Tầng mây mù mịt, gió đêm lượn vòng, cỏ cây bên hồ xào xạc. Hành lang gấp khúc, lầu các trùng điệp, cây già rợp bóng của trang Lưu Vân thấm sắc đêm, hiện ra vẻ dày đặc tăm tối.
Thân hình nhanh nhẹn của Mục Diễn Phong hơi chậm lại trước vườn Thấm Huân. Không có tiếng chém giết trong dự liệu, sự yên tĩnh cổ quái khiến lòng hắn tự dưng sinh ra cảm giác hoang vắng.
Không biết tại sao, trước mắt hắn bỗng xẹt qua hình ảnh Tiêu Mãn Y nở nụ cười đắc ý, vui mừng hớn hở lắc hoa liền đế ở cổ tay. Tiếng vang leng ca leng keng làm đầu óc hắn lơ đãng.
Mục Diễn Phong bực bội nghĩ, lát nữa hắn ắt phải xách Tiêu Mãn Y ra, trách mắng nàng ấy một trận, nếu nàng ấy còn càn quấy nữa thì nhất định phải đuổi nàng khỏi trang Lưu Vân, nhất định phải… Mục Diễn Phong đánh một quyền vào tường thấp của vườn Thấm Huân, vén vạt áo đi vào trong vườn.
Trong vườn, đệ tử trang Lưu Vân nằm ngổn ngang, đều còn thở. Bên hồ Âm Nguyệt, một người ngồi run cầm cập, toàn thân nàng ta ướt đẫm nhưng từ tai tới sau cổ lại đỏ bừng.
Tiêu Mãn Y trốn sau cây cột đình lục giác, kinh hoàng nhìn Đỗ Niên Niên bên hồ.
Mục Diễn Phong thoáng thấy Tiêu Mãn Y thì cơn tức đầy bụng nổi lên. Hắn đi thẳng, hỏi ngay: “Rốt cuộc cô đang làm cái gì đấy?!”.
Tiêu Mãn Y thấy hắn thì thoạt tiên sửng sốt, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói vui sướng có vẻ nhẹ nhõm: “Diễn Phong”.
Mục Diễn Phong chỉ nhíu mày lẳng lặng nhìn nàng ấy một lát rồi lập tức phất tay áo đi tới ven hồ. Tiêu Mãn Y cuống quýt kéo tay áo hắn: “Diễn Phong đừng đi”. Nàng ấy nâng cổ tay chỉ vào Đỗ Niên Niên, mím môi nói: “Người phụ nữ này rất kì dị, vừa rồi cô ta đánh nhau với tôi, chiêu võ công nào cũng trí mạng, may mà…”.
“Bất luận là người phương nào cô cũng dám chọc vào à?!” Mục Diễn Phong giận tím mặt. Lời lúc trước của Tiêu Mãn Y, hắn chỉ nghe rõ câu “chiêu nào cũng trí mạng”, chỗ tầm mắt chạm tới là vết hằn sâu trong bàn tay nàng ấy. Tình hình vừa nãy nguy cấp, tất nhiên nàng ấy phải nắm chặt vòng hạnh hoa trong bàn tay.
Tiêu Mãn Y bị hắn quát thì ngây ra, bàn tay nhỏ bé níu ống tay áo hắn buông lỏng ra.
Dù Mục Diễn Phong dễ xù lông nhưng rất ít khi tức giận thật. Thật ra hắn giống Nam Sương, đều là người vô cùng tốt tính, rất ít khi để bụng, cực kỳ rộng lượng.
Nhưng lúc này, hắn giận thật rồi.
Tiêu Mãn Y mở miệng, ngơ ngác hỏi: “Diễn Phong, có phải chàng thích nàng ta không?”.
Mục Diễn Phong không đáp, trong lòng hắn rất loạn.
Rất nhiều lúc, trầm mặc chính là ngầm thừa nhận. Tiêu Mãn Y cho là phải. Nàng cụp mắt một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rưng rưng nước, cố làm ra vẻ mặt vô tội, khiến lông mày vốn hếch lên kiêu ngạo trở nên vô cùng thê lương: “Diễn Phong, tôi không biết, tôi không biết chàng thích…”. Tiếng nàng ấy càng ngày càng nhỏ, lặng lẽ hiu hắt như đóa đồ mi cuối hạ rơi.
Mục Diễn Phong chỉ trầm lặng, lạnh lùng rút ống tay áo khỏi tay nàng ấy, đi tới bên hồ không ngoảnh đầu lại.
Hôm nay hắn ăn vận rất đẹp. Áo dài xanh da trời, vải vóc bóng trơn tuột giữa ngón tay, giống hệt thời gian như nước mang phi hoa hồng trần đi xa.
Tiêu Mãn Y cảm thấy hơi trống vắng. Nàng ấy đờ đẵn tại chỗ nhíu mày mím môi, lạc lõng, buồn chán khôn tả.
Mục Diễn Phong còn chưa đến gần, Đỗ Niên Niên bỗng ngẩng đầu lên nói: “Chàng đừng tới đây”.
Tiếng nói của nàng ta khàn khàn, giống như từng bị lửa thiêu vậy.
Mục Diễn Phong sửng sốt. Đúng lúc này, tiếng Vu Hoàn Chi bỗng nhiên ung dung truyền tới từ phía sau: “Lúc tu luyện thức thứ ba và thứ tư của bảy thức Mộ Tuyết có hai tầng băng hỏa, cô không có tâm pháp ngoại công để bảo vệ mình, không có cơ sở của thứ thứ nhất và thứ hai, tiếp tục như vậy thì mạng không còn được bảy ngày”.
Đỗ Niên Niên khó nhọc ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt ảm đạm đi. Một lúc lâu sau, nàng ta chỉ nói: “Không sao cả”.
Mục Diễn Phong quay đầu lại liếc nhìn Vu Hoàn Chi, lại chỉ thấy thân hình y lóe lên rồi biến mất, lướt đến phía sau Đỗ Niên Niên như ma quỷ rồi đẩy liền ba chưởng.
Đỗ Niên Niên đau đến mức hét to một tiếng, bỗng đứng phắt dậy như bị mất khống chế. Quanh người nàng ta loáng thoáng có lệ khí đỏ như máu, thần trí bị nuốt hết, sát khí bừng bừng trong mắt.
Lúc này, Vu Hoàn Chi nghiêng người hiện ra ở bên cạnh Mục Diễn Phong, nói nhỏ: “Kiếm pháp Thiên Nhất, ngưng khí”. Đoạn xoay đến bên một đệ tử đã ngã xuống, nhặt bội kiếm của gã ném lên không trung.
Mục Diễn Phong ngầm hiểu, khẽ nhảy lên đón bội kiếm, kiếm chưa rời vỏ đã tấn công Đỗ Niên Niên một chiêu. Mục Diễn Phong giơ kiếm cản dao trong tay nàng ta rồi vòng lại chợt hiện ra phía sau nàng, rút kiếm đánh mấy cái, thủ pháp sắc bén mau lẹ, bước chân rõ ràng mà kì dị, đã có phong thái bá chủ võ lâm.
Tất nhiên thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết vô cùng uy lực. Nhưng Đỗ Niên Niên chỉ hiểu chiêu thức, không có tâm pháp ngoại công phụ trợ, càng không nền tảng. Lúc này lòng nàng ta rối như tơ vò, tẩu hỏa nhập ma, lại gặp phải cao thủ như Mục Diễn Phong, chỉ đành chịu thua.
Chỉ qua hơn mười chiêu, Mục Diễn Phong cầm vỏ kiếm điểm vào thiên trụ và huyệt Phong Trì của nàng ta, cuối cùng gõ nhẹ huyệt Thiên Trung, thoát hết sức lực toàn thân của nàng.
Đỗ Niên Niên chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, nàng cúi người phun một búng máu, lui lại mấy bước ngã ngửa vào trong hồ. Mục Diễn Phong vội vàng tiến lên kéo nàng ta lại.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi vạt áo có vết máu loang lổ khiến người ta không nhận ra nụ cười nơi khóe miệng nàng nom vừa lạnh buốt vừa ấm áp.
Ánh mắt tan rã dẫn, khuôn mặt cực kì anh tuấn trước mắt vẫn như lúc mới gặp ở đại hội anh hùng bốn năm trước.
Mục Diễn Phong gọi: “Cô nương Đỗ”.
Đỗ Niên Niên khó nhọc gật đầu, giơ tay lên xua xua.
Vu Hoàn Chi buông tiếng thở dài, nói: “Đưa cô ta về phòng đi”.
Mục Diễn Phong nhíu mày, khom người ôm Đỗ Niên Niên lên, lúc mới quay đầu lại đối mắt với Tiêu Mãn Y.
Có lẽ là thói quen nhiều năm không đổi, Tiêu Mãn Y quen hễ nhìn thấy Mục Diễn Phong sẽ cười gọi hắn là Diễn Phong.
Mục Diễn Phong đã nhìn quen nụ cười của cô gái quái dị này, lúc dương dương đắc ý, lúc hết sức phấn chấn, lúc lòng lang dạ sói, nhiều màu sắc quả thật không hổ với tên hiệu danh chấn giang hồ – Y Nhân Hai Mặt của nàng.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ miễn cưỡng nhếch khóe miệng, hai mắt mở to tròn, thoáng có phần tiêu điều.
Nàng ấy vẫn gọi: “Diễn Phong”.
Chẳng biết tại sao, tiếng nàng hôm nay nghe có vẻ yếu ớt.
Mục Diễn Phong hô hấp gấp gáp, nhíu mày vòng qua nàng ấy, đưa Đỗ Niên Niên về phòng.
Lúc này, Giang Lam Sinh và Nam Sương cũng đã chạy tới. Trước vườn, Hoa Đào Nhỏ “oa” một tiếng, Giang Lam Sinh “chậc chậc” hai tiếng. Vu Hoàn Chi đi ra ngoài vườn, hình như nói gì đó với Nam Sương rồi gọi Đồng Tứ tới xử lý người bị thương.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Mãn Y đều nhìn chăm chú vào bóng lưng Mục Diễn Phong, nhìn bóng lưng to lớn của hắn bước vào trong phòng.
Mây vần vũ, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, hạt tuyết rất nhỏ rơi xuống đất thì tan ngay. Mục Diễn Phong đóng cửa lại, ánh nến lờ mờ chiếu lên giấy cửa sổ, mịt mùng.
Lúc bấy Tiêu Mãn Y mới xoay người lại, nhìn Đồng Tứ dẫn một đám hạ nhân đang xem xét thương thế của người trong vườn. Vu Hoàn Chi vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt vào trong phòng Đỗ Niên Niên.
Nam Sương nhìn nàng ấy một lúc lâu, bấy giờ mới gọi: “Yên Hoa”. Nàng hé miệng, lại cười hì hì nói: “Yên Hoa, may mà cô không sao”.
Tiêu Mãn Y cực ghét Nam Sương gọi mình là Yên Hoa nhưng lúc bấy nàng ấy nghe tiếng xưng hô này lại cảm giác rất thân thiết. Nàng ấy nhíu mày như bình thường, hơi hất cằm lên, giận dỗi gọi một tiếng: “Họa Thủy”. Dứt lời, nàng ấy lại lảo đảo đi tới trước mặt Nam Sương, tức giận nói: “Sao giờ cô mới đến? Vừa nãy tôi trúng một chưởng của hồ li tinh kia, suýt chút nữa bị cô ta đánh chết đấy”. Nói rồi nàng ấy lại cười đắc ý: “Có điều võ công của tôi cao, lúc cô ta đánh chưởng thứ hai, tôi bèn vọt tới, sau đó nàng ta tẩu hỏa nhập ma ngồi bên cạnh ao uống nước nên không… không đả thương được…”.
Tiêu Mãn Y còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ôm ngực, hai mắt tối sầm, ngã ngửa ra.
Trong nhà chính của vườn Thấm Huân, một chậu than bạc cháy xèo xèo.
Mục Diễn Phong độ nội lực cho Đỗ Niên Niên rồi xoay người xuống giường, cáu kỉnh nói: “Bảy thức Mộ Tuyết của cậu là công phu tà môn gì mà độ nội lực vào như cái động không đáy thế? Cứu thế nào đây?!”.
Vu Hoàn Chi vắt khăn vải, lau khô tay, vừa lấy túi kim châm trong ngực ra, vừa thong dong nói: “Vừa nãy anh dùng kiếm pháp Thiên Nhất, ngưng khí của cô ta. Lúc này độ nội lực cho cô ta hoàn toàn không có tác dụng gì, chẳng qua là cho cô ta chút sức lực mà thôi”.
Mục Diễn Phong ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi sắp từng cây kim bạc ra, còn tìm cây to nhất rửa bằng nước sạch thì không khỏi buồn bực hỏi: “Cậu muốn làm gì?”.
Vu Hoàn Chi nói: “Đánh thức cô ta”.
Ánh mắt Mục Diễn Phong khóa chặt trên cây kim to nhất, lại khó hiểu nói: “Thuật châm cứu trọng ở độ chính xác và sức lực, nhưng chưa từng thấy cậu dùng loại kim to như kim may áo thế này”. Suy nghĩ một lát, hắn lại than: “Bảy thức Mộ Tuyết quả nhiên thần kỳ”.
Vu Hoàn Chi lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lấy khăn vải sạch sẽ lau kim, bình tĩnh nói: “Cứu cô ta chỉ có hai cái cách. Một, chọn kinh mạch của cô ta, chặt đứt lai tầng lệ khí băng hỏa của bảy thức Mộ Tuyết, lại lấy ngoại công “công Thiên Nhất” để cứu. Tuy từ nay về sau cô ta sẽ là kẻ tàn phế nhưng vẫn có thể sống cho qua ngày. Hai, phế võ công của cô ta, lấy ngoại công của “công Thiên Nhất” để cứu, dạy cô ta ngưng khí thế nào. Nhưng cách này trị ngọn không trị gốc, sẽ chịu đau đớn dày vò của hai tầng băng hỏa vào giờ quy định, không đầy năm năm sẽ bỏ mình”.
Mục Diễn Phong nghe xong, nhíu mày ngẫm nghĩ, lát sau lại nói: “Nhưng hai cách này đều không liên quan tới châm cứu”.
Vu Hoàn Chi bước tới trước giường, tìm huyệt Bách Hội sau gáy Đỗ Niên Niên. Y giơ kim lên áng chừng, ánh nến trong phòng nổ lách tách, đốm lửa chiếu vào mũi kim, phát ra ánh sáng lấp lánh. Vu Hoàn Chi thản nhiên nói: “Ừ, không liên quan tới châm cứu. Chẳng qua là tôi muốn châm cho cô ta tỉnh lại trước, hỏi xem cô ta chọn cách nào?”.
Mục Diễn Phong sửng sốt, một lát sau, toàn thân giật mình.
Nam Sương xoa cái hông đau nhức. Vừa rồi lúc Tiêu Mãn Y ngất, mình vội vàng đỡ, kết quả vừa hay bị nàng ấy lấy làm nệm thịt mà đè lên.
Ngoài sân tuyết rơi im ắng. Đồng Tứ xử lý xong người bị thương trong vườn lại vội vàng tìm thầy thuốc ở quê cho Tiêu Mãn Y. Giang Lam Sinh đã dò xét thương thế cho nàng ấy, nói mặc dù bị nội thương nhưng may mà không nặng, điều dưỡng một tháng là hồi phục.
Nam Sương nghe hắn ta nói thế thì yên lòng, không quấy rầy Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong nữa.
Dù sao hiện nay Đỗ Niên Niên là đầu mối duy nhất, chỉ có cứu sống nàng ta mới có thể thám thính được chủ mưu đằng sau việc khôi phục cung Mộ Tuyết, mới có thể thám thính được tung tích của toàn phổ “bảy thức Mộ Tuyết” cùng với các loại gian khổ chưa biết của con đường phía trước.
Tuy bình thường Tiêu Mãn Y hay om sòm nhưng ngủ rất ngoan, như con mèo vậy, hoàn toàn không có thói xấu chép miệng, ch ảy nước miếng, đá chăn, ôm gối như hoa đào Nam.
Tay nàng ấy lẳng lặng để ở bên cạnh, vòng bạc lấp lánh, hoa hạnh liền đế tinh xảo hệt như thật.
Nam Sương mơ ước cái vòng tay này đã lâu, lần này nhân Tiêu Mãn Y ngủ say bèn giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng gảy một cái. Đóa hoa nhỏ bé khẽ rung, tinh xảo đặc sắc. Hoa đào Nam lim môi, mở cờ trong bụng, lại ghé sát vào, sờ sờ đóa hoa hạnh kia. Thấy Tiêu Mãn Y vẫn chưa tỉnh, lá gan lớn hơn, nàng đưa tay định tháo vòng trang sức khỏi cổ tay nàng ấy. Mình thử đeo một lần, chỉ thử một lần thôi.
Ai ngờ nàng đang lén lút hành động, Tiêu Mãn Y bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Họa Thủy!”.