Ngồi ở nhà hàng ngay tại trung tâm thương mại của Giang Thành, cảm giác vẫn như vậy chẳng khác tám năm trước là bao nhiêu, cô vẫn ngồi đối diện người phụ nữ này, chỉ là bây giờ cô không còn là học sinh cấp ba đầy non nớt nữa.
Thanh Lam bà vô cùng ung dung, gấp một miếng thịt xào cho vào miệng, chậm rãi lau miệng vắt chéo chân nhìn cô.
“ Thời Tiểu Thư không phải nên giải thích với tôi một chút sao? năm đó cô nói sẽ không gặp lại con trai tôi vậy bây giờ là thế nào? ”
Thái độ khinh bỉ cô thấy rõ, trong lời nói cũng mang theo mấy phần mỉa mai không kém, đôi mắt cũng không ít căm ghét mà nhìn cô chăm chăm, đánh giá người con gái ở trước mặt mình.
Chỉ tiếc thái độ của bà ấy, và định kiến của bà ấy vẫn không thay đổi, còn cô tất cả đã thay đổi sau khi biết được Cố Viễn Thần tám năm qua đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Ánh mắt của Thời Nhiễm không chút kiên dè nhìn thẳng vào mắt bà “ Là bác thất hứa trước, bác có để Cố Viễn Thần sống tốt sao? ” lời nói sắc bén nhấn mạnh từng chữ khiến bà cũng phải giật mình.
“ Cho dù nó không sống tốt, thì cô cũng không có tư cách, cô sẽ chẳng bao giờ xứng được với con trai tôi ” Thanh Lam có chút tức giận, nhìn cô như muốn nhai tươi nuốt sống cô ngay tại đây, tham âm bà rất khó nghe.
Cô chỉ cười nhạt, nhếch mép nhìn bà ấy “ Thế nào là không có tư cách? vậy ép con mình đến suýt bỏ mạng thì có tư cách sao? Bác gái năm đó con rời đi vì con muốn tốt cho anh ấy, nhưng tám năm qua rõ ràng anh ấy sống không hề tốt ” nhìn anh của hiên tại, cô chẳng hề nhận ra được gì khi hai người họ vừa gặp lại, nhưng khi quay lại rồi Cố Viễn Thần trở nên thấu tình đạt lý, cái gì cũng khép nép mà nghĩ cho cô khiến cô không khỏi đau lòng.
“ Thời Nhiễm, cô trăm ngàn lần không xứng với con trai tôi, chẳng phải nó vẫn đang sống tốt sao? rất thành công nữa là đằng khác.
Còn cô? tám năm đi du học cuối cùng vẫn như vậy, thật thảm hại ” Bà khinh bỉ hất cả ly nước vào người cô khiến mặt mũi của cô ướt nhem.
“ Cút xa con trai tôi ra ” Thanh Lam nhấn mạnh từng chữ một vô cùng ghét bỏ và giận dữ.
Giọt nước từ mái tóc cô rơi xuống tí tách, Thời Nhiễm không hoảng hốt cô chậm rãi cầm khăn giấy lau nước trên mặt mình “ Bác gái, con chẳng có lý do nào rời khỏi anh ấy, tám năm qua đều tại con ngu ngốc tin lời bác cho nên mới để anh ấy lâm vào khổ sở...!Lần này không có đâu ” cô hạ quyết tâm bà càn nói, cô càng quyết tâm làm cho bộ sưu tập Cây Ngô Đồng trở nên thành công nhất có thể để bà nhìn thấy, tám năm qua cô đã ở Thụy Điển thành công đến mức nào.
Ánh mắt của Thanh Lam như viên đạn xuyên qua người cô, bà vô cùng tức giận đến mức không nên lời “ Thời Nhiễm tôi chỉ chấp nhận Hạ Thư là con dâu tôi, còn cô có chết tôi cũng không chấp nhận ” cô không xứng, hoàn toàn không xứng với Cố Viễn Thần.
“ Bác nói con vẫn giống tám năm trước sao? vậy thì chúng ta đợi xem con làm được những gì, những thứ mà con dâu bác chọn không làm được.
Hạ Thư là bác chọn, còn con là Cố Viễn Thần chọn ” Thời Nhiễm lau nước trên người mình, đứng dậy ý định không muốn đôi co quá nhiều, muốn rời khỏi đây.
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cầm lấy túi đồ đã mua rồi sau đó mới nhìn bà “ Con vẫn sẽ giữ lời hứa không nói chuyện năm đó với anh ấy, nhưng nếu anh ấy biết được thì con cũng không ngăn nổi...!Con sẽ không chia tay anh ấy, cũng không vứt bỏ anh ấy như lời bác nói nữa, lần này tự con sẽ chứng minh cho bác thấy con đang đứng ở đâu, nếu bác không chấp nhận, thì con chỉ cần anh ấy chấp nhận là được ”.
“ Con có việc xin phép bác con về trước, bữa ăn hôm nay con sẽ thanh toán ”
Đối diện với người lớn bản thân cô sẽ tự mình lễ phép, nhưng cô không thể nào nói chuyện với người đã suýt ép con trai mình đến t* s*t, khiến anh lầm vào tình cảnh trầm cảm cả năm liền.
Cố Viễn Thần tám năm qua chịu đựng những gì, lần này cô sẽ bù đắp cho anh đủ, cô sẽ bảo vệ tình yêu của bản thân mình.
Những thứ cô biết vẫn chưa là tất cả, chỉ sợ đến khi cô biết hoàn cảnh từ nhỏ của Cố Viễn Thần đến lớn, e là ngay cả thái độ này cũng không giữ được.
Thanh Lam tức giận đến mức đập hết những thứ trên bàn ăn, bà tay nắm chặt lại cầm lấy điện thoại gọi đi một cuộc, ánh mắt đầy sự nham hiểm.
Quay lại đón Thời Bắc ở khu vui chơi, em trai cô vậy mà đã quẹt hết không biết bao nhiêu là tiền rồi, Thời Bắc nhìn thấy cô ướt áo một mảng liền cầm lấy áo khoác của mình đưa cho cô.
“ Chị té vào hồ cá sao? ướt hết rồi ” Giọng điệu vừa lo lắng vừa non nớt đưa áo cho cô.
Cô kinh ngạc nhìn Thời Bắc như ông cụ non thì bao nhiêu tức giận cũng bay sạch, cô xoa xoa đầu cậu “ Được rồi, hôm nay không đi học thêm ” chi bằng để Thời Bắc nghĩ một ngày, buổi chiều cô về Hồ Thanh sớm một chút như vậy anh không cần vất vả đến đón .
Nghe cô nói, Thời Bắc không khỏi vui vẻ dơ ngón tay cái lên, vô cùng đồng ý với quyết định này, hai chị em bật cười nhìn nhau rồi mới cầm túi to túi nhỏ đi đến bãi đỗ xe.....