Đối với Bạch Dĩnh, không có việc gì đáng sợ hơn trở về căn nhà hai người cùng chung sống. Mặc dù đã ở với nhau từ khi có thai Ngư Ca, thế nhưng hai người vẫn chưa từng làm một mâm tiệc ra mắt bạn bè hai bên, chỉ âm thầm sống với nhau như phu thê. Vịnh Thi chưa bao giờ e ngại chuyện mình yêu một nữ nhân tên Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh cũng chưa bao giờ ngưng tự hào khi kể về vợ mình, hai người trong mắt hàng xóm là một đôi uyên ương hạnh phúc, ấm nồng tưởng như không thể chia xa.
Thế nhưng khi Bạch Dĩnh bước chân vào căn phòng hạnh phúc ngày nào, từng khung hình chụp Vịnh Thi vẫn còn nằm yên trên kệ tủ. Khi Vịnh Thi ngồi trên tấm bạt cùng với Ngư Ca khi dã ngoại, khi Vịnh Thi tất tả trong bếp nấu cho bằng được món bánh mừng sinh nhật Tiểu Ngư, khi Vịnh Thi dùng chăn che ngang mặt mình, cười ngượng ngùng với Bạch Dĩnh. Tất cả những tấm hình này, Bạch Dĩnh đều có thể chỉ rõ thời điểm chụp như thế nào, nhưng ngay bây giờ, việc ghi nhớ này chẳng khác gì tra tấn, dìm chết Bạch Dĩnh trong nỗi nhớ khôn nguôi.
Còn nhớ ngày xưa Vịnh Thi mua máy ảnh chỉ vì sợ nhan sắc của mình sẽ phai nhạt đi, Bạch Dĩnh sẽ không nhớ rõ người mình từng yêu đã từng xinh đẹp thế nào, thế nhưng từng tấm hình như đâm thẳng vào tim Bạch Dĩnh, đau đến không nói nổi thành lời. Bạch Dĩnh lấy trong tủ ra chiếc máy chụp hình năm nào, bên trong cả ngàn tấm hình chụp Vịnh Thi, hệt như vợ nàng chỉ đang bận bịu tưới cây, một lát sẽ xuất hiện trước mặt nàng, để nàng âu yếm hôn nhẹ lên má.
Đến giờ phút này đây, khóc không phải để giải tỏa nỗi đau. Đôi mắt của Bạch Dĩnh sưng to như hai quả trứng nhỏ, đỏ au, chỉ cần nghĩ đến Vịnh Thi một chút liền rơi nước mắt. Trạng thái rơi nước mắt trong vô thức này không thể giải tỏa hết những nỗi đau trong lòng Bạch Dĩnh. Nàng nhớ Vịnh Thi rất nhiều, Bạch Dĩnh nghĩ nàng có khóc đến ngàn năm nữa nỗi nhớ Vịnh Thi cũng không thể nào vơi được.
Còn nhớ một ngày Vịnh Thi đã dặn dò nàng chuyện sinh ly tử biệt, nàng đã từng nói cho dù có trở thành gián cũng trở về với Bạch Dĩnh. Thế nên Bạch Dĩnh nguyện ý chờ, chỉ cần người hứa sẽ cố gắng quay trở lại, chờ đến ngàn năm vạn năm, Bạch Dĩnh cũng sẽ chờ.
Vì nhà đang có tang, thế nên Tiểu Ngư được bà ngoại dẫn về nhà tổ chăm sóc, Tiểu Ngư mặc dù nhớ mẹ Dĩnh nhưng cũng không mè nheo, ngoan ngoãn theo bà ngoại trở về nhà. Thế nên trong căn nhà nhỏ này bỗng chốc lại thừa quá nhiều không gian, Cổ Tịch ngồi trên ghế sô pha nghe tiếng khóc thút thít bên trong phòng ngủ. Nàng nghĩ nếu một ngày nàng mất đi các phu nhân của mình, nàng cũng sẽ không chịu nổi, mà Bạch Dĩnh còn có tính cách rất quyết liệt, chỉ sợ có chuyện không hay xảy ra.
Mở cửa phòng ngủ ra, Bạch Dĩnh đi bộ xuống nhà sau, Cổ Tịch thấy thế bèn đứng lên đi theo đằng sau, hỏi nàng: – Em đi đâu vậy Dĩnh?
– Em đi tưới cây, bụi tường vi của vợ em mới ra hoa. Em mà không tưới đúng giờ cây lại héo, vợ em la chết.
Bạch Dĩnh cười hì hì, sau đó lục lọi trong đám dụng cụ tưới cây ra một bình nước cầm tay nho nhỏ. Nàng như vô hồn cầm bình tưới cây lên tay, tưới loạn cả lên. Cổ Tịch thấy thế bèn hốt hoảng, nàng giật lại bình nước, hơi lớn tiếng quát: – Em tưới vậy sao được?
– Chết rồi! Vậy em phải tưới thế nào? Mọi ngày chỉ có vợ em tưới được, chị ấy trở về mà phát hiện cây chết rồi thì em tiêu đời.
– Dĩnh…
Cổ Tịch không biết phải nói gì thêm nữa, nhưng nàng nghĩ thần kinh của Bạch Dĩnh đã gặp phải một số vấn đề. Tại sao lại có thể quên được chuyện vợ mình vừa mất?
– Vịnh Thi chết rồi.
Cổ Tịch cố gắng nhắc cho Bạch Dĩnh nhớ, thế nhưng nàng chỉ thấy Bạch Dĩnh cười, đánh vào cánh tay nàng một cái: – Chuyện sống chết không đùa được đâu.
– Dĩnh… Em mất trí rồi hả? Vịnh Thi chết rồi, mình vừa mới hỏa táng hôm qua!
– Chị đừng nói vậy, em không vui đâu đấy. Thôi em không nói chuyện với chị nữa, nhưng em không thích chị đem chuyện sống chết của vợ em ra đùa, chị hiểu không?
Nói rồi Bạch Dĩnh hạ bình nước xuống đất, sau đó lẽo đẽo đi vào phòng ngủ. Cổ Tịch như bị thần kinh theo Bạch Dĩnh, nàng run run lấy điện thoại gọi cho mẹ Bạch Dĩnh thông báo. Thế nhưng không ngờ lúc Cổ Tịch đi vệ sinh, Bạch Dĩnh đã lén chạy đi mất.
Không ai biết Bạch Dĩnh chạy đi đâu, chỉ đến lúc Minh giới yêu cầu Dị giới đón Bạch Dĩnh về, lúc đó Bạch gia mới tá hỏa ra thì ra Bạch Dĩnh đứng trước cửa Minh giới làm loạn. Thật ra theo hiệp ước hòa bình của Dị giới, Minh giới, Thiên giới là không ai cố tình xâm phạm vào lãnh thổ của ai, nếu muốn vào phải có giấy thông hành nhưng Bạch Dĩnh không có, thế mà nàng ấy còn nháo lên đòi người. Nếu để Thiên giới biết điều này không chừng Bạch Dĩnh sẽ bị phạt thật nặng, thế nên Bạch Thố bắt cho bằng được Bạch Dĩnh về, mẹ Bạch Dĩnh thì tức giận đến run người.
Lần trước mẹ của Bạch Dĩnh có một lần gọi con dâu vào thư phòng nói về vấn đề Minh giới Dị giới, bà đã tiên liệu trước cho cái chết của Vịnh Thi. Lúc đó còn nhớ hai người ngồi đối diện nhau, bà đã không ngại ngùng mà tiết lộ thân phận thật của Vịnh Thi.
– Thật ra con là người của Minh giới, chết đi thì con sẽ về bên dưới. Chỉ sợ Bạch Dĩnh sẽ đau lòng.
Vịnh Thi cũng không tỏ ra quá mức ngạc nhiên, chỉ nói rằng: – Thế thì sao ạ mẹ?
– Mẹ đã tính cho con một quẻ, con mà rời đi, chỉ sợ con và Bạch Dĩnh khó mà đoàn tụ sớm.
– Con nhất định sẽ quay về, thưa mẹ. Nhưng mà trong thời gian con đi chắc hẳn Bạch Dĩnh sẽ đau lòng, xin mẹ giữ gìn em ấy giúp con, con sẽ trở về, nhất định sẽ cố gắng trở về.
Lần này Bạch Dĩnh không được ở trong nhà Vịnh Thi nữa, mẹ nàng bắt nàng quay trở về nhà tổ sống. Bạch Dĩnh lúc đầu nhất định không chịu, thế nên mẹ nàng đã ra sau núi hái một ít nhiên thảo nghiền thật nhỏ, thật ít vào bát cơm Bạch Dĩnh ăn hàng ngày. Đến bát cơm Bạch Dĩnh ăn, mẹ nàng còn phải khó khăn lắm mới ép nàng ăn hết được. Nhiên thảo gây tác dụng buồn ngủ, giúp hỗ trợ hồ ly có thể ngủ qua mùa đông, nhưng nhiên thảo có mùi đặc biệt, thế nên mẹ của Bạch Dĩnh chỉ nghiền thật ít, giúp cho Bạch Dĩnh có thể ngủ an nhiên một chút.
Nhưng nếu đã ngủ thì thôi, lúc Bạch Dĩnh dậy nàng sẽ tìm cách chạy mất, Bạch gia lại phải nháo nhào lên kiếm. Lúc thì họ tìm thấy Bạch Dĩnh ở bến xe bus Nhân giới – Minh giới, lúc thì họ tìm thấy Bạch Dĩnh ở cổng Minh giới, lúc thì tìm thấy Bạch Dĩnh bên cạnh hũ tro cốt của vợ mình. Nhưng hầu như lúc nào họ cũng thấy nàng khóc, nước mắt như những giọt máu nhỏ giọt trong tim, từng giọt từng giọt rỉ xuống, không thể nào ngưng được.
– Nếu biết Dĩnh Dĩnh sẽ đau khổ như vậy, tôi thà không đồng ý cho nó quen Vịnh Thi.
Ông nội của Bạch Dĩnh buồn buồn nhìn cháu mình bị xích chân lại bằng dây sắt, lòng ông sao có thể không xót? Đây là cháu mà ông thương hơn máu thịt bản thân mình. Nhưng nếu bây giờ Bạch gia không trói Dĩnh lại nàng ấy lại chạy đi mất, không chừng một ngày họ chỉ tìm được xác của Bạch Dĩnh. Chẳng ai muốn điều tệ như thế này diễn ra, nhưng nó lại diễn ra một cách đau đớn như thế.
Bạch Dĩnh đang ngủ liền cảm nhận được có ai nhìn mình, nàng mở mắt dậy, nhìn thấy ông nội nhìn mình bèn tủi thân rơi nước mắt: – Ông nội… Đừng xích con.
Ai cũng phải mủi lòng trước giọng nói ủy khuất này của Bạch Dĩnh, nhưng Bạch gia đã từng bị Bạch Dĩnh dùng chiêu này lừa nhiều lần. Kết cuộc toàn phải nháo nhào tìm Bạch Dĩnh. Khi Bạch Dĩnh tỉnh táo nàng sẽ chạy đi kiếm Vịnh Thi, khi Bạch Dĩnh mê muội, nàng sẽ sống trong mộng tưởng rằng Vịnh Thi vẫn còn sống, chưa hề rời đi. Nhiên thảo ngày càng kê nhiều, đến mức mẹ của Bạch Dĩnh muốn mạnh tay dùng một cây nghiền ra thành nước cho Bạch Dĩnh uống, nhưng bà sợ Bạch Dĩnh bỏ qua quá trình trưởng thành của Ngư Ca.
Nhưng nhìn Bạch Dĩnh người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, không ai có thể không xót. Chỉ trách duyên số của Bạch Dĩnh và Vịnh Thi quá mỏng.