tay, lau đi nước mắt sau đó rời khỏi Cố Thị.
Cố Bắc cũng trở nên trầm mặc.