Một Mảnh Phù Hoa

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối sau một ngày dài làm việc ở Nguyên Thụy, Huyền Cơ trở về căn hộ nhỏ của mình, nàng tra chìa khóa vào cửa, sau đó mở cửa nhà. Trong nhà một mảnh tối om, nàng đưa tay bật đèn, ném đôi giày cao gót của mình vào góc rồi đi vào trong. Căn nhà được tạp vụ quét tước cẩn thận không có một hạt bụi, Huyền Cơ cởi đi nút áo sơ mi của mình, thả người xuống giường nằm lười một phen.

Cả ngày làm việc khiến nàng cảm thấy mệt mỏi không thôi, Huyền Cơ suy nghĩ một chút về việc sẽ ăn gì tối nay, mất mười lăm phút để quyết định nấu cho mình một bữa tối đàng hoàng. Nàng đứng lên đi vào nhà tắm, để nước tuôn xối xả từ đỉnh đầu xuống gót chân, cuốn đi những mệt mỏi thường ngày.

Sau khi tắm xong nàng liền không muốn dùng bữa nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi. Huyền Cơ lại thả người nằm xuống giường, chìm đắm trong mớ lạc lối mà nàng vẫn thường suy nghĩ. Đang nằm thì nghe tiếng bước chân nện dưới sàn nhà, từng tiếng nặng nề hệt như dì giúp việc đang đi loay hoay hút bụi bên ngoài.

– Dì Lục! Sao dì qua đây làm giờ này vậy? Sáng chưa hút bụi hả dì!- Huyền Cơ hỏi, nhưng cũng quá lười đi ra ngoài xem thử. Dù sao khu này vẫn tương đối an ninh, không thể nào lọt trộm vào đây được.

Tiếng bước chân vẫn nặng nề vang lên, hệt như đang đi hết tất cả ngóc ngách trong nhà, Huyền Cơ cũng không nghĩ nhiều, nàng bấm điện thoại xem tin tức có gì mới. Nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, lần này Huyền Cơ thấy hơi lạ, thường ngày dì Lục sẽ không đi nhiều kiểu như vậy, vì chân dì Lục yếu, không thể di chuyển quá nhiều.

– Dì Lục!- Huyền Cơ định bước xuống giường xỏ dép đi ra ngoài, không nghĩ tay nắm cửa phòng của nàng xoay một chút rồi mở ra. Huyền Cơ thấy một người đang nhìn vào trong phòng nàng, mái tóc dài ướt nhem nhơ nhuốc, đôi mắt trắng dã vô hồn, khuôn miệng đáng sợ với hàm răng lởm chởm đầy nước dãi. Ả ta đang nhìn nàng, cái nhìn vô hồn đáng sợ.

Nàng không nhịn được mà hét lên, ngất xỉu.

Khi Huyền Cơ tỉnh dậy đã là gần nửa đêm, hàng xóm đỡ nàng qua nhà họ, bảo an cũng đến xem xét tình hình. Náng sợ hãi muốn khóc, họ kêu nàng ở lại nhà họ ngủ qua đêm, nhưng nàng không dám. Thế nên Huyền Cơ lái xe về nhà anh nàng, nàng kể anh trai nàng nghe câu chuyện bị nhát ban nãy, anh nàng cũng sợ, cho nên tối đó anh nàng kêu chị dâu qua ngủ cùng nàng.

Ba giờ sáng, khi vạn vật đang im lìm, Huyền Cơ lơ mơ trong mộng tỉnh dậy. Không biết ai xui khiến nàng tỉnh dậy vào giấc đó, chỉ biết mắt nàng bắt buộc phải mở ra. Nàng dụi mắt một cái rồi nhìn đồng hồ, chỉ mới ba giờ đúng, Huyền Cơ nhìn sang chị dâu đang ngủ cùng mình, lòng cũng yên ổn hơn một ít.

Không nghĩ khi nhìn ra cửa sổ lại thấy hồn ma đó đang cười với nàng, khuôn miệng lởm chởm răng và lợi, nước dãi chảy xuống hai bên miệng. Đôi mắt trắng dã vô hồn trợn trừng lên, ả ta đang bám vào cửa sổ nhìn Huyền Cơ ngủ, vừa nhìn vừa cười.

– Aaaaaaaaaaaaaa

Huyền Cơ lại hét lên, nhưng chị dâu của nàng không tỉnh, nàng ấy chỉ ngủ say sưa như không thể nghe được tiếng hét của nàng. Huyền Cơ la hét khi hồn ma càng ngày càng tiến gần đến nàng, lè chiếc lưỡi dài ra.

– CÚT ĐI!!! Aaaaaaaaaaaa

Hồn ma xuyên qua cánh cửa tiến gần lại Huyền Cơ, sau đó thượng lên người nàng, cười nhớp nháp. Huyền Cơ bị bóng đè đến cứng người, người nàng như dính vào nệm không thể nhúc nhích, tay chân cũng không thể hoạt động. Nàng muốn kêu cũng không thể phát thành lời nữa, chỉ ú ớ trong miệng, tay chân dính chặt vào nệm, cơ hồ muốn ngưng thở.

Sau khi hồn ma rời khỏi, Huyền Cơ khóc nháo lên gọi mọi người dậy. Mọi người nghe vậy cũng rất lo lắng, anh trai nàng bèn tìm hiểu xem ai là người có thể giải quyết cho Huyền Cơ vấn đề này. Mẹ của Huyền Cơ lại hỏi dì của Huyền Cơ, thế nên mới có cơ duyên diện kiến Bối Vịnh Thi. Thật ra vụ này đáng lẽ ra Vịnh Thi sẽ không làm, nàng còn định đi du lịch gần cùng Bạch Dĩnh, không nghĩ người ra yêu cầu là Khổng gia.

Cuộc điện thoại lúc đó rất đơn giản, người của Khổng gia mời nàng đến, nàng từ chối. Khổng gia ra điều kiện sẽ khám chữa bệnh cho Vịnh Thi suốt đời, Vịnh Thi liền đồng ý, hời như vậy ai lại không đồng ý? Số tiền chữa bệnh của Vịnh Thi đối với Khổng gia chẳng khác gì con muỗi bé tẹo, còn hồn ma đối với Khổng Huyền Cơ chẳng khác gì thái sơn. Họ đương nhiên muốn trị cho hết cho con gái họ, điều kiện dành cho Vịnh Thi cũng không tính là quá đắt.

Vì anh trai của Khổng Huyền Cơ không ở chung với gia đình ở khu biệt thự Khổng gia, thế nên mới sáng sớm mẹ và dì của hắn đã nườm nượp ghé qua nhà thăm. Huyền Cơ sợ đến xanh mặt, nàng ngồi trên ghế ôm ly trà trong tay, mẹ nàng, dì nàng cho dù có nói gì thì nàng cũng không ngừng run sợ.

Khổng gia được biết là chủ chuỗi bệnh viện lớn ở thành phố, trong ngành y tế nước nhà, Khổng gia như một con bạch tuộc có khát vọng vươn tay nắm hết mọi ngóc ngách. Vì thế Vịnh Thi cũng không ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe sang trọng bóng loáng đậu trước cửa nhà nàng, hàng xóm nhìn qua thấy vậy liền ồ lên, nói: – Con hôm nay tiếp quý nhân à Thi?

Vịnh Thi cười cười, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì. Tài xế ra hiệu nàng leo lên xe, nàng cũng ngoan ngoãn thượng lên xe, một mạch chở đến nhà của Khổng Huyền Thanh, anh Huyền Cơ. Xe chạy mất nửa tiếng mới tới nơi, tuy chỉ là nhà của Huyền Thanh và vợ nhưng lại khoa trương hết phần thiên hạ.

Nàng nhìn ra cửa kính xe nhìn vườn tược đẹp như trong một bộ phim châu âu cũ, người làm vườn đang chăm chú cắt tỉa cây, hầu gái thì quy quy củ củ đi ngang con đường mòn, đem theo bánh quy và trà. Nhìn thế nào Vịnh Thi cũng thấy vừa mắt, nhưng nàng lại chẳng ham thích sống ở một nơi xa hoa như vậy. Thứ Vịnh Thi cần đó chính là một cuộc sống yên ổn bên cạnh Bạch Dĩnh, căn nhà của nàng có nhỏ cũng ổn, chỉ cần nàng thấy ấm áp là đủ.

Vốn Vịnh Thi không nghĩ mình sẽ yêu ai trong cuộc đời này, nàng vẫn chuẩn bị tâm thế cho sự cô độc cả đời, không ngờ một ngày nàng lại yêu hồ ly. Nhưng nàng vẫn giữ quan điểm về sự đủ đầy của mình, cái nàng cần là một mái nhà che nắng che mưa, một người nàng thương, một đứa con ngoan, thế là quá ổn với người nhu cầu thấp như nàng.

Khi nàng vào đến đại sảnh, Khổng tiểu thư đang ngơ ngẩn ngồi nhìn nàng, Vịnh Thi cũng theo thể thiếp chào, nhưng Khổng tiểu thư vẫn không nói gì.

– Em gái tôi bị ma nhát tối qua, cô xem giải quyết giúp tôi!- Khổng Huyền Thanh lo lắng nhìn em gái bé bỏng của mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.

– Ma quỷ không nhát ai, chỉ nhát mỗi nha đầu này! Đúng là sống không ngay thẳng thì bị ma nhát.

Giọng nói của ai đó vang lên sau lưng, Bối Vịnh Thi hơi quay đầu lại nhìn. Chủ nhân của giọng nói này cao gần một mét tám, áo blouse trắng suôn theo thân hình cao gầy, gương mặt điển trai cùng hàng mi rậm, mắt kính dù có treo trên gương mặt kia cũng không khiến chủ nhân của nó ngu ngơ đi, chỉ càng tăng thêm vẻ trưởng thành thành thục.

– Cô là..?

Vịnh Thi hơi ngẩn người, bị hắn hỏi liền hoàn hồn, giơ tay chào hỏi hắn.

– Tôi tên là Bối Vịnh Thi.

Nàng không biết như vậy có theo thể thiếp của người giàu có không, hay nàng giơ tay như vậy có đường đột quá không. Vốn nàng cũng không biết cách chào hỏi của người giàu có thế nào, nàng xuề xòa đã quen. Sống với Bạch Dĩnh càng thêm đơn giản, không câu nệ gì nhiều.

– Tôi tên Khổng Huyền Minh, anh cả của nha đầu này!- Huyền Minh chỉ tay vào Huyền Cơ, giới thiệu.

– À, tôi là Khổng Huyền Thanh, anh ba của nha đầu này, nha đầu này tên Huyền Cơ. Gọi là nha đầu vậy thôi chứ ba mươi rồi đấy- Huyền Thanh giới thiệu, vừa giới thiệu vừa cười đùa.

Huyền Cơ cũng không phản ứng lại như mọi ngày, nếu như thường ngày nàng nghe như vậy sẽ rất nổi nóng, thế nào cũng la hét ỏm tỏi. Không nghĩ hôm nay lại cực kì khiêm nhường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio