Đợt bệnh cấp tính này, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày thứ hai nằm viện, Điền Lịch đã không cảm thấy dạ dày đau nhức nữa, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ nói Điền Lịch về nhà tĩnh dưỡng cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện vài hôm nữa, dù sao bề ngoài thấy không đau đớn nhưng không chắc bên trong toàn bộ đều tốt.
Ngô Thế nói dối, nói Điền Lịch phải nằm viện. Điền Lịch nghe xong cũng không nói gì, cười như không cười nhìn hắn.
Ngô Thế chẳng biết ứng phó sao với dáng vẻ này của y, bị nhìn chằm chằm vài cái đã nơm nớp lo sợ, người đứng thẳng tưng, quyết đoán nói: “Bệnh nhân phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phản đối cũng vô hiệu.”
Điền Lịch chậm rãi phản bác: “Lỗ tai của cậu chưa già đã điếc sao? Tớ nói không nằm viện lúc nào?”
Lấy hiểu biết của hắn với Điền Lịch, người này hoàn toàn là điển hình loại cậy mạnh hiếu thắng, Ngô Thế đã chuẩn bị sẵn tâm tình đại chiến ba trăm hiệp với Điền Lịch nghe xong liền thấy bực. Thế là hắn đáp lại, sửng sốt một lát, lúng ta lúng túng nói: “Lily, gần đây cạu càng ngày càng khó nắm bắt.” Đương nhiên hắn thường không hiểu thấu được Điền Lịch, thế nhưng trong khoảng thời gian này thái độ của Điền Lịch đối với hắn có sự thay đổi kỳ lạ. “Nhưng tớ thấy tâm tình cậu khá tốt.” Ngô Thế quan sát Điền Lịch một lát, bổ sung thêm một câu.
“Thứ nhất, cậu so sánh sai rồi.” Điền Lịch nghe hắn nói xong, dựng một ngón tay lên.
“Hả?”
“Dùng chỉ số thông minh ít ỏi trong đầu cậu mà so sánh thì vạn vật trên thế gian đều là vấn đề lớn. Tớ chưa từng thay đổi chút nào.” Điền Lịch nhún vai.
“…” Có tinh thần trào phúng người khác thật tốt, nhưng nỗi lòng của cái bia đứng mũi chịu sào vẫn rất phức tạp, “Cậu không thay đổi, lẽ nào lại là tớ? Không đúng, tớ không ngốc đi.”
Ngô Thế lắc đầu, lại hỏi: “Thứ hai là cái gì?” Biết rõ không phải lời tán dương nhưng hắn vẫn bất giác hỏi.
“Thứ hai, ông trời rất công bằng, côn trùng tuy rằng không có đầu óc nhưng lại có râu.” Điền Lịch dựng ngón tay thứ hai lên.
“…Côn trùng… Là chỉ tôi sao?”
Sai rồi! Thái độ kỳ lạ cái đầu ấy! Căn bản chính là giống hệt như bình thường.
“Nhưng chỗ ông chủ vẫn phải xin nghỉ.” Điền Lịch nhắc nhở Ngô Thế.
“À, cái này thì cậu yên tâm, ông chủ đã nói sẽ cho cậu nghỉ có lương.”
“Vậy sao.” Điền Lịch híp mắt lại, vui vẻ cười rộ lên.
Nói chung, bởi vì Điền Lịch tự nhiên phối hợp nên chuyện nằm viện cứ sắp xếp như vậy.
>